Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1721: Đại sư

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Bà sai rồi Thiết Hồng, bà mới chính là người không nể nang tình nghĩa gì với tôi. Tôi sẽ không trở thành giống như bà, trở thành một tên súc sinh không có tình người, tôi xin anh Trần giao bà cho tôi là vì trước khi bà chết, tôi muốn hỏi bà một việc, tôi đã lén giấu việc này trong lòng nhiều năm trời, tôi muốn chỉ một đáp án!"Thiết Thành bước đến trước mặt Thiết Hồng nói.“Trong mắt bà, rốt cuộc có còn tình thân hay không?Thiết Thành lạnh lùng hỏi."Tình thân ư? Ha ha, không có, cho dù là bất kỳ kẻ nào, chỉ cần dám cản đường tôi thì đều phải chết, tất cả mọi người đều phải chết!"Thiết Hồng phẫn nộ nói.Vừa dứt lời.Bà ta thấy Thiết Thành siết chặt tay.Bỗng nhiên dồn sức định tấn công.Xoet!Một tia sáng vụt qua cổ bà ta.Khiến bà ta bay ra ngoài, cổ xuất hiện một lỗ thủng †o chừng nắm tay.Sau khi bà ta rơi xuống đất, mắt vẫn chưa thể hoàn hồn, chết không nhắm mắt.'Trần Khiêm thu Phá Quân lại, bước đến bên cạnh Thiết Thành."Bà ta đã mất tính người từ lâu rồi, anh còn trông chờ trước khi chết, bà ta sẽ có nghĩa cử gì cao đẹp hay sao? Tôi biết, vì ba anh, vì Tiểu Lâu nên anh vẫn cứ canh cánh trong lòng mãi, nhưng mà bây giờ, tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi!"Trần Khiêm võ vai hắn ta.Thiết Thành siết chặt tay, nặng nề gật đầu."Anh Trần, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"Thiết Thành hỏi."Ông Mã Tiến có quen với vị đại sư Ninh Viễn kia, ông ta biết chuyện của nhà họ Cổ, tôi muốn đến thăm ông ta. Nhà họ Cổ này cực kỳ bí ẩn, hơn nữa bọn họ biết chuyện của cô gái áo trắng, còn đang dùng trăm phương nghìn kế để tìm cô gái áo trắng, bây giờ cung Hải Vương đã bị hủy diệt rồi. Cổ Vũ Tiêu cũng đã không rõ tung tích!Nếu như cô ấy đã chết thật thì tôi đã cho người tìm kiếm lâu như vậy, tại sao lại chẳng tìm thấy xác?”Trần Khiêm hỏi."Tôi hiểu rồi, anh Trần đang nghỉ ngờ có thể cô gái áo trắng thật sự đã bị mang đi, hơn nữa rất có thể là mang đến nhà họ Cổ?"Thiết Thành gật đầu."Ừ, mấy ngày nay anh yên tâm dưỡng thương đi!"Trần Khiêm nói xong cũng hít một hơi thật sâu, thấy màu tóc đen tím và lớp sương mù tím xung quanh cơ thể anh đã tan biến. Trần Khiêm lại trở về dáng vẻ của người bình thường.Sau khi trải qua lễ rửa tội của Thiên Đạo, quả nhiên có lợi cho việc tăng nội kình!Sang ngày hôm sau. Bên trong lễ đường rộng lớn nào đó ở Kim Lăng.Đại sư Ninh Viễn đang tổ chức tọa đàm quyên tiền từ thiện.Đại sư Ninh Viễn là một vị cao tăng đắc đạo cực kỳ nổi tiếng ở Hoa Hạ.Bởi vậy sự có mặt của ông ấy cũng đã khiến hiện trường sục sôi.Trong đó có rất nhiều những thanh niên trẻ tuổi, bởi vì không ít lớp trẻ đọc “hạt giống tâm hồn” của đại sư Ninh Viên từ nhỏ đến lớn.Căn cứ theo ý định của ông Mã Tiến thì ông ta muốn để một mình đại sư Ninh Viễn đến gặp cậu Trần.Nhưng Trần Khiêm không đồng ý, Trần Khiêm không muốn thay đổi lịch trình đã sắp xếp của đại sư Ninh Viễn. Huống hồ, rất nhiều người đều đã chuẩn bị cho lân quyên góp này từ rất lâu, chỉ một hai tiếng thôi nên Trần Khiêm cũng không gấp gáp gì. Tại sao anh phải lấy địa vị ra để uy hiếp, bảo người ta hủy là hủy được cơ chứ.Vì vậy, Trần Khiêm cũng đến hiện trường tham quan, chờ buổi tọa đàm của đại sư Ninh Viễn hoàn tất."Trần Khiêm?"Khi Trần Khiêm bước vào cửa hội trường, bỗng nhiên bả vai anh bị người ta vỗ...

