Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1685: Bị đánh lén
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Thật ra tiệc mừng thọ lần này, bà tưởng rằng mời 'Trương Hâm Hoa của nhà họ Tô thì chắc chắn bà ta sẽ không đến. Bởi vì nhất định bà ta biết bà đang muốn khoe khoang với bà ta nhưng bà ta vẫn đến đây, hơn nữa từ lúc đến bà ta đều ra vẻ như rất chắc chắn! Mà Đường Nhiên thì lại lấy cớ không đến, bây giờ mới đến, còn bỗng nhiên đưa bạn trai của Tô Mộc Vũ đến nữa!”Ngụy Quế Phương phân tích. “Diễm Lệ vừa nói như vậy, hình như bà đã hiểu, thì ra 'Trương Hâm Hoa này đã chuẩn bị từ sớm, chờ đợikhoảnh khắc này, còn cố ý làm bà mất mặt nữa!”Dường như Ngụy Quế Phương đã hiểu hết tất cả, thầm nghĩ.Mụ già này tàn nhẫn thật đó!Tiêu Quân và Thẩm Diễm Lệ cũng cảm thấy bà nội phân tích rất đúng.“Nhưng mà Diễm Lệ, chúng ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, dù sao cũng phải xác định cuối cùng đây có phải là bạn của cháu không?”Ngụy Quế Phương vẫn thấy hơi sợ hãi, lỡ như hiểu lầm thì tai nạn này sẽ rất lớn.“Ha ha, bà nội, bà yên tâm đi. Bây giờ cháu đã chắc rồi, nếu bà không yên tâm thì cháu sẽ xác định cho bà xem thử, thằng nghèo hèn, lúc trước nghèo đến mức đó rồi mà bây giờ còn giả danh cậu Trần!”Thẩm Diễm Lệ khinh thường.Cô ta đã xác định được Trần Khiêm này chính là Trần Khiêm hồi tiểu học, chẳng qua cô ta chỉ chứng minh cho bà cụ xem thôi nên tất nhiên Thẩm Diễm Lệ không cần phải kiêng nể gì.Gô ta nghênh ngang bước sang.Bởi vì bàn của nhà họ Tô đã bị khá nhiều người vây. lấy xếp hàng kính trà muốn làm quen.“Tránh rat”Thẩm Diễm Lệ lạnh lùng nói. “Cô Thẩm!"Khách khứa gật đầu cười.Gia thế nhà Thẩm Diễm Lệ không hề đơn giản, chú của cô ta là người đứng đầu thế lực ngầm nổi tiếng ở Kim Lăng nên chẳng ai dám động đến Thẩm Diễm Lệ.Nhóm thương nhân bọn họ càng không dám.Mà Trần Khiêm lại không quan tâm đến những người bên ngoài.Giờ phút này anh chỉ tập trung tán gẫu với ba mẹ và bà nội của Tô Mộc Vũ.Nói về những tìm kiếm của anh trong suốt hai năm qua, từ trước đến nay Trần Khiêm chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm này một giây nào.Bốp!Nhưng lúc đang nói chuyện, đầu của Trần Khiêm chợt bị người ta đánh.Điều này làm Trần Khiêm hơi ngơ ngác.Ở đây không hề có võ giả gì nên tất nhiên anh đã thả lỏng cảnh giác từ lâu, cũng không cảm nhận được bất kỳ sát khí nào đang đến gần nhưng không ngờ mình lại bị đánh lén.Quay đầu lại thì thấy cô vợ mới cưới của Tiêu Quân đang khoanh tay đắc ý nhìn mình.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Thật ra tiệc mừng thọ lần này, bà tưởng rằng mời 'Trương Hâm Hoa của nhà họ Tô thì chắc chắn bà ta sẽ không đến. Bởi vì nhất định bà ta biết bà đang muốn khoe khoang với bà ta nhưng bà ta vẫn đến đây, hơn nữa từ lúc đến bà ta đều ra vẻ như rất chắc chắn! Mà Đường Nhiên thì lại lấy cớ không đến, bây giờ mới đến, còn bỗng nhiên đưa bạn trai của Tô Mộc Vũ đến nữa!”Ngụy Quế Phương phân tích. “Diễm Lệ vừa nói như vậy, hình như bà đã hiểu, thì ra 'Trương Hâm Hoa này đã chuẩn bị từ sớm, chờ đợikhoảnh khắc này, còn cố ý làm bà mất mặt nữa!”Dường như Ngụy Quế Phương đã hiểu hết tất cả, thầm nghĩ.Mụ già này tàn nhẫn thật đó!Tiêu Quân và Thẩm Diễm Lệ cũng cảm thấy bà nội phân tích rất đúng.“Nhưng mà Diễm Lệ, chúng ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, dù sao cũng phải xác định cuối cùng đây có phải là bạn của cháu không?”Ngụy Quế Phương vẫn thấy hơi sợ hãi, lỡ như hiểu lầm thì tai nạn này sẽ rất lớn.