Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1689: Tặng quà quý
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Có quà quý của khách! Tặng cho bà Trương nhà họ Tôi"Ở trên bàn nhận quà trước cửa, một vị khách đứng lên hô to."Hả?”Nhưng cảnh tượng này cũng làm hiện trường yên tĩnh lại ngay.Dồn dập quay đầu nhìn ra cửa.Thậm chí ngay cả Ngụy Quế Phương sau khi nghe xong cũng ngây người, quay đầu nhìn sang bên này.Đám người Thẩm Diễm Lệ thì nhìn nhau, đồng thời cũng thấy hơi tò mò.Chuyện gì xảy ra vậy? Có khách tặng quà quý, hơn nữa còn nói thẳng là tặng cho bà cụ nhà họ Tô.Món quà của vị khách quý này có thể nghiền nát quà của khách khứa ở đây!Cũng là món quà cực kỳ hiếm thấy!Không những là quà cáp quý giá mà quan trọng hơn nữa là, người được xưng là khách quý tặng quà, thân phận và địa vị của người đó không hề tầm thường!Từ trước đến nay có một quy tắc, những quà tặng thông thường thì người ở quầy tiếp khách chỉ ghi chép lại.Tặng một ít quà có giá trị lớn hơn thì người ở quầy tiếp khách sẽ đứng lên thay mặt chủ nhà thể hiện sự cảm ơn.Mà quà quý thì chẳng những người ở quầy tiếp khách phải đứng dậy mà hơn nữa còn phải hô lên.Nhưng cũng sẽ có những hình thức tặng lại.Người ở quầy đón khách phải tuân thủ theo từng yêu cầu nên hô lên.Người nhà họ Tiêu kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, cơn giận mới vừa bị tát của Thẩm Diễm Lệ tạm thời bị kiềm xuống.Lập tức bụm mặt cười gắn: "Đúng là không biết xấu hổ, trong bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Tiêu chúng tôi mà lại đi tặng quà, các người cố ý đúng không? Cố ý tự tặng quà cho mình, sợ bà nội tôi sẽ chế giễu các người đúng không?"Thẩm Diễm Lệ thâm độc nói.“Trương Hâm Hoa, lúc trước tôi còn xem bà là đối thủ của tôi nhưng bây giờ, tôi không thể chấp nhận được sự dối trá của bà, sống đến từng tuổi này rồi, Lệ Lệ nói đúng, bà đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ! Chuyện gì cũng làm được!"Ngụy Quế Phương cũng gào mắng.Khách khứa xung quanh nhìn nhà họ Tô, ai ai cũng càng khinh thường hơn."Ha ha, tốt lắm, tôi cũng muốn xem xem, thằng nghèo này sẽ tặng quà gì cho các người?”Thẩm Diễm Lệ cười lạnh. Bảo vệ cũng dồn dập quay đầu lại.Những người ở hiện trường đều ngừng hở, vừa sốt ruột vừa tò mò mong chờ người ở quầy thông báo tiếp."Một bộ trang sức cao cấp Kim Ngọc Mãn Đường!”"Cái gì?" Mọi người nghe vậy thì kinh ngạc, đã Kim Ngọc Mãn Đường rồi mà còn là hàng cao cấp, dù thế nào cũng phải hàng chục triệu trở lên."Một bộ quần áo cổ trang lung linh rực rối"Mọi người há to miệng."Một khúc gỗ đàn hương Cửu Khúc Hoàng Gial""Mẹ ơi!" Mọi người lại đứng lên.Bọn họ nghe, mỗi một món đều làm người ta phải sởn gai ốc."Một căn biệt thự cao cấp trị giá ba trăm triệu!""Cái gì.Món quà cuối cùng làm toàn bộ hội trường này bùng nổ, tóc mọi người đều dựng hết cả lên.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Có quà quý của khách! Tặng cho bà Trương nhà họ Tôi"Ở trên bàn nhận quà trước cửa, một vị khách đứng lên hô to."Hả?”Nhưng cảnh tượng này cũng làm hiện trường yên tĩnh lại ngay.Dồn dập quay đầu nhìn ra cửa.Thậm chí ngay cả Ngụy Quế Phương sau khi nghe xong cũng ngây người, quay đầu nhìn sang bên này.Đám người Thẩm Diễm Lệ thì nhìn nhau, đồng thời cũng thấy hơi tò mò.Chuyện gì xảy ra vậy? Có khách tặng quà quý, hơn nữa còn nói thẳng là tặng cho bà cụ nhà họ Tô.Món quà của vị khách quý này có thể nghiền nát quà của khách khứa ở đây!Cũng là món quà cực kỳ hiếm thấy!Không những là quà cáp quý giá mà quan trọng hơn nữa là, người được xưng là khách quý tặng quà, thân phận và địa vị của người đó không hề tầm thường!Từ trước đến nay có một quy tắc, những quà tặng thông thường thì người ở quầy tiếp khách chỉ ghi chép lại.Tặng một ít quà có giá trị lớn hơn thì người ở quầy tiếp khách sẽ đứng lên thay mặt chủ nhà thể hiện sự cảm ơn.Mà quà quý thì chẳng những người ở quầy tiếp khách phải đứng dậy mà hơn nữa còn phải hô lên.Nhưng cũng sẽ có những hình thức tặng lại.Người ở quầy đón khách phải tuân thủ theo từng yêu cầu nên hô lên.Người nhà họ Tiêu kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, cơn giận mới vừa bị tát của Thẩm Diễm Lệ tạm thời bị kiềm xuống.Lập tức bụm mặt cười gắn: "Đúng là không biết xấu hổ, trong bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Tiêu chúng tôi mà lại đi tặng quà, các người cố ý đúng không? Cố ý tự tặng quà cho mình, sợ bà nội tôi sẽ chế giễu các người đúng không?"Thẩm Diễm Lệ thâm độc nói.