Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1652: Siêu nhân
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thật sự, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng sẽ không thể nào tin được mọi chuyện vừa xảy ra là sự thật.Người bình thường, làm sao có thể có sức mạnh lớn đến vậy? Giựt đứt cửa xe hơn nữa còn là xe đang lao đivới tốc độ cực cao.Điều này phải cần thân thủ cao tới mức nào mới có thể cân bằng được?Trên đời không người nào có thể làm được điều này!Hồ Tuệ Mẫn càng không thể tưởng được, trước đây cậu †a gây teo yếu ớt, mỗi ngày đều nghĩ cách làm sao để kiếm tiền ăn mà bây giờ lại có thể như vậy?Mặc dù cậu ta đã từng là cậu chủ lớn.Nhưng thân thủ của cậu ta có lẽ đã đạt cảnh giới cao rồi.Thẩm Quân Văn thì khỏi phải nói.Anh ta ngồi ngay cạnh Hồ Tuệ Mãn nên anh ta cũng đã nhìn rõ cảnh tượng vừa rồi.Đặc biệt là ánh mắt giờ phút này Hồ Tuệ Mẫn nhìn về phía Trân Khiêm, nói như thế nào đây?Như thể một cô nữ sinh ngây ngô còn chưa trải sự đời, mỗi ngày đều ước mơ trong cuộc đời mình trong có thể xuất hiện một vị anh hùng, đó là tiếng lòng mà mỗi thiếu nữ luôn ôm ấpMà bây giờ, Thẩm Quân Văn thông qua ánh mắt của cô ta, đã đọc được, vị anh hùng trong lòng cô ta đã xuất hiện rồi.Trước đây Thẩm Quân Văn đã từng cho rằng, anh hùng trong lòng Hồ Tuệ Mẫn chính là mình.Dù sao mình đoạt được giải quán quân Taekwondo. Nhưng mà không phải!Một cảm xúc đố kị khó tả, bắt đầu nhen nhóm trong đầu Thẩm Quân Văn.Lại nói về Trần Khiêm, bây giờ anh chỉ dùng một tay nâng Vương Mãnh đang sợ khiếp vía lên.Nguy hiểm đã được giải trừ triệt để, không có ai bị thương vong trong lần này.Chỉ có điều, do nơi đây gần với trường mẫu giáo, phụ huynh tới đây đưa đón cũng khá nhiều.Hiện tại đúng vào giờ nhà trẻ tan học. Dẫn đến việc có rất nhiều người vây quanh. Cảnh sát bất đắc dĩ kéo đường cảnh giới."Xảy ra chuyện gì vậy?""Bố, chuyện gì vậy ạ?" Có vài đứa trẻ lắc lắc tay bố mình và hỏi.Cũng có một vài bậc phụ huynh không rõ tình hình mà lại hỏi thăm."Gòn có thể là chuyện gì nữa, tên Vương Mãnh gây bao nhiêu vụ án ở thành Kim Lăng ta đã sa lưới rồi, chính cậu thanh niên trẻ này bắt được đó.”"Ôi mẹ ơi, mọi người không nhìn thấy cậu thanh niên này làm thế nào để bắt được hắn đâu, như thể siêu nhân vậy!"Có một ông bố kích động tới mức toàn thân run rẩy, gặp người là nói, hận như không thể kể cho toàn bộ thế giới cùng biết chuyện vừa rồi mình đã tận mắt thấy toàn quá trình bộ mạo hiểm.Còn có một bà mẹ, không thèm quan tâm đến con mình nữa, hưng phấn chạy lại đây, mặt đỏ bừng bừng quay Trần Khiêm."Siêu nhân!""Siêu nhân!"Mấy đứa trẻ nhìn thấy Trần Khiêm liền kêu to.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thật sự, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng sẽ không thể nào tin được mọi chuyện vừa xảy ra là sự thật.Người bình thường, làm sao có thể có sức mạnh lớn đến vậy? Giựt đứt cửa xe hơn nữa còn là xe đang lao đivới tốc độ cực cao.Điều này phải cần thân thủ cao tới mức nào mới có thể cân bằng được?Trên đời không người nào có thể làm được điều này!Hồ Tuệ Mẫn càng không thể tưởng được, trước đây cậu †a gây teo yếu ớt, mỗi ngày đều nghĩ cách làm sao để kiếm tiền ăn mà bây giờ lại có thể như vậy?Mặc dù cậu ta đã từng là cậu chủ lớn.Nhưng thân thủ của cậu ta có lẽ đã đạt cảnh giới cao rồi.Thẩm Quân Văn thì khỏi phải nói.Anh ta ngồi ngay cạnh Hồ Tuệ Mãn nên anh ta cũng đã nhìn rõ cảnh tượng vừa rồi.