Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1706: Đánh rắm đi
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhưng cho dù thế nào, bây giờ anh phải nhanh. chóng chạy đến biệt thự Vân đỉnh mới được.Chấn Thiên Thạch sắp xuất thế, có lẽ Vân Tỉnh cũng không dám đến gần.Vì thế Trần Khiêm vội vàng ra ngoài. Khi người bên ngoài nghe nói những đứa trẻ đã qua cơn nguy kịch, tất cả mọi người đều rất vui vẻ và khâm phục nhìn Trần Khiêm.Đặc biệt là châm pháp Thiên Mệnh của Trần Khiêm, có bác sĩ già còn muốn quỳ xuống bái Trần Khiêm làm thầy."Đúng là lợi hại, nhóc con, cậu may thật đó!"Trong khi đó Lưu Vượng lại lạnh lùng nói.Vốn dĩ Trân Khiêm đã định đi nhưng vừa nghe anh ta nói xong thì đứng lại.“Anh còn nhớ những gì anh đã đồng ý với tôi không?" Trần Khiêm lạnh giọng hỏi. "Cái gì?" Lưu Vượng sửng sốt."Thì là nếu tôi chữa trị được thì tôi muốn anh làm gì cũng được!""Đúng vậy, bác sĩ Lưu, chúng tôi đều nghe thấy cậu hứa!"Mọi người nhìn về phía Lưu Vượng nói."Hừ, Lưu Vượng tôi nói được làm được, cậu nói đi, muốn tôi làm gì?”Lưu Vượng vờ ngay thẳng. Gòn ra vẻ!Trần Khiêm khinh thường nhìn anh ta: "Đánh rắm đi!""Cậu nói gì cơ?" Lưu Vượng sửng sốt."Tôi bảo anh đánh rắm đi, đánh một trăm cái rắm cho mọi người nghe!"Mọi người cười vang."Chuyện này... Sao lại thế được? Rắm đâu phải muốn đánh là đánh đâu?"Lưu Vượng có cảm giác anh ta đang bị sỉ nhục."Sao lại không thể? Một trăm cái rắm thôi mà, đơn giản, tôi giúp anh!"Nói xong, Trần Khiêm giơ tay chọc vào huyệt nào đó của anh ta.Phụt!Một cái rắm bất ngờ vang lên! "Phụt phụt phụt!"Hơn nữa còn đánh liên tục.Lưu Vượng nhục nhã đến mức mặt mày tái nhợt nhưng anh ta lại không thể khống chế được.Mọi người thấy thối nên bịt mũi lại, dường như bên ngoài phòng cách ly đang tích đầy bụi."Phụt phụt... Phụt ọt!"Cuối cùng, âm thanh quái dị vang lên, Lưu Vượng khóc, tiêu rồi tiêu đời rồi!Bên cạnh đó Trân Khiêm cũng bịt mũi lại, chạy trốn từ lâu rồi.Đợi đến khi một nhóm bác sĩ già muốn đuổi theo anh mới phát hiện chẳng thấy bóng dáng Trần Khiêm đâu. Thì ra anh muốn mượn màn đánh rắm của Lưu Vượng để đi trước một bước.Lại nói đến Trần Khiêm đã rời khỏi bệnh viện.Bây giờ đã là chạng vạng, trời chập tối.Trần Khiêm lái xe, chuẩn bị vội vã chạy đến biệt thự Vân Đỉnh.Bởi vậy dọc đường đi, Trần Khiêm lái xe cực nhanh.Khi xe chạy đến bên ngoài một khu rừng, cơ thể Trần Khiêm hơi cứng đờ, sau đó phanh gấp, dừng xe lại.Nơi này hơi hoang vắng.Và giữa đường, có một bà lão đang ngồi, tay cầm giấy và diêm, đang thả vào trong chậu than.Mí mắt Trần Khiêm giật giật.Hiển nhiên, Trần Khiêm biết bà lão này...