“Trương Hâm Hoa, lúc trước tôi còn xem bà là đối thủ của tôi nhưng bây giờ, tôi không thể chấp nhận được sự dối trá của bà, sống đến từng tuổi này rồi, Lệ Lệ nói đúng, bà đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ! Chuyện gì cũng làm được!"Ngụy Quế Phương cũng gào mắng.Khách khứa xung quanh nhìn nhà họ Tô, ai ai cũng càng khinh thường hơn."Ha ha, tốt lắm, tôi cũng muốn xem xem, thằng nghèo này sẽ tặng quà gì cho các người?”Thẩm Diễm Lệ cười lạnh. Bảo vệ cũng dồn dập quay đầu lại.Những người ở hiện trường đều ngừng hở, vừa sốt ruột vừa tò mò mong chờ người ở quầy thông báo tiếp."Một bộ trang sức cao cấp Kim Ngọc Mãn Đường!”"Cái gì?" Mọi người nghe vậy thì kinh ngạc, đã Kim Ngọc Mãn Đường rồi mà còn là hàng cao cấp, dù thế nào cũng phải hàng chục triệu trở lên."Một bộ quần áo cổ trang lung linh rực rối"Mọi người há to miệng."Một khúc gỗ đàn hương Cửu Khúc Hoàng Gial""Mẹ ơi!" Mọi người lại đứng lên.Bọn họ nghe, mỗi một món đều làm người ta phải sởn gai ốc."Một căn biệt thự cao cấp trị giá ba trăm triệu!""Cái gì.Món quà cuối cùng làm toàn bộ hội trường này bùng nổ, tóc mọi người đều dựng hết cả lên.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Có quà quý của khách! Tặng cho bà Trương nhà họ Tôi"Ở trên bàn nhận quà trước cửa, một vị khách đứng lên hô to."Hả?”Nhưng cảnh tượng này cũng làm hiện trường yên tĩnh lại ngay.Dồn dập quay đầu nhìn ra cửa.Thậm chí ngay cả Ngụy Quế Phương sau khi nghe xong cũng ngây người, quay đầu nhìn sang bên này.Đám người Thẩm Diễm Lệ thì nhìn nhau, đồng thời cũng thấy hơi tò mò.Chuyện gì xảy ra vậy? Có khách tặng quà quý, hơn nữa còn nói thẳng là tặng cho bà cụ nhà họ Tô.Món quà của vị khách quý này có thể nghiền nát quà của khách khứa ở đây!Cũng là món quà cực kỳ hiếm thấy!Không những là quà cáp quý giá mà quan trọng hơn nữa là, người được xưng là khách quý tặng quà, thân phận và địa vị của người đó không hề tầm thường!Từ trước đến nay có một quy tắc, những quà tặng thông thường thì người ở quầy tiếp khách chỉ ghi chép lại.Tặng một ít quà có giá trị lớn hơn thì người ở quầy tiếp khách sẽ đứng lên thay mặt chủ nhà thể hiện sự cảm ơn.Mà quà quý thì chẳng những người ở quầy tiếp khách phải đứng dậy mà hơn nữa còn phải hô lên.Nhưng cũng sẽ có những hình thức tặng lại.Người ở quầy đón khách phải tuân thủ theo từng yêu cầu nên hô lên.Người nhà họ Tiêu kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, cơn giận mới vừa bị tát của Thẩm Diễm Lệ tạm thời bị kiềm xuống.Lập tức bụm mặt cười gắn: "Đúng là không biết xấu hổ, trong bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Tiêu chúng tôi mà lại đi tặng quà, các người cố ý đúng không? Cố ý tự tặng quà cho mình, sợ bà nội tôi sẽ chế giễu các người đúng không?"Thẩm Diễm Lệ thâm độc nói.“Trương Hâm Hoa, lúc trước tôi còn xem bà là đối thủ của tôi nhưng bây giờ, tôi không thể chấp nhận được sự dối trá của bà, sống đến từng tuổi này rồi, Lệ Lệ nói đúng, bà đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ! Chuyện gì cũng làm được!"Ngụy Quế Phương cũng gào mắng.Khách khứa xung quanh nhìn nhà họ Tô, ai ai cũng càng khinh thường hơn."Ha ha, tốt lắm, tôi cũng muốn xem xem, thằng nghèo này sẽ tặng quà gì cho các người?”Thẩm Diễm Lệ cười lạnh. Bảo vệ cũng dồn dập quay đầu lại.Những người ở hiện trường đều ngừng hở, vừa sốt ruột vừa tò mò mong chờ người ở quầy thông báo tiếp."Một bộ trang sức cao cấp Kim Ngọc Mãn Đường!”"Cái gì?" Mọi người nghe vậy thì kinh ngạc, đã Kim Ngọc Mãn Đường rồi mà còn là hàng cao cấp, dù thế nào cũng phải hàng chục triệu trở lên."Một bộ quần áo cổ trang lung linh rực rối"Mọi người há to miệng."Một khúc gỗ đàn hương Cửu Khúc Hoàng Gial""Mẹ ơi!" Mọi người lại đứng lên.Bọn họ nghe, mỗi một món đều làm người ta phải sởn gai ốc."Một căn biệt thự cao cấp trị giá ba trăm triệu!""Cái gì.Món quà cuối cùng làm toàn bộ hội trường này bùng nổ, tóc mọi người đều dựng hết cả lên.