Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1704: Quá tàn nhẫn
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Hứ? Cái gì mà sao đây? Nếu cậu có thể chữa khỏi cho toàn bộ đám trẻ, cậu muốn tôi làm gì cũng được!”Trong mắt Lưu Vượng, chuyện này hoàn toàn không thể.Hơn một trăm đứa trẻ, đứa nào cũng chỉ còn vài hơi thở yếu ớt.Hơn nữa Lưu Vượng là cố ý nói toàn bộ. 'Trần Khiêm gật đầu, sau đó mặc kệ anh ta. Anh thay quần áo xong rồi đến phòng cách ly.Chỉ có ba người mới được vào, là viện trưởng và Mã Tiến.Họ đi vào theo Trần Khiêm.Trong phòng cách ly, khi Trần Khiêm bước vào, đám trẻ đều đã nín khóc.Không gian cực kỳ yên tĩnh.Sắc mặt bọn trẻ đen nhánh, cơ thể bắt đầu sưng tấy. Môi bị rách.Chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt.Đúng là Phệ Hồn Thuật!Đây đúng là trạng thái khi trúng Phệ Hồn Thuật, hẳn là đám trẻ bị trúng chưa đến một phần ba công lực.Bởi thế mới dẫn đến cơ thể sưng vù, bởi vì tất cả hơi nước đều bốc hơi lên bề mặt.Dẫn đến tình trạng sốt cao."Quá tàn nhẫn!" Trần Khiêm thầm găn nói.Nếu muốn chữa trị cho đám trẻ, Trần Khiêm không còn cách nào khác, châm cứu chỉ là cơ sở để đảm bảo sự vận hành cơ bản của khí huyết.Phải sử dụng Phệ Hồn Thuật để khí huyết được bù lại cho đám trẻ thông qua một cách khác.Nhưng nếu như vậy, thân phận của anh sẽ bại lộ, Chấn Thiên Thạch vẫn chưa được khai quật xong.Một khi bị lộ, Vân Tỉnh tìm đến, anh không phải là đối thủ của cô ta.Nhưng nếu không cứu, những đứa trẻ này, sẽ không thể sống qua đêm nay!Trần Khiêm oán hận cắn chặt răng. Mặc kệ, cứu người quan trọng hơn, anh đã hút quá nhiều khí huyết của người trưởng thành, tính ra cũng đủ để cứu sống đám trẻ này rồi.'Về phần chân khí bị lộ.Anh có thể sử dụng máu Chí Âm trong ngọc phù để cầm cự một đêm, bây giờ đang là lúc Vân Tỉnh bị suy yếu, hẳn là cô ta sẽ không còn khủng bố như trước!Sau khi quyết định xong. Trần Khiêm bắt đâu hành động ngay.Đầu tiên anh dùng kim châm nhanh chóng đâm vào. thiên đột, quan nguyên, thứu đuôi cùng các huyệt đạo. khác trên ngực đứa trẻ.*Thiên đột: Chỗ lõm trên xương ngực, sát bờ trên xương ức, ngang với bờ trên xương đòn ở hai bên (phía trong xương ức)*Quan nguyên: Ở dưới rốn, nằm ngửa lấy huyệt, từ giữa rốn xuống ba thốn, từ khúc cốt' lên ba thốn.Lúc nông lúc sâu, lúc lên lúc xuống, đâm liên tiếp mười tám châm, nhanh chóng lấy kim ra rồi, nhanh chóng đâm vào rồi lại nhanh chóng rút ra, ở giữa không hề có khoảng cách, điêu luyện hệt như biểu diễn ảo thuật làm Lâm Trung Hoa đứng bên cạnh trợn mắt hốc. mồm.Đúng là ngạc nhiên thật.Khẽ liếc mắt nhìn sang đại sư Mã Tiến, Mã Tiến đang đắm chìm trong châm pháp của Trần Khiêm.
"Hứ? Cái gì mà sao đây? Nếu cậu có thể chữa khỏi cho toàn bộ đám trẻ, cậu muốn tôi làm gì cũng được!”
Trong mắt Lưu Vượng, chuyện này hoàn toàn không thể.
Hơn một trăm đứa trẻ, đứa nào cũng chỉ còn vài hơi thở yếu ớt.
Hơn nữa Lưu Vượng là cố ý nói toàn bộ. 'Trần Khiêm gật đầu, sau đó mặc kệ anh ta. Anh thay quần áo xong rồi đến phòng cách ly.
Chỉ có ba người mới được vào, là viện trưởng và Mã Tiến.
Họ đi vào theo Trần Khiêm.
Trong phòng cách ly, khi Trần Khiêm bước vào, đám trẻ đều đã nín khóc.
Không gian cực kỳ yên tĩnh.
Sắc mặt bọn trẻ đen nhánh, cơ thể bắt đầu sưng tấy. Môi bị rách.
Chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt.
Đúng là Phệ Hồn Thuật!
Đây đúng là trạng thái khi trúng Phệ Hồn Thuật, hẳn là đám trẻ bị trúng chưa đến một phần ba công lực.
Bởi thế mới dẫn đến cơ thể sưng vù, bởi vì tất cả hơi nước đều bốc hơi lên bề mặt.
Dẫn đến tình trạng sốt cao.
"Quá tàn nhẫn!" Trần Khiêm thầm găn nói.
Nếu muốn chữa trị cho đám trẻ, Trần Khiêm không còn cách nào khác, châm cứu chỉ là cơ sở để đảm bảo sự vận hành cơ bản của khí huyết.
Phải sử dụng Phệ Hồn Thuật để khí huyết được bù lại cho đám trẻ thông qua một cách khác.
Nhưng nếu như vậy, thân phận của anh sẽ bại lộ, Chấn Thiên Thạch vẫn chưa được khai quật xong.