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhưng cho dù thế nào, bây giờ anh phải nhanh. chóng chạy đến biệt thự Vân đỉnh mới được.Chấn Thiên Thạch sắp xuất thế, có lẽ Vân Tỉnh cũng không dám đến gần.Vì thế Trần Khiêm vội vàng ra ngoài. Khi người bên ngoài nghe nói những đứa trẻ đã qua cơn nguy kịch, tất cả mọi người đều rất vui vẻ và khâm phục nhìn Trần Khiêm.Đặc biệt là châm pháp Thiên Mệnh của Trần Khiêm, có bác sĩ già còn muốn quỳ xuống bái Trần Khiêm làm thầy."Đúng là lợi hại, nhóc con, cậu may thật đó!"Trong khi đó Lưu Vượng lại lạnh lùng nói.Vốn dĩ Trân Khiêm đã định đi nhưng vừa nghe anh ta nói xong thì đứng lại.“Anh còn nhớ những gì anh đã đồng ý với tôi không?" Trần Khiêm lạnh giọng hỏi. "Cái gì?" Lưu Vượng sửng sốt."Thì là nếu tôi chữa trị được thì tôi muốn anh làm gì cũng được!""Đúng vậy, bác sĩ Lưu, chúng tôi đều nghe thấy cậu hứa!"Mọi người nhìn về phía Lưu Vượng nói."Hừ, Lưu Vượng tôi nói được làm được, cậu nói đi, muốn tôi làm gì?”Lưu Vượng vờ ngay thẳng. Gòn ra vẻ!Trần Khiêm khinh thường nhìn anh ta: "Đánh rắm đi!""Cậu nói gì cơ?" Lưu Vượng sửng sốt."Tôi bảo anh đánh rắm đi, đánh một trăm cái rắm cho mọi người nghe!"Mọi người cười vang."Chuyện này... Sao lại thế được? Rắm đâu phải muốn đánh là đánh đâu?"Lưu Vượng có cảm giác anh ta đang bị sỉ nhục."Sao lại không thể? Một trăm cái rắm thôi mà, đơn giản, tôi giúp anh!"Nói xong, Trần Khiêm giơ tay chọc vào huyệt nào đó của anh ta.Phụt!Một cái rắm bất ngờ vang lên! "Phụt phụt phụt!"Hơn nữa còn đánh liên tục.Lưu Vượng nhục nhã đến mức mặt mày tái nhợt nhưng anh ta lại không thể khống chế được.Mọi người thấy thối nên bịt mũi lại, dường như bên ngoài phòng cách ly đang tích đầy bụi."Phụt phụt... Phụt ọt!"Cuối cùng, âm thanh quái dị vang lên, Lưu Vượng khóc, tiêu rồi tiêu đời rồi!Bên cạnh đó Trân Khiêm cũng bịt mũi lại, chạy trốn từ lâu rồi.Đợi đến khi một nhóm bác sĩ già muốn đuổi theo anh mới phát hiện chẳng thấy bóng dáng Trần Khiêm đâu. Thì ra anh muốn mượn màn đánh rắm của Lưu Vượng để đi trước một bước.Lại nói đến Trần Khiêm đã rời khỏi bệnh viện.Bây giờ đã là chạng vạng, trời chập tối.Trần Khiêm lái xe, chuẩn bị vội vã chạy đến biệt thự Vân Đỉnh.Bởi vậy dọc đường đi, Trần Khiêm lái xe cực nhanh.Khi xe chạy đến bên ngoài một khu rừng, cơ thể Trần Khiêm hơi cứng đờ, sau đó phanh gấp, dừng xe lại.Nơi này hơi hoang vắng.Và giữa đường, có một bà lão đang ngồi, tay cầm giấy và diêm, đang thả vào trong chậu than.Mí mắt Trần Khiêm giật giật.Hiển nhiên, Trần Khiêm biết bà lão này...