Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1701: Ai lại độc ác như vậy

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hơn nữa cho dù có ý kiến gì thì bọn họ cũng không. dám nói ra đâu.Nếu như cứu được mấy đứa trẻ này thì tốt, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều lời khen.Nhưng nếu không chữa trị được, không thể cứu được mấy đứa trẻ này thì chẳng phải mình sẽ trở thành đầu sỏ hay sao?Có ai muốn gánh trách nhiệm này đâu?"Những người khác có muốn nói gì không?" Ánh mắt của Lâm Trung Hoa lướt qua từng bác sĩ ở đây, hỏi giục.Không một ai trả lời, tất cả những người tiếp xúc với ánh mắt của ông ấy đều tự động tránh đi.Ông ấy khẽ thở dài.Xem ra, cuộc đời làm bác sĩ của ông ấy đành phải kết thúc tại đây."Tôi có vài ý kiến." Bỗng nhiên có người lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh như chết lặng của phòng họp.Nghe nói có người sẵn sàng đưa ra ý kiến, tất cả ánh mắt của hơn hai mươi bác sĩ ở đây đều dồn lên người mới vừa lên tiếng.Anh ngồi ở góc khuất nhất phòng họp, nếu như không phải vì anh chợt lên tiếng thì có lẽ mọi người đã chẳng để ý đến anh.Cho dù có người tình cờ nhìn đến anh thì cũng sẽ cho rằng anh là đệ tử hoặc tài xế bí thư gì đó của sư phụ Mã Tiến.“Cậu ta là ai vậy?”"Chẳng lẽ lại là đồ đệ của sư phụ Mã?”"Không giống, sư phụ Mã mới nhận hai đệ tử."Mọi người nhìn về phía Trần Khiêm bắt đầu bàn tán.Nhưng Trần Khiêm không hề quan tâm đến bọn họ, ban nãy Trần Khiêm đã thấy những hình ảnh trên máy chiếu.Hơn nữa các cơ quan đang suy kiệt một cách nhanh chóng.Không cần nghĩ cũng biết đây là biểu hiện của người sau khi trúng Phệ Hồn Thuật của mình.Không thể so với đám người Thiết Hồng Tường, lúc. đó bọn họ đã bị anh hút khô trong trạng thái sống sờ sờ, hút thành một đống bùn.Bởi vì đã được bác Tân tôi luyện nên Trần Khiêm học. cái gì cũng cực kỳ nhanh, Phệ Hồn Thuật kia được anh luyện.Nên mới có uy lực mạnh như vậy.Nhưng bây giờ lại có người chỉ mới học được một thứ giống vậy mà đã bắt đầu dùng thứ thuật pháp này để tu luyện.Ai lại độc ác như vậy?Sắc mặt Trần Khiêm cực kỳ khó chịu.Chỉ có điều lúc trước khi Trần Khiêm nói anh có cách thì tất cả mọi người đều hơi tức giận và xem thường."Cậu Trần Khiêm, cậu có cách gì chữa trị chứng bệnh kỳ lạ này không?”Nhưng khi thấy đại sư Mã Tiến vừa kinh ngạc vừa vui mừng.Khom lưng nói với Trần Khiêm.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hơn nữa cho dù có ý kiến gì thì bọn họ cũng không. dám nói ra đâu.Nếu như cứu được mấy đứa trẻ này thì tốt, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều lời khen.Nhưng nếu không chữa trị được, không thể cứu được mấy đứa trẻ này thì chẳng phải mình sẽ trở thành đầu sỏ hay sao?Có ai muốn gánh trách nhiệm này đâu?"Những người khác có muốn nói gì không?" Ánh mắt của Lâm Trung Hoa lướt qua từng bác sĩ ở đây, hỏi giục.Không một ai trả lời, tất cả những người tiếp xúc với ánh mắt của ông ấy đều tự động tránh đi.Ông ấy khẽ thở dài.Xem ra, cuộc đời làm bác sĩ của ông ấy đành phải kết thúc tại đây."Tôi có vài ý kiến." Bỗng nhiên có người lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh như chết lặng của phòng họp.Nghe nói có người sẵn sàng đưa ra ý kiến, tất cả ánh mắt của hơn hai mươi bác sĩ ở đây đều dồn lên người mới vừa lên tiếng.Anh ngồi ở góc khuất nhất phòng họp, nếu như không phải vì anh chợt lên tiếng thì có lẽ mọi người đã chẳng để ý đến anh.Cho dù có người tình cờ nhìn đến anh thì cũng sẽ cho rằng anh là đệ tử hoặc tài xế bí thư gì đó của sư phụ Mã Tiến.