Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1635: Đến ngôi trường cũ
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bọn họ biết rõ những việc mình đã làm là gì, một khi bị bắt vào tù, chưa ngồi đủ mười hai mươi năm đừng hòng ra ngoài.Mấy người vệ sĩ ngoài cửa chỉ lo ra sức giữ chặt chồng của Dương Yến.Không ngờ Dương Yến cũng chạy ra cửa.Dương Yến đã chạy đến ngoài hiên, học sinh đến trường đều không hiểu có chuyện gì xảy ra. Lúc cô ả chuẩn bị chạy khỏi tòa nhà.Bụp!Một cây dùi cui điện lóe ra ánh sáng xanh lam.Được Trần Khiêm móc ra từ túi của vệ sĩ.Anh gõ một cái thật mạnh vào người Dương Yến.VùIDương Yến thét lên thảm thiết, toàn thân run rẩy đổ rạp xuống co quắp nằm trên đất."Ôi! Đấy không phải là cô Dương Yến sao?""Trời ơi! sao lại có nhiều người truy bắt cô như vậy?”Các học sinh đồng loạt che miệng lui lại.Trần Khiêm nhìn thấy Dương Yến đã bị khắc chế, nhân lúc bọn họ còn chưa đến đây liền cúi người giáng cho cô ả thêm một gậy nữa.Bụp!Lúc này, Dương Yến đã lâm vào trạng thái đại tiểu tiện không tự chủ."Nếu không phải ở đây nhiều người, tôi đã băm cô ra làm trăm mảnh."Ném dùi cui điện đi, Trần Khiêm lạnh lùng mở miệng.Với tính tình của Trần Khiêm, gặp phải loại người mất hết tính người như Dương Yến, không khiến cô ả trở nên giống cô gái ở Liễu Thành kia thì Trần Khiêm cũng không còn là Trần Khiêm rồi.Cuối cũng chuyện này cũng được xử lí êm thấm, mọi chuyện kết thúc, Trần Khiêm và Mã Hân Nhiên lại đến bệnh viện thăm hai mẹ con Mạnh Khê.Chỉ là Trần Khiêm còn đặc biệt dạo quanh bệnh viện rất lâu, chỉ là lần này khiến anh phải thất vọng rồi, người có thể chất chí âm kia không xuất hiện lần nào nữa.Anh còn tưởng cô ấy là y tá, bác sĩ của bệnh viện hoặc là bệnh nhân nữa.Nhưng đi hết mấy vòng quanh viện, Trần Khiêm cũng không xuất hiện loại cảm ứng kia nữa.Thời gian mỗi ngày trôi qua, ngày rằm cũng dần đến gần.Mà tung tích của cô gái mang thể phách chí âm kia cũng không thấy tăm hơi, trong lòng Trần Khiêm cũng sốt sắng.Lúc Mã Hân Nhiên trở lại trường dạy học.Trần Khiêm suy nghĩ, hay cứ dạo hết một vòng quanh các trường học xem sao.Lại đi thêm một lân nữa.Không có lí nào lại vậy mà, theo như lời ông Quỷ nói, bởi vì thân thể của chúng tôi đặc biệt, nếu như gặp phải khẳng định sẽ xảy ra cảm ứng cùng lúc.Nhân thời gian còn sớm, Trần Khiêm lập tức lái xe đi vòng quanh mấy trường cấp ba và cả đại học cao đẳng.Thế nhưng vẫn không có kết quả nào cả."Đại học Kim Lăng!"Cuối cùng, Trần Khiêm lái xe đến ngôi trường cũ - Đại học Kim Lăng.
Bọn họ biết rõ những việc mình đã làm là gì, một khi bị bắt vào tù, chưa ngồi đủ mười hai mươi năm đừng hòng ra ngoài.
Mấy người vệ sĩ ngoài cửa chỉ lo ra sức giữ chặt chồng của Dương Yến.
Không ngờ Dương Yến cũng chạy ra cửa.
Dương Yến đã chạy đến ngoài hiên, học sinh đến trường đều không hiểu có chuyện gì xảy ra. Lúc cô ả chuẩn bị chạy khỏi tòa nhà.
Bụp!
Một cây dùi cui điện lóe ra ánh sáng xanh lam.
Được Trần Khiêm móc ra từ túi của vệ sĩ.
Anh gõ một cái thật mạnh vào người Dương Yến.
VùI
Dương Yến thét lên thảm thiết, toàn thân run rẩy đổ rạp xuống co quắp nằm trên đất.
"Ôi! Đấy không phải là cô Dương Yến sao?"
"Trời ơi! sao lại có nhiều người truy bắt cô như vậy?”
Các học sinh đồng loạt che miệng lui lại.
Trần Khiêm nhìn thấy Dương Yến đã bị khắc chế, nhân lúc bọn họ còn chưa đến đây liền cúi người giáng cho cô ả thêm một gậy nữa.
Bụp!
Lúc này, Dương Yến đã lâm vào trạng thái đại tiểu tiện không tự chủ.
"Nếu không phải ở đây nhiều người, tôi đã băm cô ra làm trăm mảnh."
Ném dùi cui điện đi, Trần Khiêm lạnh lùng mở miệng.
Với tính tình của Trần Khiêm, gặp phải loại người mất hết tính người như Dương Yến, không khiến cô ả trở nên giống cô gái ở Liễu Thành kia thì Trần Khiêm cũng không còn là Trần Khiêm rồi.
