Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1670: Đánh rách miệng cậu ta cho tôi
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Điều khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc là, Vương Hoa được trợ lý dìu thẳng vào phòng bao 602 của mình.Hơn nữa trong giây phút kế tiếp, đã xảy ra một chuyện càng làm bọn họ cảm thấy kinh ngạc hơn.Ông ấy vừa đi tới cửa thì.Một tiếng bộp vang lên.Chủ tịch Vương Hoa quỳ thẳng xuống sàn, sau đó bò vào phòng bao, trên khuôn mặt già nua đều là nước mắt, toàn thân run rẩy.“Trời ơil"Vương Quế Phương bật thốt lên không dám tin.Vương Bằng cũng mơ màng không hiểu gì.“Tôi không biết cậu Trần tới đây, là tôi đáng chết, tôi đáng chết!”Năm đó Vương Hoa từng tham gia một số hội thương mại cỡ lớn, đồng thời từng tận mắt nhìn thấy phong thái của cậu Trần trong hội thương mại đó.Bây giờ nhận được điện thoại của cấp cao Tập đoàn Kim Lăng, nói rằng cấp dưới mình muốn đuổi Trần Khiêm ra ngoài, nên dò hỏi ông ấy về tình huống cụ thể?Vương Hoa không dám tin, nên vội vàng chạy từ bệnh viện đến đây. . Đọc thê𝗆 các chươ𝘯g 𝗆ới tại + T𝗥𝑼MT𝗥𝑼𝓨Ệ N.𝚟𝘯 +Vừa nhìn vào phòng đã thấy, chẳng phải người đang ngồi trong góc xa nhất trên bàn rượu chính là Trân Khiêm à?Mấy năm qua, sở dĩ Tập đoàn Long Đằng ăn sâu bén rễ, phát triển vững chắc như vậy, đa phần đều dựa vàosự chiếu cố của tổng giám đốc Lý.Nếu đắc tội với cậu Trần, chẳng phải tập đoàn Long Đằng sẽ tiêu đời sao?“Chủ tịch Vương, cấp dưới của ông thật lợi hại! Tôi chỉ muốn ăn một bát Phật Nhảy Tường, thế mà ông ta gọi thẳng bảo vệ lên đây, rồi đuổi tôi ra ngoài.”Trần Khiêm cười khổ.“Tôi hiểu rồi!"Lúc này, chủ tịch đã khóc xong rồi, đang được trợ lý từ từ đỡ dậy.“Dương Hà đâu rồi?”Chủ tịch nhìn về phía tổng giám đốc Trương.Dương Hà đang đứng ngay cửa cùng mấy người Vương Quế Phương, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt không dám tin.Nghe thấy chủ tịch gọi tên mình.Dương Hà vội đi qua đó.“Chủ tịch, cơ thể ông không được khỏe, sao có thể quỳ trước mặt thẳng nhãi con này chứ, để tôi tìm người xử lý cậu ta.”Dương Hà hung hăng nói. Chủ tịch tức đến mức nổ đom đóm mắt.Rồi hét về phía tổng giám đốc Trương: “Mau đánh rách miệng cậu ta cho tôi!”'Tổng giám đốc Trương bình tĩnh đáp: “Vâng!”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Điều khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc là, Vương Hoa được trợ lý dìu thẳng vào phòng bao 602 của mình.Hơn nữa trong giây phút kế tiếp, đã xảy ra một chuyện càng làm bọn họ cảm thấy kinh ngạc hơn.Ông ấy vừa đi tới cửa thì.Một tiếng bộp vang lên.Chủ tịch Vương Hoa quỳ thẳng xuống sàn, sau đó bò vào phòng bao, trên khuôn mặt già nua đều là nước mắt, toàn thân run rẩy.“Trời ơil"Vương Quế Phương bật thốt lên không dám tin.Vương Bằng cũng mơ màng không hiểu gì.“Tôi không biết cậu Trần tới đây, là tôi đáng chết, tôi đáng chết!”Năm đó Vương Hoa từng tham gia một số hội thương mại cỡ lớn, đồng thời từng tận mắt nhìn thấy phong thái của cậu Trần trong hội thương mại đó.Bây giờ nhận được điện thoại của cấp cao Tập đoàn Kim Lăng, nói rằng cấp dưới mình muốn đuổi Trần Khiêm ra ngoài, nên dò hỏi ông ấy về tình huống cụ thể?Vương Hoa không dám tin, nên vội vàng chạy từ bệnh viện đến đây. . Đọc thê𝗆 các chươ𝘯g 𝗆ới tại + T𝗥𝑼MT𝗥𝑼𝓨Ệ N.