Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1694: Chờ thêm một tiếng năm phút nữa

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Đúng vậy, Tiểu Khiêm, sao cô chưa bao giờ nghe nói cháu biết chữa bệnh? Cô không có ý gì khác, nhưng mà cháu học y hồi nào vậy?”Vương Tuệ Mẫn không có ý khinh thường Trần Khiêm nhưng chuyện trị bệnh cứu người này không phải là chuyện nhỏ.Lúc trước Trần Khiêm là sinh viên khoa Văn học, mặc dù là cậu ấm con nhà giàu nhưng đâu phải chuyện gì cũng biết. Bởi thế lúc Trần Khiêm nói anh muốn trị bệnh cứu người, mặc dù người nhà họ Tô sẵn sàng tin tưởng Trần Khiêm nhưng cũng thấy hơi lo lắng.Chứ không có ý gì khác. Trần Khiêm lắc đầu cười cười, tam giáo cửu lưu, anh hiểu hết tất cả mọi thứ, huống chỉ là chuyện đơn giản như y thuật.Nhưng tất nhiên Trần Khiêm sẽ không trách mấy người cô Vương.Mọi người không biết sự thay đổi trong mấy năm nay của anh, có suy nghĩ thế này là chuyện hết sức bình thường.Không tán gẫu nữa, mọi người đi về phía phòng bệnh."Bác sĩ Mã, bà ngoại cháu đã tỉnh rồi!" "Trần Khiêm, cậu cũng đến à!"Đường Nhiên ở lại phòng bệnh chăm sóc không rời bước, thấy Trần Khiêm bước vào, cô ta cười nói."Thần y Mã, bác sĩ Lưu Vượng, bác sĩ Bách Linh và còn Tiểu Khiêm nữa, mọi người đến đây đi!"Trong phòng, bà cụ yếu ớt nói."Thần y Mã, bệnh của tôi đã kéo dài suốt hai năm rồi, lần này đến lần khác, hơn nữa lần sau còn nghiêm trọng hơn lần trước, số lần tái phát cũng càng ngày càng. nhiều.”Bà cụ nói.Tất nhiên bà cụ không ngờ Trần Khiêm bước vào đây là vì khám bệnh cho bà ấy.Bởi vậy nói tình hình bệnh gần đây cho Mã Tiến nghe."Mỗi lần tái phát, không đến một tiếng là tôi sẽ tỉnh lại nhưng chốc nữa lại tái phát tiếp, phải theo vòng tuần hoàn khoảng bốn năm lần mới ngừng, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!"Bà cụ thở dài."Bà Tô, bà đừng sốt ruột, trong khoảng thời gian này sư phụ tôi đang nghiên cứu bệnh tình của bà, rất kỳ lạ nhưng cuối cùng sư phụ của tôi đã nghiên cứu ra được một ít thành quả. Bây giờ tôi sẽ khám cho bà, còn đỡ hơn người nào đó không biết trời cao đất dày là gì mà cứ thích mạnh miệng!"Lưu Vượng cười nói. Đồng thời nhìn Trần Khiêm."Ha ha, bây giờ mà khám thì sợ là không khám ra được gì.' Bà cụ hơi bất đắc dĩ, cười nói: "Lúc trước tôi cũng từng mời bác sĩ khám thử, sau khi khám xong thì †ất cả mọi thứ đều bình thường, không có vấn đề hay bệnh tật gì, chỉ khi tôi đau đầu thì mới có thể thấy chứng bệnh được.""