"Bà sai rồi Thiết Hồng, bà mới chính là người không nể nang tình nghĩa gì với tôi. Tôi sẽ không trở thành giống như bà, trở thành một tên súc sinh không có tình người, tôi xin anh Trần giao bà cho tôi là vì trước khi bà chết, tôi muốn hỏi bà một việc, tôi đã lén giấu việc này trong lòng nhiều năm trời, tôi muốn chỉ một đáp án!"

Thiết Thành bước đến trước mặt Thiết Hồng nói.

“Trong mắt bà, rốt cuộc có còn tình thân hay không?

Thiết Thành lạnh lùng hỏi.

"Tình thân ư? Ha ha, không có, cho dù là bất kỳ kẻ nào, chỉ cần dám cản đường tôi thì đều phải chết, tất cả mọi người đều phải chết!"

Thiết Hồng phẫn nộ nói.

Vừa dứt lời.

Bà ta thấy Thiết Thành siết chặt tay.

Bỗng nhiên dồn sức định tấn công.

Xoet!

Một tia sáng vụt qua cổ bà ta.

Khiến bà ta bay ra ngoài, cổ xuất hiện một lỗ thủng †o chừng nắm tay.

Sau khi bà ta rơi xuống đất, mắt vẫn chưa thể hoàn hồn, chết không nhắm mắt.

'Trần Khiêm thu Phá Quân lại, bước đến bên cạnh Thiết Thành.

"Bà ta đã mất tính người từ lâu rồi, anh còn trông chờ trước khi chết, bà ta sẽ có nghĩa cử gì cao đẹp hay sao? Tôi biết, vì ba anh, vì Tiểu Lâu nên anh vẫn cứ canh cánh trong lòng mãi, nhưng mà bây giờ, tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi!"

Trần Khiêm võ vai hắn ta.

Thiết Thành siết chặt tay, nặng nề gật đầu.

"Anh Trần, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"

Thiết Thành hỏi.

"Ông Mã Tiến có quen với vị đại sư Ninh Viễn kia, ông ta biết chuyện của nhà họ Cổ, tôi muốn đến thăm ông ta. Nhà họ Cổ này cực kỳ bí ẩn, hơn nữa bọn họ biết chuyện của cô gái áo trắng, còn đang dùng trăm phương nghìn kế để tìm cô gái áo trắng, bây giờ cung Hải Vương đã bị hủy diệt rồi. Cổ Vũ Tiêu cũng đã không rõ tung tích!

Nếu như cô ấy đã chết thật thì tôi đã cho người tìm kiếm lâu như vậy, tại sao lại chẳng tìm thấy xác?”

Trần Khiêm hỏi.

"Tôi hiểu rồi, anh Trần đang nghỉ ngờ có thể cô gái áo trắng thật sự đã bị mang đi, hơn nữa rất có thể là mang đến nhà họ Cổ?"

Thiết Thành gật đầu.

"Ừ, mấy ngày nay anh yên tâm dưỡng thương đi!"

Trần Khiêm nói xong cũng hít một hơi thật sâu, thấy màu tóc đen tím và lớp sương mù tím xung quanh cơ thể anh đã tan biến. Trần Khiêm lại trở về dáng vẻ của người bình thường.

Sau khi trải qua lễ rửa tội của Thiên Đạo, quả nhiên có lợi cho việc tăng nội kình!

Sang ngày hôm sau. Bên trong lễ đường rộng lớn nào đó ở Kim Lăng.

Đại sư Ninh Viễn đang tổ chức tọa đàm quyên tiền từ thiện.

Đại sư Ninh Viễn là một vị cao tăng đắc đạo cực kỳ nổi tiếng ở Hoa Hạ.

Bởi vậy sự có mặt của ông ấy cũng đã khiến hiện trường sục sôi.

Trong đó có rất nhiều những thanh niên trẻ tuổi, bởi vì không ít lớp trẻ đọc “hạt giống tâm hồn” của đại sư Ninh Viên từ nhỏ đến lớn.

Căn cứ theo ý định của ông Mã Tiến thì ông ta muốn để một mình đại sư Ninh Viễn đến gặp cậu Trần.

Nhưng Trần Khiêm không đồng ý, Trần Khiêm không muốn thay đổi lịch trình đã sắp xếp của đại sư Ninh Viễn. Huống hồ, rất nhiều người đều đã chuẩn bị cho lân quyên góp này từ rất lâu, chỉ một hai tiếng thôi nên Trần Khiêm cũng không gấp gáp gì. Tại sao anh phải lấy địa vị ra để uy hiếp, bảo người ta hủy là hủy được cơ chứ.

Vì vậy, Trần Khiêm cũng đến hiện trường tham quan, chờ buổi tọa đàm của đại sư Ninh Viễn hoàn tất.

"Trần Khiêm?"

