Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1650: Là anh ta
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hiện tại không còn đường lui, chỉ có thể xông thẳng vào."Thả chúng tôi ra đi, cầu xin anh đó!"Hai cô gái trên xe bị trói chặt tay chân, một trong hai người khóc lóc cầu xin.Điện thoại trong tay cô đã rơi xuống sàn xe."Đừng có làm ồn nữa, im mồm đi, đau hết cả đầu, nếu mà còn không ngậm miệng lại tôi giết cô đấy!"Vương Mãnh lạnh lùng quát.Hắn hơn ba mươi tuổi, trên mặt chẳng chịt những vết sẹo, khi hắn nói khuôn mặt vô cùng dữ tợn.Cô gái vừa bị hắn quát trong xe quả thực im bặt không nói một câu.Vương Mãnh được yên tĩnh mới nhìn thẳng về phía trước.Khóe miệng hắn nhếch lên."Dựa vào mớ thanh chắn đường rách này mà nghĩ có thể cản tao lại? Đúng là mơ mộng hão huyền!"Hắn cười to. Lập tức xông tới phía đó.Trong giây lát, Vương Mãnh bỗng nhiên đánh tay lái về bên trái.Chiếc xe dựa sát vào thân núi. Trong nháy mắt, tay lái nhanh chóng xoay vòng. KétttIChiếc xe phát ra một tiếng cọ xát chói tai, khiến màng nhĩ người ta cảm thấy đau nhức. Truyện Nữ CườngNhưng họ lại nhìn thấy cảnh tượng chiếc xe như thể bay lên.Vượt qua thanh chắn đường, nhanh chóng phóng thẳng về phía Nam.Thẩm Quân Văn trợn tròn mắt, Hồ Tuệ Mẫn cũng trợn tròn mắt, sao có thể làm được điều này?Không dễ dàng gì mới dụ hắn chạy tới nơi này, lại để cho hắn trốn thoát rồi sao?Mà Trần Khiêm lúc này vẫn đang theo dõi ta, khóe miệng anh bất giác cong lên để lộ ra một nụ cười.Thú vị đó. Bên cạnh đường lúc này có một chiếc xe mô tô. "Tiểu Phi, mượn xe dùng một lát!"Vừa nói liền có một người ném chùm chìa khoá sang, Trần Khiêm tóm lấy trong tay.Chiếc mô tô nhanh chóng khởi động, bay như một mũi tên.Công cuộc bắt tên tội phạm vẫn tiếp tục.Mấy người Hồ Tuệ Mẫn nhanh chóng điều chỉnh, triển khai bước kế hoạch tiếp theo, vẫn đang đuổi theo sát nút ở phía sau Vương Mãnh.Trần Khiêm cưỡi mô tô, kẹp ở giữa hai bên."Oắt con, kỹ thuật lái xe tốt đó!"Vương Mãnh nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy được Trần Khiêm đang không ngừng rút ngắn khoảng cách với mình, không khỏi tức giận mắng.Mà hai nữ sinh trên xe, sau khi thấy mặt của người đang đuổi theo cũng mở to hai mắt nhìn."Là anh ta!"Một người nữ sinh nuốt nước bọt nói."Nam Nam, chính là cái người mà làm rơi vỡ máy ảnh của chúng ta đó!"Cô ta vội vàng nói.Không sai, hai nữ sinh này không phải là ai khác, chính là Diêu Viên Viên và Thẩm Nam.Tính ra hôm nay quả là một ngày đen đủi đỉnh điểm của hai người họ.Vốn dĩ bọn họ đang vô cùng hào hứng đi chụp ảnh chung cùng mấy người ở trọ cùng.Vô cùng vui vẻ!
Hiện tại không còn đường lui, chỉ có thể xông thẳng vào.
"Thả chúng tôi ra đi, cầu xin anh đó!"
Hai cô gái trên xe bị trói chặt tay chân, một trong hai người khóc lóc cầu xin.
Điện thoại trong tay cô đã rơi xuống sàn xe.
"Đừng có làm ồn nữa, im mồm đi, đau hết cả đầu, nếu mà còn không ngậm miệng lại tôi giết cô đấy!"
Vương Mãnh lạnh lùng quát.
Hắn hơn ba mươi tuổi, trên mặt chẳng chịt những vết sẹo, khi hắn nói khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
Cô gái vừa bị hắn quát trong xe quả thực im bặt không nói một câu.
Vương Mãnh được yên tĩnh mới nhìn thẳng về phía trước.
Khóe miệng hắn nhếch lên.
"Dựa vào mớ thanh chắn đường rách này mà nghĩ có thể cản tao lại? Đúng là mơ mộng hão huyền!"
Hắn cười to. Lập tức xông tới phía đó.
Trong giây lát, Vương Mãnh bỗng nhiên đánh tay lái về bên trái.
Chiếc xe dựa sát vào thân núi. Trong nháy mắt, tay lái nhanh chóng xoay vòng. KétttI
Chiếc xe phát ra một tiếng cọ xát chói tai, khiến màng nhĩ người ta cảm thấy đau nhức. Truyện Nữ Cường
Nhưng họ lại nhìn thấy cảnh tượng chiếc xe như thể bay lên.
Vượt qua thanh chắn đường, nhanh chóng phóng thẳng về phía Nam.
Thẩm Quân Văn trợn tròn mắt, Hồ Tuệ Mẫn cũng trợn tròn mắt, sao có thể làm được điều này?