Đặc biệt là ánh mắt giờ phút này Hồ Tuệ Mẫn nhìn về phía Trân Khiêm, nói như thế nào đây?Như thể một cô nữ sinh ngây ngô còn chưa trải sự đời, mỗi ngày đều ước mơ trong cuộc đời mình trong có thể xuất hiện một vị anh hùng, đó là tiếng lòng mà mỗi thiếu nữ luôn ôm ấpMà bây giờ, Thẩm Quân Văn thông qua ánh mắt của cô ta, đã đọc được, vị anh hùng trong lòng cô ta đã xuất hiện rồi.Trước đây Thẩm Quân Văn đã từng cho rằng, anh hùng trong lòng Hồ Tuệ Mẫn chính là mình.Dù sao mình đoạt được giải quán quân Taekwondo. Nhưng mà không phải!Một cảm xúc đố kị khó tả, bắt đầu nhen nhóm trong đầu Thẩm Quân Văn.Lại nói về Trần Khiêm, bây giờ anh chỉ dùng một tay nâng Vương Mãnh đang sợ khiếp vía lên.Nguy hiểm đã được giải trừ triệt để, không có ai bị thương vong trong lần này.Chỉ có điều, do nơi đây gần với trường mẫu giáo, phụ huynh tới đây đưa đón cũng khá nhiều.Hiện tại đúng vào giờ nhà trẻ tan học. Dẫn đến việc có rất nhiều người vây quanh. Cảnh sát bất đắc dĩ kéo đường cảnh giới."Xảy ra chuyện gì vậy?""Bố, chuyện gì vậy ạ?" Có vài đứa trẻ lắc lắc tay bố mình và hỏi.Cũng có một vài bậc phụ huynh không rõ tình hình mà lại hỏi thăm."Gòn có thể là chuyện gì nữa, tên Vương Mãnh gây bao nhiêu vụ án ở thành Kim Lăng ta đã sa lưới rồi, chính cậu thanh niên trẻ này bắt được đó.”"Ôi mẹ ơi, mọi người không nhìn thấy cậu thanh niên này làm thế nào để bắt được hắn đâu, như thể siêu nhân vậy!"Có một ông bố kích động tới mức toàn thân run rẩy, gặp người là nói, hận như không thể kể cho toàn bộ thế giới cùng biết chuyện vừa rồi mình đã tận mắt thấy toàn quá trình bộ mạo hiểm.Còn có một bà mẹ, không thèm quan tâm đến con mình nữa, hưng phấn chạy lại đây, mặt đỏ bừng bừng quay Trần Khiêm."Siêu nhân!""Siêu nhân!"Mấy đứa trẻ nhìn thấy Trần Khiêm liền kêu to.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thật sự, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng sẽ không thể nào tin được mọi chuyện vừa xảy ra là sự thật.Người bình thường, làm sao có thể có sức mạnh lớn đến vậy? Giựt đứt cửa xe hơn nữa còn là xe đang lao đivới tốc độ cực cao.Điều này phải cần thân thủ cao tới mức nào mới có thể cân bằng được?Trên đời không người nào có thể làm được điều này!Hồ Tuệ Mẫn càng không thể tưởng được, trước đây cậu †a gây teo yếu ớt, mỗi ngày đều nghĩ cách làm sao để kiếm tiền ăn mà bây giờ lại có thể như vậy?Mặc dù cậu ta đã từng là cậu chủ lớn.Nhưng thân thủ của cậu ta có lẽ đã đạt cảnh giới cao rồi.Thẩm Quân Văn thì khỏi phải nói.Anh ta ngồi ngay cạnh Hồ Tuệ Mãn nên anh ta cũng đã nhìn rõ cảnh tượng vừa rồi.Đặc biệt là ánh mắt giờ phút này Hồ Tuệ Mẫn nhìn về phía Trân Khiêm, nói như thế nào đây?Như thể một cô nữ sinh ngây ngô còn chưa trải sự đời, mỗi ngày đều ước mơ trong cuộc đời mình trong có thể xuất hiện một vị anh hùng, đó là tiếng lòng mà mỗi thiếu nữ luôn ôm ấpMà bây giờ, Thẩm Quân Văn thông qua ánh mắt của cô ta, đã đọc được, vị anh hùng trong lòng cô ta đã xuất hiện rồi.Trước đây Thẩm Quân Văn đã từng cho rằng, anh hùng trong lòng Hồ Tuệ Mẫn chính là mình.Dù sao mình đoạt được giải quán quân Taekwondo. Nhưng mà không phải!Một cảm xúc đố kị khó tả, bắt đầu nhen nhóm trong đầu Thẩm Quân Văn.Lại nói về Trần Khiêm, bây giờ anh chỉ dùng một tay nâng Vương Mãnh đang sợ khiếp vía lên.Nguy hiểm đã được giải trừ triệt để, không có ai bị thương vong trong lần này.Chỉ có điều, do nơi đây gần với trường mẫu giáo, phụ huynh tới đây đưa đón cũng khá nhiều.Hiện tại đúng vào giờ nhà trẻ tan học. Dẫn đến việc có rất nhiều người vây quanh. Cảnh sát bất đắc dĩ kéo đường cảnh giới."Xảy ra chuyện gì vậy?""Bố, chuyện gì vậy ạ?" Có vài đứa trẻ lắc lắc tay bố mình và hỏi.Cũng có một vài bậc phụ huynh không rõ tình hình mà lại hỏi thăm."Gòn có thể là chuyện gì nữa, tên Vương Mãnh gây bao nhiêu vụ án ở thành Kim Lăng ta đã sa lưới rồi, chính cậu thanh niên trẻ này bắt được đó.”"Ôi mẹ ơi, mọi người không nhìn thấy cậu thanh niên này làm thế nào để bắt được hắn đâu, như thể siêu nhân vậy!"Có một ông bố kích động tới mức toàn thân run rẩy, gặp người là nói, hận như không thể kể cho toàn bộ thế giới cùng biết chuyện vừa rồi mình đã tận mắt thấy toàn quá trình bộ mạo hiểm.Còn có một bà mẹ, không thèm quan tâm đến con mình nữa, hưng phấn chạy lại đây, mặt đỏ bừng bừng quay Trần Khiêm."Siêu nhân!""Siêu nhân!"Mấy đứa trẻ nhìn thấy Trần Khiêm liền kêu to.