Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1692: Bệnh của bà cụ

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thẩm Diễm Lệ ỷ vào gia thế nhà mình, không xem ai ra gì.Nhưng bây giờ đã đụng phải Trần Khiêm, đúng là đã khiến cô ta chết mà không biết vì sao mình chết. Câu nói cuối cùng đó là Trần Khiêm cố ý nói cho cô ta nghe, để cô ta biết rằng trên đời này không phải có mình cô ta là giỏi, còn khối người hơn cô ta nhiều.Mà toàn bộ nhà họ Tiêu, bao gồm cả Ngụy QuếPhương đều sợ đến mức im như ve sầu mùa đông.Sau đó, cái gọi là tiệc mừng thọ, đã không còn ý nghĩa gì nữa.Không bao lâu sau, Trần Khiêm và người nhà họ Tô rời đi.Chuyện buổi sáng hôm nay, mặc dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi.Nhưng đối với bà cụ Trương Hâm Hoa mà nói, dường như bà ấy đã trải qua những thăng trầm của cuộc. đời.Làm bà ấy lên máu, kết quả đang đi giữa đường, bỗng nhiên bốn chân bị tê, đầu choáng váng, cực kỳ đau, rồi ngất xỉu.Khiến mọi người nhà họ Ngô đều sợ hãi.Bởi vì Trần Khiêm đến biệt thự Vân Đỉnh trước để xem tiến độ bên đó thế nào rồi mới chuẩn bị đến nhà họ tô.Tốc độ khai thác bề mặt núi rất nhanh, còn nhanh hơn cả dự đoán của anh, có lẽ ngay ngày mai thôi, Chấn Thiên Thạch sẽ xuất thế.Cho nên Trần Khiêm không ở bên cạnh mọi người.Người nhà họ Tô luống cuống tay chân.Cũng may là đã sắp về đến nhà, bởi vì mấy năm gần đây, tình huống này cũng không phải mới xuất hiện lần một hai lần, chỉ là lân này có vẻ nghiêm trọng hơn mà thôi.Trong nhà cũng có những thiết bị linh tỉnh như bình dưỡng khí.Vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ Mã Tiến để ông ta đến cấp cứu.Mã Tiến đã từng là bác sĩ nổi tiếng của quân khu, y thuật rất cao siêu.Hơn sáu mươi tuổi, năm nay mới về lại quê nhà, đảm nhiệm vị trí giáo sư của một bệnh viện, cũng đảm nhiệm chức phó chủ tịch của Hiệp hội Y Đạo.Lúc ông ta dẫn hai đồ đệ một nam một nữ đến.Đúng lúc gặp phải Trần Khiêm.Hai người gật đầu, xem như chào hỏi nhau.Mà Trần Khiêm vừa bước vào cửa đã thấy nhóm người Tô Quốc Cường đang bối rối sốt ruột. Hỏi ra mới biết.Thì ra ban nãy lúc đang trên đường về nhà thì bệnh cũ của bà nội tái phát.Mà ba người bước vào sau mình chính là bác sĩ đến khám bệnh.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thẩm Diễm Lệ ỷ vào gia thế nhà mình, không xem ai ra gì.Nhưng bây giờ đã đụng phải Trần Khiêm, đúng là đã khiến cô ta chết mà không biết vì sao mình chết. Câu nói cuối cùng đó là Trần Khiêm cố ý nói cho cô ta nghe, để cô ta biết rằng trên đời này không phải có mình cô ta là giỏi, còn khối người hơn cô ta nhiều.Mà toàn bộ nhà họ Tiêu, bao gồm cả Ngụy QuếPhương đều sợ đến mức im như ve sầu mùa đông.Sau đó, cái gọi là tiệc mừng thọ, đã không còn ý nghĩa gì nữa.Không bao lâu sau, Trần Khiêm và người nhà họ Tô rời đi.Chuyện buổi sáng hôm nay, mặc dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi.Nhưng đối với bà cụ Trương Hâm Hoa mà nói, dường như bà ấy đã trải qua những thăng trầm của cuộc. đời.Làm bà ấy lên máu, kết quả đang đi giữa đường, bỗng nhiên bốn chân bị tê, đầu choáng váng, cực kỳ đau, rồi ngất xỉu.Khiến mọi người nhà họ Ngô đều sợ hãi.Bởi vì Trần Khiêm đến biệt thự Vân Đỉnh trước để xem tiến độ bên đó thế nào rồi mới chuẩn bị đến nhà họ tô.Tốc độ khai