À, đúng!" Lưu Vượng hơi xấu hổ nói, sau đó ngừng lại."Thần y Mã, ông đã nghiên cứu ra biện pháp, bây giờ có thể chẩn đoán và chữa trị cho tôi được không? Tôi thật sự không muốn khó chịu như vậy nữa!" Bà cụ cầu xin.Mã Tiến im lặng không nói gì."Bà nội, đừng sốt ruột, chờ thêm một tiếng năm phút nữa, hẳn là bệnh của bà sẽ tái phát, hơn nữa chờ đến khi bà đau đầu, cháu nghĩ bác sĩ Mã Tiến này mới có thể sử dụng biện pháp của ông ta!" Trần Khiêm nhìn đồng hồ trên tường nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Đúng vậy, Tiểu Khiêm, sao cô chưa bao giờ nghe nói cháu biết chữa bệnh? Cô không có ý gì khác, nhưng mà cháu học y hồi nào vậy?”Vương Tuệ Mẫn không có ý khinh thường Trần Khiêm nhưng chuyện trị bệnh cứu người này không phải là chuyện nhỏ.Lúc trước Trần Khiêm là sinh viên khoa Văn học, mặc dù là cậu ấm con nhà giàu nhưng đâu phải chuyện gì cũng biết. Bởi thế lúc Trần Khiêm nói anh muốn trị bệnh cứu người, mặc dù người nhà họ Tô sẵn sàng tin tưởng Trần Khiêm nhưng cũng thấy hơi lo lắng.Chứ không có ý gì khác. Trần Khiêm lắc đầu cười cười, tam giáo cửu lưu, anh hiểu hết tất cả mọi thứ, huống chỉ là chuyện đơn giản như y thuật.Nhưng tất nhiên Trần Khiêm sẽ không trách mấy người cô Vương.Mọi người không biết sự thay đổi trong mấy năm nay của anh, có suy nghĩ thế này là chuyện hết sức bình thường.Không tán gẫu nữa, mọi người đi về phía phòng bệnh."Bác sĩ Mã, bà ngoại cháu đã tỉnh rồi!" "Trần Khiêm, cậu cũng đến à!"Đường Nhiên ở lại phòng bệnh chăm sóc không rời bước, thấy Trần Khiêm bước vào, cô ta cười nói."Thần y Mã, bác sĩ Lưu Vượng, bác sĩ Bách Linh và còn Tiểu Khiêm nữa, mọi người đến đây đi!"Trong phòng, bà cụ yếu ớt nói."Thần y Mã, bệnh của tôi đã kéo dài suốt hai năm rồi, lần này đến lần khác, hơn nữa lần sau còn nghiêm trọng hơn lần trước, số lần tái phát cũng càng ngày càng. nhiều.”Bà cụ nói.Tất nhiên bà cụ không ngờ Trần Khiêm bước vào đây là vì khám bệnh cho bà ấy.Bởi vậy nói tình hình bệnh gần đây cho Mã Tiến nghe."Mỗi lần tái phát, không đến một tiếng là tôi sẽ tỉnh lại nhưng chốc nữa lại tái phát tiếp, phải theo vòng tuần hoàn khoảng bốn năm lần mới ngừng, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!"Bà cụ thở dài."Bà Tô, bà đừng sốt ruột, trong khoảng thời gian này sư phụ tôi đang nghiên cứu bệnh tình của bà, rất kỳ lạ nhưng cuối cùng sư phụ của tôi đã nghiên cứu ra được một ít thành quả. Bây giờ tôi sẽ khám cho bà, còn đỡ hơn người nào đó không biết trời cao đất dày là gì mà cứ thích mạnh miệng!"Lưu Vượng cười nói. Đồng thời nhìn Trần Khiêm."Ha ha, bây giờ mà khám thì sợ là không khám ra được gì.' Bà cụ hơi bất đắc dĩ, cười nói: "Lúc trước tôi cũng từng mời bác sĩ khám thử, sau khi khám xong thì †ất cả mọi thứ đều bình thường, không có vấn đề hay bệnh tật gì, chỉ khi tôi đau đầu thì mới có thể thấy chứng bệnh được.""À, đúng!" Lưu Vượng hơi xấu hổ nói, sau đó ngừng lại."Thần y Mã, ông đã nghiên cứu ra biện pháp, bây giờ có thể chẩn đoán và chữa trị cho tôi được không? Tôi thật sự không muốn khó chịu như vậy nữa!" Bà cụ cầu xin.Mã Tiến im lặng không nói gì."Bà nội, đừng sốt ruột, chờ thêm một tiếng năm phút nữa, hẳn là bệnh của bà sẽ tái phát, hơn nữa chờ đến khi bà đau đầu, cháu nghĩ bác sĩ Mã Tiến này mới có thể sử dụng biện pháp của ông ta!" Trần Khiêm nhìn đồng hồ trên tường nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Đúng vậy, Tiểu Khiêm, sao cô chưa bao giờ nghe nói cháu biết chữa bệnh? Cô không có ý gì khác, nhưng mà cháu học y hồi nào vậy?”Vương Tuệ Mẫn không có ý khinh thường Trần Khiêm nhưng chuyện trị bệnh cứu người này không phải là chuyện nhỏ.Lúc trước Trần Khiêm là sinh viên khoa Văn học, mặc dù là cậu ấm con nhà giàu nhưng đâu phải chuyện gì cũng biết. Bởi thế lúc Trần Khiêm nói anh muốn trị bệnh cứu người, mặc dù người nhà họ Tô sẵn sàng tin tưởng Trần Khiêm nhưng cũng thấy hơi lo lắng.Chứ không có ý gì khác. Trần Khiêm lắc đầu cười cười, tam giáo cửu lưu, anh hiểu hết tất cả mọi thứ, huống chỉ là chuyện đơn giản như y thuật.Nhưng tất nhiên Trần Khiêm sẽ không trách mấy người cô Vương.Mọi người không biết sự thay đổi trong mấy năm nay của anh, có suy nghĩ thế này là chuyện hết sức bình thường.Không tán gẫu nữa, mọi người đi về phía phòng bệnh."Bác sĩ Mã, bà ngoại cháu đã tỉnh rồi!" "Trần Khiêm, cậu cũng đến à!"Đường Nhiên ở lại phòng bệnh chăm sóc không rời bước, thấy Trần Khiêm bước vào, cô ta cười nói."Thần y Mã, bác sĩ Lưu Vượng, bác sĩ Bách Linh và còn Tiểu Khiêm nữa, mọi người đến đây đi!"Trong phòng, bà cụ yếu ớt nói."Thần y Mã, bệnh của tôi đã kéo dài suốt hai năm rồi, lần này đến lần khác, hơn nữa lần sau còn nghiêm trọng hơn lần trước, số lần tái phát cũng càng ngày càng. nhiều.”Bà cụ nói.Tất nhiên bà cụ không ngờ Trần Khiêm bước vào đây là vì khám bệnh cho bà ấy.Bởi vậy nói tình hình bệnh gần đây cho Mã Tiến nghe."Mỗi lần tái phát, không đến một tiếng là tôi sẽ tỉnh lại nhưng chốc nữa lại tái phát tiếp, phải theo vòng tuần hoàn khoảng bốn năm lần mới ngừng, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!"Bà cụ thở dài."Bà Tô, bà đừng sốt ruột, trong khoảng thời gian này sư phụ tôi đang nghiên cứu bệnh tình của bà, rất kỳ lạ nhưng cuối cùng sư phụ của tôi đã nghiên cứu ra được một ít thành quả. Bây giờ tôi sẽ khám cho bà, còn đỡ hơn người nào đó không biết trời cao đất dày là gì mà cứ thích mạnh miệng!"Lưu Vượng cười nói. Đồng thời nhìn Trần Khiêm."Ha ha, bây giờ mà khám thì sợ là không khám ra được gì.' Bà cụ hơi bất đắc dĩ, cười nói: "Lúc trước tôi cũng từng mời bác sĩ khám thử, sau khi khám xong thì †ất cả mọi thứ đều bình thường, không có vấn đề hay bệnh tật gì, chỉ khi tôi đau đầu thì mới có thể thấy chứng bệnh được.""À, đúng!" Lưu Vượng hơi xấu hổ nói, sau đó ngừng lại."Thần y Mã, ông đã nghiên cứu ra biện pháp, bây giờ có thể chẩn đoán và chữa trị cho tôi được không? Tôi thật sự không muốn khó chịu như vậy nữa!" Bà cụ cầu xin.Mã Tiến im lặng không nói gì."Bà nội, đừng sốt ruột, chờ thêm một tiếng năm phút nữa, hẳn là bệnh của bà sẽ tái phát, hơn nữa chờ đến khi bà đau đầu, cháu nghĩ bác sĩ Mã Tiến này mới có thể sử dụng biện pháp của ông ta!" Trần Khiêm nhìn đồng hồ trên tường nói.

Chương 1694: Chờ thêm một tiếng năm phút nữa