“Cậu ta là ai vậy?”"Chẳng lẽ lại là đồ đệ của sư phụ Mã?”"Không giống, sư phụ Mã mới nhận hai đệ tử."Mọi người nhìn về phía Trần Khiêm bắt đầu bàn tán.Nhưng Trần Khiêm không hề quan tâm đến bọn họ, ban nãy Trần Khiêm đã thấy những hình ảnh trên máy chiếu.Hơn nữa các cơ quan đang suy kiệt một cách nhanh chóng.Không cần nghĩ cũng biết đây là biểu hiện của người sau khi trúng Phệ Hồn Thuật của mình.Không thể so với đám người Thiết Hồng Tường, lúc. đó bọn họ đã bị anh hút khô trong trạng thái sống sờ sờ, hút thành một đống bùn.Bởi vì đã được bác Tân tôi luyện nên Trần Khiêm học. cái gì cũng cực kỳ nhanh, Phệ Hồn Thuật kia được anh luyện.Nên mới có uy lực mạnh như vậy.Nhưng bây giờ lại có người chỉ mới học được một thứ giống vậy mà đã bắt đầu dùng thứ thuật pháp này để tu luyện.Ai lại độc ác như vậy?Sắc mặt Trần Khiêm cực kỳ khó chịu.Chỉ có điều lúc trước khi Trần Khiêm nói anh có cách thì tất cả mọi người đều hơi tức giận và xem thường."Cậu Trần Khiêm, cậu có cách gì chữa trị chứng bệnh kỳ lạ này không?”Nhưng khi thấy đại sư Mã Tiến vừa kinh ngạc vừa vui mừng.Khom lưng nói với Trần Khiêm.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hơn nữa cho dù có ý kiến gì thì bọn họ cũng không. dám nói ra đâu.Nếu như cứu được mấy đứa trẻ này thì tốt, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều lời khen.Nhưng nếu không chữa trị được, không thể cứu được mấy đứa trẻ này thì chẳng phải mình sẽ trở thành đầu sỏ hay sao?Có ai muốn gánh trách nhiệm này đâu?"Những người khác có muốn nói gì không?" Ánh mắt của Lâm Trung Hoa lướt qua từng bác sĩ ở đây, hỏi giục.Không một ai trả lời, tất cả những người tiếp xúc với ánh mắt của ông ấy đều tự động tránh đi.Ông ấy khẽ thở dài.Xem ra, cuộc đời làm bác sĩ của ông ấy đành phải kết thúc tại đây."Tôi có vài ý kiến." Bỗng nhiên có người lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh như chết lặng của phòng họp.Nghe nói có người sẵn sàng đưa ra ý kiến, tất cả ánh mắt của hơn hai mươi bác sĩ ở đây đều dồn lên người mới vừa lên tiếng.Anh ngồi ở góc khuất nhất phòng họp, nếu như không phải vì anh chợt lên tiếng thì có lẽ mọi người đã chẳng để ý đến anh.Cho dù có người tình cờ nhìn đến anh thì cũng sẽ cho rằng anh là đệ tử hoặc tài xế bí thư gì đó của sư phụ Mã Tiến.“Cậu ta là ai vậy?”"Chẳng lẽ lại là đồ đệ của sư phụ Mã?”"Không giống, sư phụ Mã mới nhận hai đệ tử."Mọi người nhìn về phía Trần Khiêm bắt đầu bàn tán.Nhưng Trần Khiêm không hề quan tâm đến bọn họ, ban nãy Trần Khiêm đã thấy những hình ảnh trên máy chiếu.Hơn nữa các cơ quan đang suy kiệt một cách nhanh chóng.Không cần nghĩ cũng biết đây là biểu hiện của người sau khi trúng Phệ Hồn Thuật của mình.Không thể so với đám người Thiết Hồng Tường, lúc. đó bọn họ đã bị anh hút khô trong trạng thái sống sờ sờ, hút thành một đống bùn.Bởi vì đã được bác Tân tôi luyện nên Trần Khiêm học. cái gì cũng cực kỳ nhanh, Phệ Hồn Thuật kia được anh luyện.Nên mới có uy lực mạnh như vậy.Nhưng bây giờ lại có người chỉ mới học được một thứ giống vậy mà đã bắt đầu dùng thứ thuật pháp này để tu luyện.Ai lại độc ác như vậy?Sắc mặt Trần Khiêm cực kỳ khó chịu.Chỉ có điều lúc trước khi Trần Khiêm nói anh có cách thì tất cả mọi người đều hơi tức giận và xem thường."Cậu Trần Khiêm, cậu có cách gì chữa trị chứng bệnh kỳ lạ này không?”Nhưng khi thấy đại sư Mã Tiến vừa kinh ngạc vừa vui mừng.Khom lưng nói với Trần Khiêm.

Chương 1701: Ai lại độc ác như vậy