Khi Trần Khiêm bước vào cửa hội trường, bỗng nhiên bả vai anh bị người ta vỗ...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Bà sai rồi Thiết Hồng, bà mới chính là người không nể nang tình nghĩa gì với tôi. Tôi sẽ không trở thành giống như bà, trở thành một tên súc sinh không có tình người, tôi xin anh Trần giao bà cho tôi là vì trước khi bà chết, tôi muốn hỏi bà một việc, tôi đã lén giấu việc này trong lòng nhiều năm trời, tôi muốn chỉ một đáp án!"Thiết Thành bước đến trước mặt Thiết Hồng nói.“Trong mắt bà, rốt cuộc có còn tình thân hay không?Thiết Thành lạnh lùng hỏi."Tình thân ư? Ha ha, không có, cho dù là bất kỳ kẻ nào, chỉ cần dám cản đường tôi thì đều phải chết, tất cả mọi người đều phải chết!"Thiết Hồng phẫn nộ nói.Vừa dứt lời.Bà ta thấy Thiết Thành siết chặt tay.Bỗng nhiên dồn sức định tấn công.Xoet!Một tia sáng vụt qua cổ bà ta.Khiến bà ta bay ra ngoài, cổ xuất hiện một lỗ thủng †o chừng nắm tay.Sau khi bà ta rơi xuống đất, mắt vẫn chưa thể hoàn hồn, chết không nhắm mắt.'Trần Khiêm thu Phá Quân lại, bước đến bên cạnh Thiết Thành."Bà ta đã mất tính người từ lâu rồi, anh còn trông chờ trước khi chết, bà ta sẽ có nghĩa cử gì cao đẹp hay sao? Tôi biết, vì ba anh, vì Tiểu Lâu nên anh vẫn cứ canh cánh trong lòng mãi, nhưng mà bây giờ, tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi!"Trần Khiêm võ vai hắn ta.Thiết Thành siết chặt tay, nặng nề gật đầu."Anh Trần, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"Thiết Thành hỏi."Ông Mã Tiến có quen với vị đại sư Ninh Viễn kia, ông ta biết chuyện của nhà họ Cổ, tôi muốn đến thăm ông ta. Nhà họ Cổ này cực kỳ bí ẩn, hơn nữa bọn họ biết chuyện của cô gái áo trắng, còn đang dùng trăm phương nghìn kế để tìm cô gái áo trắng, bây giờ cung Hải Vương đã bị hủy diệt rồi. Cổ Vũ Tiêu cũng đã không rõ tung tích!Nếu như cô ấy đã chết thật thì tôi đã cho người tìm kiếm lâu như vậy, tại sao lại chẳng tìm thấy xác?”Trần Khiêm hỏi."Tôi hiểu rồi, anh Trần đang nghỉ ngờ có thể cô gái áo trắng thật sự đã bị mang đi, hơn nữa rất có thể là mang đến nhà họ Cổ?"Thiết Thành gật đầu."Ừ, mấy ngày nay anh yên tâm dưỡng thương đi!"Trần Khiêm nói xong cũng hít một hơi thật sâu, thấy màu tóc đen tím và lớp sương mù tím xung quanh cơ thể anh đã tan biến. Trần Khiêm lại trở về dáng vẻ của người bình thường.Sau khi trải qua lễ rửa tội của Thiên Đạo, quả nhiên có lợi cho việc tăng nội kình!Sang ngày hôm sau. Bên trong lễ đường rộng lớn nào đó ở Kim Lăng.Đại sư Ninh Viễn đang tổ chức tọa đàm quyên tiền từ thiện.Đại sư Ninh Viễn là một vị cao tăng đắc đạo cực kỳ nổi tiếng ở Hoa Hạ.Bởi vậy sự có mặt của ông ấy cũng đã khiến hiện trường sục sôi.Trong đó có rất nhiều những thanh niên trẻ tuổi, bởi vì không ít lớp trẻ đọc “hạt giống tâm hồn” của đại sư Ninh Viên từ nhỏ đến lớn.Căn cứ theo ý định của ông Mã Tiến thì ông ta muốn để một mình đại sư Ninh Viễn đến gặp cậu Trần.Nhưng Trần Khiêm không đồng ý, Trần Khiêm không muốn thay đổi lịch trình đã sắp xếp của đại sư Ninh Viễn. Huống hồ, rất nhiều người đều đã chuẩn bị cho lân quyên góp này từ rất lâu, chỉ một hai tiếng thôi nên Trần Khiêm cũng không gấp gáp gì. Tại sao anh phải lấy địa vị ra để uy hiếp, bảo người ta hủy là hủy được cơ chứ.Vì vậy, Trần Khiêm cũng đến hiện trường tham quan, chờ buổi tọa đàm của đại sư Ninh Viễn hoàn tất."Trần Khiêm?"Khi Trần Khiêm bước vào cửa hội trường, bỗng nhiên bả vai anh bị người ta vỗ...

Chương 1721: Đại sư