𝚟𝘯 +Vừa nhìn vào phòng đã thấy, chẳng phải người đang ngồi trong góc xa nhất trên bàn rượu chính là Trân Khiêm à?Mấy năm qua, sở dĩ Tập đoàn Long Đằng ăn sâu bén rễ, phát triển vững chắc như vậy, đa phần đều dựa vàosự chiếu cố của tổng giám đốc Lý.Nếu đắc tội với cậu Trần, chẳng phải tập đoàn Long Đằng sẽ tiêu đời sao?“Chủ tịch Vương, cấp dưới của ông thật lợi hại! Tôi chỉ muốn ăn một bát Phật Nhảy Tường, thế mà ông ta gọi thẳng bảo vệ lên đây, rồi đuổi tôi ra ngoài.”Trần Khiêm cười khổ.“Tôi hiểu rồi!"Lúc này, chủ tịch đã khóc xong rồi, đang được trợ lý từ từ đỡ dậy.“Dương Hà đâu rồi?”Chủ tịch nhìn về phía tổng giám đốc Trương.Dương Hà đang đứng ngay cửa cùng mấy người Vương Quế Phương, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt không dám tin.Nghe thấy chủ tịch gọi tên mình.Dương Hà vội đi qua đó.“Chủ tịch, cơ thể ông không được khỏe, sao có thể quỳ trước mặt thẳng nhãi con này chứ, để tôi tìm người xử lý cậu ta.”Dương Hà hung hăng nói. Chủ tịch tức đến mức nổ đom đóm mắt.Rồi hét về phía tổng giám đốc Trương: “Mau đánh rách miệng cậu ta cho tôi!”'Tổng giám đốc Trương bình tĩnh đáp: “Vâng!”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Điều khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc là, Vương Hoa được trợ lý dìu thẳng vào phòng bao 602 của mình.Hơn nữa trong giây phút kế tiếp, đã xảy ra một chuyện càng làm bọn họ cảm thấy kinh ngạc hơn.Ông ấy vừa đi tới cửa thì.Một tiếng bộp vang lên.Chủ tịch Vương Hoa quỳ thẳng xuống sàn, sau đó bò vào phòng bao, trên khuôn mặt già nua đều là nước mắt, toàn thân run rẩy.“Trời ơil"Vương Quế Phương bật thốt lên không dám tin.Vương Bằng cũng mơ màng không hiểu gì.“Tôi không biết cậu Trần tới đây, là tôi đáng chết, tôi đáng chết!”Năm đó Vương Hoa từng tham gia một số hội thương mại cỡ lớn, đồng thời từng tận mắt nhìn thấy phong thái của cậu Trần trong hội thương mại đó.Bây giờ nhận được điện thoại của cấp cao Tập đoàn Kim Lăng, nói rằng cấp dưới mình muốn đuổi Trần Khiêm ra ngoài, nên dò hỏi ông ấy về tình huống cụ thể?Vương Hoa không dám tin, nên vội vàng chạy từ bệnh viện đến đây. . Đọc thê𝗆 các chươ𝘯g 𝗆ới tại + T𝗥𝑼MT𝗥𝑼𝓨Ệ N.𝚟𝘯 +Vừa nhìn vào phòng đã thấy, chẳng phải người đang ngồi trong góc xa nhất trên bàn rượu chính là Trân Khiêm à?Mấy năm qua, sở dĩ Tập đoàn Long Đằng ăn sâu bén rễ, phát triển vững chắc như vậy, đa phần đều dựa vàosự chiếu cố của tổng giám đốc Lý.Nếu đắc tội với cậu Trần, chẳng phải tập đoàn Long Đằng sẽ tiêu đời sao?“Chủ tịch Vương, cấp dưới của ông thật lợi hại! Tôi chỉ muốn ăn một bát Phật Nhảy Tường, thế mà ông ta gọi thẳng bảo vệ lên đây, rồi đuổi tôi ra ngoài.”Trần Khiêm cười khổ.“Tôi hiểu rồi!"Lúc này, chủ tịch đã khóc xong rồi, đang được trợ lý từ từ đỡ dậy.“Dương Hà đâu rồi?”Chủ tịch nhìn về phía tổng giám đốc Trương.Dương Hà đang đứng ngay cửa cùng mấy người Vương Quế Phương, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt không dám tin.Nghe thấy chủ tịch gọi tên mình.Dương Hà vội đi qua đó.“Chủ tịch, cơ thể ông không được khỏe, sao có thể quỳ trước mặt thẳng nhãi con này chứ, để tôi tìm người xử lý cậu ta.”Dương Hà hung hăng nói. Chủ tịch tức đến mức nổ đom đóm mắt.Rồi hét về phía tổng giám đốc Trương: “Mau đánh rách miệng cậu ta cho tôi!”'Tổng giám đốc Trương bình tĩnh đáp: “Vâng!”