thác bề mặt núi rất nhanh, còn nhanh hơn cả dự đoán của anh, có lẽ ngay ngày mai thôi, Chấn Thiên Thạch sẽ xuất thế.Cho nên Trần Khiêm không ở bên cạnh mọi người.Người nhà họ Tô luống cuống tay chân.Cũng may là đã sắp về đến nhà, bởi vì mấy năm gần đây, tình huống này cũng không phải mới xuất hiện lần một hai lần, chỉ là lân này có vẻ nghiêm trọng hơn mà thôi.Trong nhà cũng có những thiết bị linh tỉnh như bình dưỡng khí.Vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ Mã Tiến để ông ta đến cấp cứu.Mã Tiến đã từng là bác sĩ nổi tiếng của quân khu, y thuật rất cao siêu.Hơn sáu mươi tuổi, năm nay mới về lại quê nhà, đảm nhiệm vị trí giáo sư của một bệnh viện, cũng đảm nhiệm chức phó chủ tịch của Hiệp hội Y Đạo.Lúc ông ta dẫn hai đồ đệ một nam một nữ đến.Đúng lúc gặp phải Trần Khiêm.Hai người gật đầu, xem như chào hỏi nhau.Mà Trần Khiêm vừa bước vào cửa đã thấy nhóm người Tô Quốc Cường đang bối rối sốt ruột. Hỏi ra mới biết.Thì ra ban nãy lúc đang trên đường về nhà thì bệnh cũ của bà nội tái phát.Mà ba người bước vào sau mình chính là bác sĩ đến khám bệnh.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thẩm Diễm Lệ ỷ vào gia thế nhà mình, không xem ai ra gì.Nhưng bây giờ đã đụng phải Trần Khiêm, đúng là đã khiến cô ta chết mà không biết vì sao mình chết. Câu nói cuối cùng đó là Trần Khiêm cố ý nói cho cô ta nghe, để cô ta biết rằng trên đời này không phải có mình cô ta là giỏi, còn khối người hơn cô ta nhiều.Mà toàn bộ nhà họ Tiêu, bao gồm cả Ngụy QuếPhương đều sợ đến mức im như ve sầu mùa đông.Sau đó, cái gọi là tiệc mừng thọ, đã không còn ý nghĩa gì nữa.Không bao lâu sau, Trần Khiêm và người nhà họ Tô rời đi.Chuyện buổi sáng hôm nay, mặc dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi.Nhưng đối với bà cụ Trương Hâm Hoa mà nói, dường như bà ấy đã trải qua những thăng trầm của cuộc. đời.Làm bà ấy lên máu, kết quả đang đi giữa đường, bỗng nhiên bốn chân bị tê, đầu choáng váng, cực kỳ đau, rồi ngất xỉu.Khiến mọi người nhà họ Ngô đều sợ hãi.Bởi vì Trần Khiêm đến biệt thự Vân Đỉnh trước để xem tiến độ bên đó thế nào rồi mới chuẩn bị đến nhà họ tô.Tốc độ khai thác bề mặt núi rất nhanh, còn nhanh hơn cả dự đoán của anh, có lẽ ngay ngày mai thôi, Chấn Thiên Thạch sẽ xuất thế.Cho nên Trần Khiêm không ở bên cạnh mọi người.Người nhà họ Tô luống cuống tay chân.Cũng may là đã sắp về đến nhà, bởi vì mấy năm gần đây, tình huống này cũng không phải mới xuất hiện lần một hai lần, chỉ là lân này có vẻ nghiêm trọng hơn mà thôi.Trong nhà cũng có những thiết bị linh tỉnh như bình dưỡng khí.Vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ Mã Tiến để ông ta đến cấp cứu.Mã Tiến đã từng là bác sĩ nổi tiếng của quân khu, y thuật rất cao siêu.Hơn sáu mươi tuổi, năm nay mới về lại quê nhà, đảm nhiệm vị trí giáo sư của một bệnh viện, cũng đảm nhiệm chức phó chủ tịch của Hiệp hội Y Đạo.Lúc ông ta dẫn hai đồ đệ một nam một nữ đến.Đúng lúc gặp phải Trần Khiêm.Hai người gật đầu, xem như chào hỏi nhau.Mà Trần Khiêm vừa bước vào cửa đã thấy nhóm người Tô Quốc Cường đang bối rối sốt ruột. Hỏi ra mới biết.Thì ra ban nãy lúc đang trên đường về nhà thì bệnh cũ của bà nội tái phát.Mà ba người bước vào sau mình chính là bác sĩ đến khám bệnh.

Chương 1692: Bệnh của bà cụ