Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1697: Tại sao lại có người biết

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Cậu Trần Khiêm!"Bây giờ Mã Tiến cũng đứng lên.Từ khi Trân Khiêm sử dụng châm pháp Thiên Mệnh thì Mã Tiến đã bắt đầu kính trọng Trần Khiêm."Bác sĩ Mã, có chuyện gì không?”Trần Khiêm nhìn ông ta."Xin cho tôi được hỏi, cậu đã học châm pháp Thiên Mệnh này ở đâu? Có phải cậu quen với ông Ngô TamPhong của quân khu không?"Mã Tiến nghi ngờ hỏi."Không quen... Còn việc tôi học được ở đâu, xin lỗi không thể trả lời!"Trần Khiêm lạnh lùng nói.Danh tính của bác Tần cực kỳ bí ẩn, tất nhiên không thể nói một cách dễ dàng được."Châm pháp Thiên Mệnh là một loại châm pháp đã bị thất truyền nhiều năm. Bởi vì có duyên nên ông Ngô 'Tam Phong đã học được ba châm của châm pháp, trở thành truyền thuyết của quân khu. Vốn dĩ tôi cho rằng, ông ấy là truyền nhân duy nhất, không ngờ lại có người còn biết nhiều hơn ông ấy, hơn nữa còn trẻ như vậy, đúng là không ngời”Mã Tiến ngạc nhiên cảm thán."Ông nói có người biết.Câu nói này làm Trần Khiêm ngây ngẩn.Châm pháp Thiên Mệnh là một trong những thứ bác Tân đã truyền thụ cho mình.Lúc đó bác Tần đã từng nói với mình rằng châm pháp này đã thất truyền từ lâu rồi.Trên đời này, chỉ có bác Tân và mình mới được quyền biết, đến sư đệ của ông ấy cũng không.Từ trước đến nay, những gì bác Tần nói đều rất đúng.Chắc chăn sẽ không nói giỡn lừa mình, hoặc là dựa vào điều này để nâng cao bản thân.Tại sao lại có người biết?"Ông Ngô Tam Phong kia cũng biết châm pháp này? Ông chắc không?"Trần Khiêm không thể không nghỉ ngờ.“Tất nhiên rồi, cách châm ba kim trước của ông ấy khá giống cậu Trần Khiêm, hơn nữa, sau khi ông Ngô về già đã có duyên gặp được một người, cũng giúp người nọ một chuyện, vì để cảm ơn ông Ngô nên đã cho ba chương của châm pháp..

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Cậu Trần Khiêm!"Bây giờ Mã Tiến cũng đứng lên.Từ khi Trân Khiêm sử dụng châm pháp Thiên Mệnh thì Mã Tiến đã bắt đầu kính trọng Trần Khiêm."Bác sĩ Mã, có chuyện gì không?”Trần Khiêm nhìn ông ta."Xin cho tôi được hỏi, cậu đã học châm pháp Thiên Mệnh này ở đâu? Có phải cậu quen với ông Ngô TamPhong của quân khu không?"Mã Tiến nghi ngờ hỏi."Không quen... Còn việc tôi học được ở đâu, xin lỗi không thể trả lời!"Trần Khiêm lạnh lùng nói.Danh tính của bác Tần cực kỳ bí ẩn, tất nhiên không thể nói một cách dễ dàng được."Châm pháp Thiên Mệnh là một loại châm pháp đã bị thất truyền nhiều năm. Bởi vì có duyên nên ông Ngô 'Tam Phong đã học được ba châm của châm pháp, trở thành truyền thuyết của quân khu. Vốn dĩ tôi cho rằng, ông ấy là truyền nhân duy nhất, không ngờ lại có người còn biết nhiều hơn ông ấy, hơn nữa còn trẻ như vậy, đúng là không ngời”Mã Tiến ngạc nhiên cảm thán."Ông nói có người biết.Câu nói này làm Trần Khiêm ngây ngẩn.Châm pháp Thiên Mệnh là một trong những thứ bác Tân đã truyền thụ cho mình.Lúc đó bác Tần đã từng nói với mình rằng châm pháp này đã thất truyền từ lâu rồi.Trên đời này, chỉ có bác Tân và mình mới được quyền biết, đến sư đệ của ông ấy cũng không.Từ trước đến nay, những gì bác Tần nói đều rất đúng.Chắc chăn sẽ không nói giỡn lừa mình, hoặc là dựa vào điều này để nâng cao bản thân.Tại sao lại có người biết?"Ông Ngô Tam Phong kia cũng biết châm pháp này? Ông chắc không?"Trần Khiêm không thể không nghỉ ngờ.“Tất nhiên rồi, cách châm ba kim trước của ông ấy khá giống cậu Trần Khiêm, hơn nữa, sau khi ông Ngô về già đã có duyên gặp được một người, cũng giúp người nọ một chuyện, vì để cảm ơn ông Ngô nên đã cho ba chương của châm pháp..

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Cậu Trần Khiêm!"Bây giờ Mã Tiến cũng đứng lên.Từ khi Trân Khiêm sử dụng châm pháp Thiên Mệnh thì Mã Tiến đã bắt đầu kính trọng Trần Khiêm."Bác sĩ Mã, có chuyện gì không?”Trần Khiêm nhìn ông ta."Xin cho tôi được hỏi, cậu đã học châm pháp Thiên Mệnh này ở đâu? Có phải cậu quen với ông Ngô TamPhong của quân khu không?"Mã Tiến nghi ngờ hỏi."Không quen... Còn việc tôi học được ở đâu, xin lỗi không thể trả lời!"Trần Khiêm lạnh lùng nói.Danh tính của bác Tần cực kỳ bí ẩn, tất nhiên không thể nói một cách dễ dàng được."Châm pháp Thiên Mệnh là một loại châm pháp đã bị thất truyền nhiều năm. Bởi vì có duyên nên ông Ngô 'Tam Phong đã học được ba châm của châm pháp, trở thành truyền thuyết của quân khu. Vốn dĩ tôi cho rằng, ông ấy là truyền nhân duy nhất, không ngờ lại có người còn biết nhiều hơn ông ấy, hơn nữa còn trẻ như vậy, đúng là không ngời”Mã Tiến ngạc nhiên cảm thán."Ông nói có người biết.Câu nói này làm Trần Khiêm ngây ngẩn.Châm pháp Thiên Mệnh là một trong những thứ bác Tân đã truyền thụ cho mình.Lúc đó bác Tần đã từng nói với mình rằng châm pháp này đã thất truyền từ lâu rồi.Trên đời này, chỉ có bác Tân và mình mới được quyền biết, đến sư đệ của ông ấy cũng không.Từ trước đến nay, những gì bác Tần nói đều rất đúng.Chắc chăn sẽ không nói giỡn lừa mình, hoặc là dựa vào điều này để nâng cao bản thân.Tại sao lại có người biết?"Ông Ngô Tam Phong kia cũng biết châm pháp này? Ông chắc không?"Trần Khiêm không thể không nghỉ ngờ.“Tất nhiên rồi, cách châm ba kim trước của ông ấy khá giống cậu Trần Khiêm, hơn nữa, sau khi ông Ngô về già đã có duyên gặp được một người, cũng giúp người nọ một chuyện, vì để cảm ơn ông Ngô nên đã cho ba chương của châm pháp..

Chương 1697: Tại sao lại có người biết