“Ha ha, bà nội, bà yên tâm đi. Bây giờ cháu đã chắc rồi, nếu bà không yên tâm thì cháu sẽ xác định cho bà xem thử, thằng nghèo hèn, lúc trước nghèo đến mức đó rồi mà bây giờ còn giả danh cậu Trần!”Thẩm Diễm Lệ khinh thường.Cô ta đã xác định được Trần Khiêm này chính là Trần Khiêm hồi tiểu học, chẳng qua cô ta chỉ chứng minh cho bà cụ xem thôi nên tất nhiên Thẩm Diễm Lệ không cần phải kiêng nể gì.Gô ta nghênh ngang bước sang.Bởi vì bàn của nhà họ Tô đã bị khá nhiều người vây. lấy xếp hàng kính trà muốn làm quen.“Tránh rat”Thẩm Diễm Lệ lạnh lùng nói. “Cô Thẩm!"Khách khứa gật đầu cười.Gia thế nhà Thẩm Diễm Lệ không hề đơn giản, chú của cô ta là người đứng đầu thế lực ngầm nổi tiếng ở Kim Lăng nên chẳng ai dám động đến Thẩm Diễm Lệ.Nhóm thương nhân bọn họ càng không dám.Mà Trần Khiêm lại không quan tâm đến những người bên ngoài.Giờ phút này anh chỉ tập trung tán gẫu với ba mẹ và bà nội của Tô Mộc Vũ.Nói về những tìm kiếm của anh trong suốt hai năm qua, từ trước đến nay Trần Khiêm chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm này một giây nào.Bốp!Nhưng lúc đang nói chuyện, đầu của Trần Khiêm chợt bị người ta đánh.Điều này làm Trần Khiêm hơi ngơ ngác.Ở đây không hề có võ giả gì nên tất nhiên anh đã thả lỏng cảnh giác từ lâu, cũng không cảm nhận được bất kỳ sát khí nào đang đến gần nhưng không ngờ mình lại bị đánh lén.Quay đầu lại thì thấy cô vợ mới cưới của Tiêu Quân đang khoanh tay đắc ý nhìn mình.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Thật ra tiệc mừng thọ lần này, bà tưởng rằng mời 'Trương Hâm Hoa của nhà họ Tô thì chắc chắn bà ta sẽ không đến. Bởi vì nhất định bà ta biết bà đang muốn khoe khoang với bà ta nhưng bà ta vẫn đến đây, hơn nữa từ lúc đến bà ta đều ra vẻ như rất chắc chắn! Mà Đường Nhiên thì lại lấy cớ không đến, bây giờ mới đến, còn bỗng nhiên đưa bạn trai của Tô Mộc Vũ đến nữa!”Ngụy Quế Phương phân tích. “Diễm Lệ vừa nói như vậy, hình như bà đã hiểu, thì ra 'Trương Hâm Hoa này đã chuẩn bị từ sớm, chờ đợikhoảnh khắc này, còn cố ý làm bà mất mặt nữa!”Dường như Ngụy Quế Phương đã hiểu hết tất cả, thầm nghĩ.Mụ già này tàn nhẫn thật đó!Tiêu Quân và Thẩm Diễm Lệ cũng cảm thấy bà nội phân tích rất đúng.“Nhưng mà Diễm Lệ, chúng ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, dù sao cũng phải xác định cuối cùng đây có phải là bạn của cháu không?”Ngụy Quế Phương vẫn thấy hơi sợ hãi, lỡ như hiểu lầm thì tai nạn này sẽ rất lớn.“Ha ha, bà nội, bà yên tâm đi. Bây giờ cháu đã chắc rồi, nếu bà không yên tâm thì cháu sẽ xác định cho bà xem thử, thằng nghèo hèn, lúc trước nghèo đến mức đó rồi mà bây giờ còn giả danh cậu Trần!”Thẩm Diễm Lệ khinh thường.Cô ta đã xác định được Trần Khiêm này chính là Trần Khiêm hồi tiểu học, chẳng qua cô ta chỉ chứng minh cho bà cụ xem thôi nên tất nhiên Thẩm Diễm Lệ không cần phải kiêng nể gì.Gô ta nghênh ngang bước sang.Bởi vì bàn của nhà họ Tô đã bị khá nhiều người vây. lấy xếp hàng kính trà muốn làm quen.“Tránh rat”Thẩm Diễm Lệ lạnh lùng nói. “Cô Thẩm!"Khách khứa gật đầu cười.Gia thế nhà Thẩm Diễm Lệ không hề đơn giản, chú của cô ta là người đứng đầu thế lực ngầm nổi tiếng ở Kim Lăng nên chẳng ai dám động đến Thẩm Diễm Lệ.Nhóm thương nhân bọn họ càng không dám.Mà Trần Khiêm lại không quan tâm đến những người bên ngoài.Giờ phút này anh chỉ tập trung tán gẫu với ba mẹ và bà nội của Tô Mộc Vũ.Nói về những tìm kiếm của anh trong suốt hai năm qua, từ trước đến nay Trần Khiêm chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm này một giây nào.Bốp!Nhưng lúc đang nói chuyện, đầu của Trần Khiêm chợt bị người ta đánh.Điều này làm Trần Khiêm hơi ngơ ngác.Ở đây không hề có võ giả gì nên tất nhiên anh đã thả lỏng cảnh giác từ lâu, cũng không cảm nhận được bất kỳ sát khí nào đang đến gần nhưng không ngờ mình lại bị đánh lén.Quay đầu lại thì thấy cô vợ mới cưới của Tiêu Quân đang khoanh tay đắc ý nhìn mình.