Một khi bị lộ, Vân Tỉnh tìm đến, anh không phải là đối thủ của cô ta.
Nhưng nếu không cứu, những đứa trẻ này, sẽ không thể sống qua đêm nay!
Trần Khiêm oán hận cắn chặt răng. Mặc kệ, cứu người quan trọng hơn, anh đã hút quá nhiều khí huyết của người trưởng thành, tính ra cũng đủ để cứu sống đám trẻ này rồi.
'Về phần chân khí bị lộ.
Anh có thể sử dụng máu Chí Âm trong ngọc phù để cầm cự một đêm, bây giờ đang là lúc Vân Tỉnh bị suy yếu, hẳn là cô ta sẽ không còn khủng bố như trước!
Sau khi quyết định xong. Trần Khiêm bắt đâu hành động ngay.
Đầu tiên anh dùng kim châm nhanh chóng đâm vào. thiên đột, quan nguyên, thứu đuôi cùng các huyệt đạo. khác trên ngực đứa trẻ.
*Thiên đột: Chỗ lõm trên xương ngực, sát bờ trên xương ức, ngang với bờ trên xương đòn ở hai bên (phía trong xương ức)
*Quan nguyên: Ở dưới rốn, nằm ngửa lấy huyệt, từ giữa rốn xuống ba thốn, từ khúc cốt' lên ba thốn.
Lúc nông lúc sâu, lúc lên lúc xuống, đâm liên tiếp mười tám châm, nhanh chóng lấy kim ra rồi, nhanh chóng đâm vào rồi lại nhanh chóng rút ra, ở giữa không hề có khoảng cách, điêu luyện hệt như biểu diễn ảo thuật làm Lâm Trung Hoa đứng bên cạnh trợn mắt hốc. mồm.
Đúng là ngạc nhiên thật.
Khẽ liếc mắt nhìn sang đại sư Mã Tiến, Mã Tiến đang đắm chìm trong châm pháp của Trần Khiêm.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Hứ? Cái gì mà sao đây? Nếu cậu có thể chữa khỏi cho toàn bộ đám trẻ, cậu muốn tôi làm gì cũng được!”Trong mắt Lưu Vượng, chuyện này hoàn toàn không thể.Hơn một trăm đứa trẻ, đứa nào cũng chỉ còn vài hơi thở yếu ớt.Hơn nữa Lưu Vượng là cố ý nói toàn bộ. 'Trần Khiêm gật đầu, sau đó mặc kệ anh ta. Anh thay quần áo xong rồi đến phòng cách ly.Chỉ có ba người mới được vào, là viện trưởng và Mã Tiến.Họ đi vào theo Trần Khiêm.Trong phòng cách ly, khi Trần Khiêm bước vào, đám trẻ đều đã nín khóc.Không gian cực kỳ yên tĩnh.Sắc mặt bọn trẻ đen nhánh, cơ thể bắt đầu sưng tấy. Môi bị rách.Chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt.Đúng là Phệ Hồn Thuật!Đây đúng là trạng thái khi trúng Phệ Hồn Thuật, hẳn là đám trẻ bị trúng chưa đến một phần ba công lực.Bởi thế mới dẫn đến cơ thể sưng vù, bởi vì tất cả hơi nước đều bốc hơi lên bề mặt.Dẫn đến tình trạng sốt cao."Quá tàn nhẫn!" Trần Khiêm thầm găn nói.Nếu muốn chữa trị cho đám trẻ, Trần Khiêm không còn cách nào khác, châm cứu chỉ là cơ sở để đảm bảo sự vận hành cơ bản của khí huyết.Phải sử dụng Phệ Hồn Thuật để khí huyết được bù lại cho đám trẻ thông qua một cách khác.Nhưng nếu như vậy, thân phận của anh sẽ bại lộ, Chấn Thiên Thạch vẫn chưa được khai quật xong.Một khi bị lộ, Vân Tỉnh tìm đến, anh không phải là đối thủ của cô ta.Nhưng nếu không cứu, những đứa trẻ này, sẽ không thể sống qua đêm nay!Trần Khiêm oán hận cắn chặt răng. Mặc kệ, cứu người quan trọng hơn, anh đã hút quá nhiều khí huyết của người trưởng thành, tính ra cũng đủ để cứu sống đám trẻ này rồi.'Về phần chân khí bị lộ.Anh có thể sử dụng máu Chí Âm trong ngọc phù để cầm cự một đêm, bây giờ đang là lúc Vân Tỉnh bị suy yếu, hẳn là cô ta sẽ không còn khủng bố như trước!Sau khi quyết định xong. Trần Khiêm bắt đâu hành động ngay.Đầu tiên anh dùng kim châm nhanh chóng đâm vào. thiên đột, quan nguyên, thứu đuôi cùng các huyệt đạo. khác trên ngực đứa trẻ.*Thiên đột: Chỗ lõm trên xương ngực, sát bờ trên xương ức, ngang với bờ trên xương đòn ở hai bên (phía trong xương ức)*Quan nguyên: Ở dưới rốn, nằm ngửa lấy huyệt, từ giữa rốn xuống ba thốn, từ khúc cốt' lên ba thốn.Lúc nông lúc sâu, lúc lên lúc xuống, đâm liên tiếp mười tám châm, nhanh chóng lấy kim ra rồi, nhanh chóng đâm vào rồi lại nhanh chóng rút ra, ở giữa không hề có khoảng cách, điêu luyện hệt như biểu diễn ảo thuật làm Lâm Trung Hoa đứng bên cạnh trợn mắt hốc. mồm.Đúng là ngạc nhiên thật.Khẽ liếc mắt nhìn sang đại sư Mã Tiến, Mã Tiến đang đắm chìm trong châm pháp của Trần Khiêm.