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhưng cho dù thế nào, bây giờ anh phải nhanh. chóng chạy đến biệt thự Vân đỉnh mới được.Chấn Thiên Thạch sắp xuất thế, có lẽ Vân Tỉnh cũng không dám đến gần.Vì thế Trần Khiêm vội vàng ra ngoài. Khi người bên ngoài nghe nói những đứa trẻ đã qua cơn nguy kịch, tất cả mọi người đều rất vui vẻ và khâm phục nhìn Trần Khiêm.Đặc biệt là châm pháp Thiên Mệnh của Trần Khiêm, có bác sĩ già còn muốn quỳ xuống bái Trần Khiêm làm thầy."Đúng là lợi hại, nhóc con, cậu may thật đó!"Trong khi đó Lưu Vượng lại lạnh lùng nói.Vốn dĩ Trân Khiêm đã định đi nhưng vừa nghe anh ta nói xong thì đứng lại.“Anh còn nhớ những gì anh đã đồng ý với tôi không?" Trần Khiêm lạnh giọng hỏi. "Cái gì?" Lưu Vượng sửng sốt."Thì là nếu tôi chữa trị được thì tôi muốn anh làm gì cũng được!""Đúng vậy, bác sĩ Lưu, chúng tôi đều nghe thấy cậu hứa!"Mọi người nhìn về phía Lưu Vượng nói."Hừ, Lưu Vượng tôi nói được làm được, cậu nói đi, muốn tôi làm gì?”Lưu Vượng vờ ngay thẳng. Gòn ra vẻ!Trần Khiêm khinh thường nhìn anh ta: "Đánh rắm đi!""Cậu nói gì cơ?" Lưu Vượng sửng sốt."Tôi bảo anh đánh rắm đi, đánh một trăm cái rắm cho mọi người nghe!"Mọi người cười vang."Chuyện này... Sao lại thế được? Rắm đâu phải muốn đánh là đánh đâu?"Lưu Vượng có cảm giác anh ta đang bị sỉ nhục."Sao lại không thể? Một trăm cái rắm thôi mà, đơn giản, tôi giúp anh!"Nói xong, Trần Khiêm giơ tay chọc vào huyệt nào đó của anh ta.Phụt!Một cái rắm bất ngờ vang lên! "Phụt phụt phụt!"Hơn nữa còn đánh liên tục.Lưu Vượng nhục nhã đến mức mặt mày tái nhợt nhưng anh ta lại không thể khống chế được.Mọi người thấy thối nên bịt mũi lại, dường như bên ngoài phòng cách ly đang tích đầy bụi."Phụt phụt... Phụt ọt!"Cuối cùng, âm thanh quái dị vang lên, Lưu Vượng khóc, tiêu rồi tiêu đời rồi!Bên cạnh đó Trân Khiêm cũng bịt mũi lại, chạy trốn từ lâu rồi.Đợi đến khi một nhóm bác sĩ già muốn đuổi theo anh mới phát hiện chẳng thấy bóng dáng Trần Khiêm đâu. Thì ra anh muốn mượn màn đánh rắm của Lưu Vượng để đi trước một bước.Lại nói đến Trần Khiêm đã rời khỏi bệnh viện.Bây giờ đã là chạng vạng, trời chập tối.Trần Khiêm lái xe, chuẩn bị vội vã chạy đến biệt thự Vân Đỉnh.Bởi vậy dọc đường đi, Trần Khiêm lái xe cực nhanh.Khi xe chạy đến bên ngoài một khu rừng, cơ thể Trần Khiêm hơi cứng đờ, sau đó phanh gấp, dừng xe lại.Nơi này hơi hoang vắng.Và giữa đường, có một bà lão đang ngồi, tay cầm giấy và diêm, đang thả vào trong chậu than.Mí mắt Trần Khiêm giật giật.Hiển nhiên, Trần Khiêm biết bà lão này...