Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1719: Thành công rồi

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thiết Thành cũng không quan tâm, lập tức giơ tay lên, bay thẳng về phía Thiết Hồng để phản kích."Không biết tự lượng sức mình!"Thiết Hồng cười nhạt, thậm chí công lực còn tăng thêm, bà ta nhất quyết muốn đánh đến mức kinh mạch toàn bộ Thiết Thành phải đứt hết.Âm!Vậy mà, một chưởng một quyền đối đầu nhau.Phát ra một tiếng nổ ầm trời.Thiết Thành vẫn đứng tại chỗ, không chút mảy may.Trái lại, Thiết Hồng giống như bị một cơn lốc cấp †răm tấn công, cơ thể nổ tung, máu tươi phun lên trời.Thân thể bay ngược về phía sau làm mười mấy thân cây bị đổ gãy.Rồi trượt thành một vệt máu dài, cuối cùng mới dừng lại được.Tứ chỉ của bà ta đẫm máu. Lục phủ ngũ tạng thì suýt chút đã nát vụn.Bà ta lập tức hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn Thiết Thành như không dám tin."Chuyện này... Sao lại thế được?”Bà ta phun một ngụm máu, nói.Còn tám người kia, vốn dĩ đang bá vai nhau xem kịch cũng trợn tròn mắt.Mọi người đều ngẩn ra.Thiết Thành càng không ngờ là chưởng của mình lại có uy lực lớn đến vậy!Không, không phải là mình!m Thiết Thành cố gắng nâng cơ thể đã bị thương nặng lên, quay đầu lại nhìn, không biết anh Trần đã xuất hiện ở šÌ sau lưng mình tự bao giờ.Chỉ có điều nhìn anh Trần lúc này, bỗng nhiên Thiết Thành thấy xa lạ.Da của anh Trần đã có sự thay đổi rất lớn, trở nên trắng như trong suốt, quái dị nhất là mái tóc của anh Trần lại biến thành màu đen tím, còn có làn khói tím mờ. _ ảo lởn vởn cơ thể anh.Làn sương mù màu tím này quấn quanh người anh Trần giống như một loại áp lực vô hình vô tình bao trùm toàn thân.Làm Thiết Thành cũng thấy run rẩy."Anh... anh Trần!"Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Thiết Thành cũng biến mất."Thiết Thành, lại liên lụy đến anh, anh lùi xuống trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ chữa trị cho anh!"Trần Khiêm thản nhiên nói."Lễ rửa tội Thiên Đạo của Chấn Thiên Thạch? Đã thành công rồi ư?"Thiết Thành phấn chấn gật đầu.Trần Khiêm mỉm cười: "Ừ! Thành công rồi!"Bây giờ, nội kình của Trần Khiêm đã hoàn thành lễ rửa tội Thiên Đạo mà Chấn Thiên Thạch mang tới, đã là hơi thở Thiên đạo Chính Dương.Đối diện với người có thể trạng Chí Âm như Vân Tinh và Thiết Hồng, Trần Khiêm đã không cần phải lo lắng nữa, lúc trước có thể anh sẽ phải bó tay chịu trói trước mặt bọn họ, không thể làm họ bị thương dù chỉ là một sợi tóc gáy."Trân Khiêm! Tại sao cậu lại trở nên mạnh như vậy? Tôi biết rồi, chắc chắn là pháp khí ngọc bội kia mang lại sức mạnh cho cậu!"Gương mặt Thiết Hồng đầy máu, kinh hãi nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thiết Thành cũng không quan tâm, lập tức giơ tay lên, bay thẳng về phía Thiết Hồng để phản kích."Không biết tự lượng sức mình!"Thiết Hồng cười nhạt, thậm chí công lực còn tăng thêm, bà ta nhất quyết muốn đánh đến mức kinh mạch toàn bộ Thiết Thành phải đứt hết.Âm!Vậy mà, một chưởng một quyền đối đầu nhau.Phát ra một tiếng nổ ầm trời.Thiết Thành vẫn đứng tại chỗ, không chút mảy may.Trái lại, Thiết Hồng giống như bị một cơn lốc cấp †răm tấn công, cơ thể nổ tung, máu tươi phun lên trời.Thân thể bay ngược về phía sau làm mười mấy thân cây bị đổ gãy.Rồi trượt thành một vệt máu dài, cuối cùng mới dừng lại được.Tứ chỉ của bà ta đẫm máu. Lục phủ ngũ tạng thì suýt chút đã nát vụn.Bà ta lập tức hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn Thiết Thành như không dám tin."Chuyện này... Sao lại thế được?”Bà ta phun một ngụm máu, nói.Còn tám người kia, vốn dĩ đang bá vai nhau xem kịch cũng trợn tròn mắt.Mọi người đều ngẩn ra.Thiết Thành càng không ngờ là chưởng của mình lại có uy lực lớn đến vậy!Không, không phải là mình!m Thiết Thành cố gắng nâng cơ thể đã bị thương nặng lên, quay đầu lại nhìn, không biết anh Trần đã xuất hiện ở šÌ sau lưng mình tự bao giờ.Chỉ có điều nhìn anh Trần lúc này, bỗng nhiên Thiết Thành thấy xa lạ.Da của anh Trần đã có sự thay đổi rất lớn, trở nên trắng như trong suốt, quái dị nhất là mái tóc của anh Trần lại biến thành màu đen tím, còn có làn khói tím mờ. _ ảo lởn vởn cơ thể anh.Làn sương mù màu tím này quấn quanh người anh Trần giống như một loại áp lực vô hình vô tình bao trùm toàn thân.Làm Thiết Thành cũng thấy run rẩy."Anh... anh Trần!"Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Thiết Thành cũng biến mất."Thiết Thành, lại liên lụy đến anh, anh lùi xuống trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ chữa trị cho anh!"Trần Khiêm thản nhiên nói."Lễ rửa tội Thiên Đạo của Chấn Thiên Thạch? Đã thành công rồi ư?"Thiết Thành phấn chấn gật đầu.Trần Khiêm mỉm cười: "Ừ! Thành công rồi!"Bây giờ, nội kình của Trần Khiêm đã hoàn thành lễ rửa tội Thiên Đạo mà Chấn Thiên Thạch mang tới, đã là hơi thở Thiên đạo Chính Dương.Đối diện với người có thể trạng Chí Âm như Vân Tinh và Thiết Hồng, Trần Khiêm đã không cần phải lo lắng nữa, lúc trước có thể anh sẽ phải bó tay chịu trói trước mặt bọn họ, không thể làm họ bị thương dù chỉ là một sợi tóc gáy."Trân Khiêm! Tại sao cậu lại trở nên mạnh như vậy? Tôi biết rồi, chắc chắn là pháp khí ngọc bội kia mang lại sức mạnh cho cậu!"Gương mặt Thiết Hồng đầy máu, kinh hãi nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Thiết Thành cũng không quan tâm, lập tức giơ tay lên, bay thẳng về phía Thiết Hồng để phản kích."Không biết tự lượng sức mình!"Thiết Hồng cười nhạt, thậm chí công lực còn tăng thêm, bà ta nhất quyết muốn đánh đến mức kinh mạch toàn bộ Thiết Thành phải đứt hết.Âm!Vậy mà, một chưởng một quyền đối đầu nhau.Phát ra một tiếng nổ ầm trời.Thiết Thành vẫn đứng tại chỗ, không chút mảy may.Trái lại, Thiết Hồng giống như bị một cơn lốc cấp †răm tấn công, cơ thể nổ tung, máu tươi phun lên trời.Thân thể bay ngược về phía sau làm mười mấy thân cây bị đổ gãy.Rồi trượt thành một vệt máu dài, cuối cùng mới dừng lại được.Tứ chỉ của bà ta đẫm máu. Lục phủ ngũ tạng thì suýt chút đã nát vụn.Bà ta lập tức hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn Thiết Thành như không dám tin."Chuyện này... Sao lại thế được?”Bà ta phun một ngụm máu, nói.Còn tám người kia, vốn dĩ đang bá vai nhau xem kịch cũng trợn tròn mắt.Mọi người đều ngẩn ra.Thiết Thành càng không ngờ là chưởng của mình lại có uy lực lớn đến vậy!Không, không phải là mình!m Thiết Thành cố gắng nâng cơ thể đã bị thương nặng lên, quay đầu lại nhìn, không biết anh Trần đã xuất hiện ở šÌ sau lưng mình tự bao giờ.Chỉ có điều nhìn anh Trần lúc này, bỗng nhiên Thiết Thành thấy xa lạ.Da của anh Trần đã có sự thay đổi rất lớn, trở nên trắng như trong suốt, quái dị nhất là mái tóc của anh Trần lại biến thành màu đen tím, còn có làn khói tím mờ. _ ảo lởn vởn cơ thể anh.Làn sương mù màu tím này quấn quanh người anh Trần giống như một loại áp lực vô hình vô tình bao trùm toàn thân.Làm Thiết Thành cũng thấy run rẩy."Anh... anh Trần!"Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Thiết Thành cũng biến mất."Thiết Thành, lại liên lụy đến anh, anh lùi xuống trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ chữa trị cho anh!"Trần Khiêm thản nhiên nói."Lễ rửa tội Thiên Đạo của Chấn Thiên Thạch? Đã thành công rồi ư?"Thiết Thành phấn chấn gật đầu.Trần Khiêm mỉm cười: "Ừ! Thành công rồi!"Bây giờ, nội kình của Trần Khiêm đã hoàn thành lễ rửa tội Thiên Đạo mà Chấn Thiên Thạch mang tới, đã là hơi thở Thiên đạo Chính Dương.Đối diện với người có thể trạng Chí Âm như Vân Tinh và Thiết Hồng, Trần Khiêm đã không cần phải lo lắng nữa, lúc trước có thể anh sẽ phải bó tay chịu trói trước mặt bọn họ, không thể làm họ bị thương dù chỉ là một sợi tóc gáy."Trân Khiêm! Tại sao cậu lại trở nên mạnh như vậy? Tôi biết rồi, chắc chắn là pháp khí ngọc bội kia mang lại sức mạnh cho cậu!"Gương mặt Thiết Hồng đầy máu, kinh hãi nói.

Chương 1719: Thành công rồi