Không dễ dàng gì mới dụ hắn chạy tới nơi này, lại để cho hắn trốn thoát rồi sao?
Mà Trần Khiêm lúc này vẫn đang theo dõi ta, khóe miệng anh bất giác cong lên để lộ ra một nụ cười.
Thú vị đó. Bên cạnh đường lúc này có một chiếc xe mô tô. "Tiểu Phi, mượn xe dùng một lát!"
Vừa nói liền có một người ném chùm chìa khoá sang, Trần Khiêm tóm lấy trong tay.
Chiếc mô tô nhanh chóng khởi động, bay như một mũi tên.
Công cuộc bắt tên tội phạm vẫn tiếp tục.
Mấy người Hồ Tuệ Mẫn nhanh chóng điều chỉnh, triển khai bước kế hoạch tiếp theo, vẫn đang đuổi theo sát nút ở phía sau Vương Mãnh.
Trần Khiêm cưỡi mô tô, kẹp ở giữa hai bên.
"Oắt con, kỹ thuật lái xe tốt đó!"
Vương Mãnh nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy được Trần Khiêm đang không ngừng rút ngắn khoảng cách với mình, không khỏi tức giận mắng.
Mà hai nữ sinh trên xe, sau khi thấy mặt của người đang đuổi theo cũng mở to hai mắt nhìn.
"Là anh ta!"
Một người nữ sinh nuốt nước bọt nói.
"Nam Nam, chính là cái người mà làm rơi vỡ máy ảnh của chúng ta đó!"
Cô ta vội vàng nói.
Không sai, hai nữ sinh này không phải là ai khác, chính là Diêu Viên Viên và Thẩm Nam.
Tính ra hôm nay quả là một ngày đen đủi đỉnh điểm của hai người họ.
Vốn dĩ bọn họ đang vô cùng hào hứng đi chụp ảnh chung cùng mấy người ở trọ cùng.
Vô cùng vui vẻ!
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hiện tại không còn đường lui, chỉ có thể xông thẳng vào."Thả chúng tôi ra đi, cầu xin anh đó!"Hai cô gái trên xe bị trói chặt tay chân, một trong hai người khóc lóc cầu xin.Điện thoại trong tay cô đã rơi xuống sàn xe."Đừng có làm ồn nữa, im mồm đi, đau hết cả đầu, nếu mà còn không ngậm miệng lại tôi giết cô đấy!"Vương Mãnh lạnh lùng quát.Hắn hơn ba mươi tuổi, trên mặt chẳng chịt những vết sẹo, khi hắn nói khuôn mặt vô cùng dữ tợn.Cô gái vừa bị hắn quát trong xe quả thực im bặt không nói một câu.Vương Mãnh được yên tĩnh mới nhìn thẳng về phía trước.Khóe miệng hắn nhếch lên."Dựa vào mớ thanh chắn đường rách này mà nghĩ có thể cản tao lại? Đúng là mơ mộng hão huyền!"Hắn cười to. Lập tức xông tới phía đó.Trong giây lát, Vương Mãnh bỗng nhiên đánh tay lái về bên trái.Chiếc xe dựa sát vào thân núi. Trong nháy mắt, tay lái nhanh chóng xoay vòng. KétttIChiếc xe phát ra một tiếng cọ xát chói tai, khiến màng nhĩ người ta cảm thấy đau nhức. Truyện Nữ CườngNhưng họ lại nhìn thấy cảnh tượng chiếc xe như thể bay lên.Vượt qua thanh chắn đường, nhanh chóng phóng thẳng về phía Nam.Thẩm Quân Văn trợn tròn mắt, Hồ Tuệ Mẫn cũng trợn tròn mắt, sao có thể làm được điều này?Không dễ dàng gì mới dụ hắn chạy tới nơi này, lại để cho hắn trốn thoát rồi sao?Mà Trần Khiêm lúc này vẫn đang theo dõi ta, khóe miệng anh bất giác cong lên để lộ ra một nụ cười.Thú vị đó. Bên cạnh đường lúc này có một chiếc xe mô tô. "Tiểu Phi, mượn xe dùng một lát!"Vừa nói liền có một người ném chùm chìa khoá sang, Trần Khiêm tóm lấy trong tay.Chiếc mô tô nhanh chóng khởi động, bay như một mũi tên.Công cuộc bắt tên tội phạm vẫn tiếp tục.Mấy người Hồ Tuệ Mẫn nhanh chóng điều chỉnh, triển khai bước kế hoạch tiếp theo, vẫn đang đuổi theo sát nút ở phía sau Vương Mãnh.Trần Khiêm cưỡi mô tô, kẹp ở giữa hai bên."Oắt con, kỹ thuật lái xe tốt đó!"Vương Mãnh nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy được Trần Khiêm đang không ngừng rút ngắn khoảng cách với mình, không khỏi tức giận mắng.Mà hai nữ sinh trên xe, sau khi thấy mặt của người đang đuổi theo cũng mở to hai mắt nhìn."Là anh ta!"Một người nữ sinh nuốt nước bọt nói."Nam Nam, chính là cái người mà làm rơi vỡ máy ảnh của chúng ta đó!"Cô ta vội vàng nói.Không sai, hai nữ sinh này không phải là ai khác, chính là Diêu Viên Viên và Thẩm Nam.Tính ra hôm nay quả là một ngày đen đủi đỉnh điểm của hai người họ.Vốn dĩ bọn họ đang vô cùng hào hứng đi chụp ảnh chung cùng mấy người ở trọ cùng.Vô cùng vui vẻ!