Cuối cũng chuyện này cũng được xử lí êm thấm, mọi chuyện kết thúc, Trần Khiêm và Mã Hân Nhiên lại đến bệnh viện thăm hai mẹ con Mạnh Khê.
Chỉ là Trần Khiêm còn đặc biệt dạo quanh bệnh viện rất lâu, chỉ là lần này khiến anh phải thất vọng rồi, người có thể chất chí âm kia không xuất hiện lần nào nữa.
Anh còn tưởng cô ấy là y tá, bác sĩ của bệnh viện hoặc là bệnh nhân nữa.
Nhưng đi hết mấy vòng quanh viện, Trần Khiêm cũng không xuất hiện loại cảm ứng kia nữa.
Thời gian mỗi ngày trôi qua, ngày rằm cũng dần đến gần.
Mà tung tích của cô gái mang thể phách chí âm kia cũng không thấy tăm hơi, trong lòng Trần Khiêm cũng sốt sắng.
Lúc Mã Hân Nhiên trở lại trường dạy học.
Trần Khiêm suy nghĩ, hay cứ dạo hết một vòng quanh các trường học xem sao.
Lại đi thêm một lân nữa.
Không có lí nào lại vậy mà, theo như lời ông Quỷ nói, bởi vì thân thể của chúng tôi đặc biệt, nếu như gặp phải khẳng định sẽ xảy ra cảm ứng cùng lúc.
Nhân thời gian còn sớm, Trần Khiêm lập tức lái xe đi vòng quanh mấy trường cấp ba và cả đại học cao đẳng.
Thế nhưng vẫn không có kết quả nào cả.
"Đại học Kim Lăng!"
Cuối cùng, Trần Khiêm lái xe đến ngôi trường cũ - Đại học Kim Lăng.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bọn họ biết rõ những việc mình đã làm là gì, một khi bị bắt vào tù, chưa ngồi đủ mười hai mươi năm đừng hòng ra ngoài.Mấy người vệ sĩ ngoài cửa chỉ lo ra sức giữ chặt chồng của Dương Yến.Không ngờ Dương Yến cũng chạy ra cửa.Dương Yến đã chạy đến ngoài hiên, học sinh đến trường đều không hiểu có chuyện gì xảy ra. Lúc cô ả chuẩn bị chạy khỏi tòa nhà.Bụp!Một cây dùi cui điện lóe ra ánh sáng xanh lam.Được Trần Khiêm móc ra từ túi của vệ sĩ.Anh gõ một cái thật mạnh vào người Dương Yến.VùIDương Yến thét lên thảm thiết, toàn thân run rẩy đổ rạp xuống co quắp nằm trên đất."Ôi! Đấy không phải là cô Dương Yến sao?""Trời ơi! sao lại có nhiều người truy bắt cô như vậy?”Các học sinh đồng loạt che miệng lui lại.Trần Khiêm nhìn thấy Dương Yến đã bị khắc chế, nhân lúc bọn họ còn chưa đến đây liền cúi người giáng cho cô ả thêm một gậy nữa.Bụp!Lúc này, Dương Yến đã lâm vào trạng thái đại tiểu tiện không tự chủ."Nếu không phải ở đây nhiều người, tôi đã băm cô ra làm trăm mảnh."Ném dùi cui điện đi, Trần Khiêm lạnh lùng mở miệng.Với tính tình của Trần Khiêm, gặp phải loại người mất hết tính người như Dương Yến, không khiến cô ả trở nên giống cô gái ở Liễu Thành kia thì Trần Khiêm cũng không còn là Trần Khiêm rồi.Cuối cũng chuyện này cũng được xử lí êm thấm, mọi chuyện kết thúc, Trần Khiêm và Mã Hân Nhiên lại đến bệnh viện thăm hai mẹ con Mạnh Khê.Chỉ là Trần Khiêm còn đặc biệt dạo quanh bệnh viện rất lâu, chỉ là lần này khiến anh phải thất vọng rồi, người có thể chất chí âm kia không xuất hiện lần nào nữa.Anh còn tưởng cô ấy là y tá, bác sĩ của bệnh viện hoặc là bệnh nhân nữa.Nhưng đi hết mấy vòng quanh viện, Trần Khiêm cũng không xuất hiện loại cảm ứng kia nữa.Thời gian mỗi ngày trôi qua, ngày rằm cũng dần đến gần.Mà tung tích của cô gái mang thể phách chí âm kia cũng không thấy tăm hơi, trong lòng Trần Khiêm cũng sốt sắng.Lúc Mã Hân Nhiên trở lại trường dạy học.Trần Khiêm suy nghĩ, hay cứ dạo hết một vòng quanh các trường học xem sao.Lại đi thêm một lân nữa.Không có lí nào lại vậy mà, theo như lời ông Quỷ nói, bởi vì thân thể của chúng tôi đặc biệt, nếu như gặp phải khẳng định sẽ xảy ra cảm ứng cùng lúc.Nhân thời gian còn sớm, Trần Khiêm lập tức lái xe đi vòng quanh mấy trường cấp ba và cả đại học cao đẳng.Thế nhưng vẫn không có kết quả nào cả."Đại học Kim Lăng!"Cuối cùng, Trần Khiêm lái xe đến ngôi trường cũ - Đại học Kim Lăng.