Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1764: Có người đã cứu cậu ta

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Khi ông ấy ngước mắt lên, ánh nước nơi khóe mắt đã biến mất từ khi nào.Thay vào đó là nét cứng cỏi và dữ dăn."Chuyện này, sớm muôn gì cũng phải kết thúc, không lâu nữa đâu!"Ông ấy lạnh lùng nói.Đồng thời ông ấy liếc một cái sắc lẹm về hướng của một ngọn núi âm u...Ban đêm.Nhà họ Cổ, Cổ Thành tọa lạc nơi núi sâu thăm thắm."Sao? Hắc Tướng thất bại rồi? Chuyện này sao có thể chứ? Chỉ là một tên Trần Khiêm bé như con kiến dưới chân mà cũng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn taycủa Hắc Tướng sao?"Hai bên thế lực bao gồm người nhà họ Gổ và người thuộc Cửu La Môn đều tập trung lại đây.Bên trong sảnh lớn, đèn đuốc sáng trưng.Bà cụ nhà họ Gổ - Cổ Nguyệt Hà ngồi ở vị trí đầu tiên, lúc này vô cùng ngạc nhiên hỏi.Hắc Tướng chính là cao thủ hàng đầu thuộc cảnh giới Hóa Khí Trung kì, với thực lực này có thể xông pha bốn phía.Hắc Tướng mạnh đến cỡ nào? Lúc đầu khi còn chưa liên minh với Cửu La Môn, hắn ta từng tham gia vào đấu tranh giữa hai phe, lúc đó đã đánh cho hàng loạt cao thủ nhà họ Cổ răng rơi đầy đất.Điều đó đủ để nói lên sức mạnh của hắn ta.Lần này Cửu La Môn phái Hắc Tướng đi vây bắt Trần Khiêm vốn tưởng là chuyện mười mươi, ngay cả nhà tù để giam giữ Trần Khiêm bọn họ cũng đã chuẩn bị đâu vào đó.Thế nhưng không ngờ lại để anh chạy thoát được.Hơn nữa, Hắc Tướng còn mang theo vết thương nặng trở về.Lúc này, tên Hắc Tướng nằm trên ghế với vẻ mặt dữ tợn.Đang có người của Cửu La Môn băng bó vết thương cho hắn ta."Có người đã cứu cậu ta, người đó rất mạnh, tôi không đánh lại được, chỉ sợ trễ thêm một bước tôi cũng không còn về được nữa rồi!"Hắc Tướng nhục nhã nói."Là ai?"Cổ Nguyệt Hà nhíu mày, ngạc nhiên hỏi."Không thấy rõ, lúc đó tôi chỉ lo mau mau chạy thoát thân!" Hắc Tướng nói."Chẳng lẽ còn có một thế lực cao siêu nào đang âm thầm giúp đỡ Trân Khiêm?”Cổ Nguyệt Hà suy tư.Có thể đánh Hắc Tướng ra đến nông nỗi này, tối thiểu cũng phải ở bậc Hóa Khí Hậu kì.Cổ Nguyệt Hà nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra được, đến tột cùng là thế lực nào lại đứng ra giúp đỡ Trần Khiêm!"Bà, lại là tên Trần Khiêm đó làm bà đau đầu ạ?"Mà đúng lúc này, có một thanh niên chắp tay chậm rãi đi từ ngoài cửa vào.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Khi ông ấy ngước mắt lên, ánh nước nơi khóe mắt đã biến mất từ khi nào.Thay vào đó là nét cứng cỏi và dữ dăn."Chuyện này, sớm muôn gì cũng phải kết thúc, không lâu nữa đâu!"Ông ấy lạnh lùng nói.Đồng thời ông ấy liếc một cái sắc lẹm về hướng của một ngọn núi âm u...Ban đêm.Nhà họ Cổ, Cổ Thành tọa lạc nơi núi sâu thăm thắm."Sao? Hắc Tướng thất bại rồi? Chuyện này sao có thể chứ? Chỉ là một tên Trần Khiêm bé như con kiến dưới chân mà cũng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn taycủa Hắc Tướng sao?"Hai bên thế lực bao gồm người nhà họ Gổ và người thuộc Cửu La Môn đều tập trung lại đây.Bên trong sảnh lớn, đèn đuốc sáng trưng.Bà cụ nhà họ Gổ - Cổ Nguyệt Hà ngồi ở vị trí đầu tiên, lúc này vô cùng ngạc nhiên hỏi.Hắc Tướng chính là cao thủ hàng đầu thuộc cảnh giới Hóa Khí Trung kì, với thực lực này có thể xông pha bốn phía.Hắc Tướng mạnh đến cỡ nào? Lúc đầu khi còn chưa liên minh với Cửu La Môn, hắn ta từng tham gia vào đấu tranh giữa hai phe, lúc đó đã đánh cho hàng loạt cao thủ nhà họ Cổ răng rơi đầy đất.Điều đó đủ để nói lên sức mạnh của hắn ta.Lần này Cửu La Môn phái Hắc Tướng đi vây bắt Trần Khiêm vốn tưởng là chuyện mười mươi, ngay cả nhà tù để giam giữ Trần Khiêm bọn họ cũng đã chuẩn bị đâu vào đó.Thế nhưng không ngờ lại để anh chạy thoát được.Hơn nữa, Hắc Tướng còn mang theo vết thương nặng trở về.Lúc này, tên Hắc Tướng nằm trên ghế với vẻ mặt dữ tợn.Đang có người của Cửu La Môn băng bó vết thương cho hắn ta."Có người đã cứu cậu ta, người đó rất mạnh, tôi không đánh lại được, chỉ sợ trễ thêm một bước tôi cũng không còn về được nữa rồi!"Hắc Tướng nhục nhã nói."Là ai?"Cổ Nguyệt Hà nhíu mày, ngạc nhiên hỏi."Không thấy rõ, lúc đó tôi chỉ lo mau mau chạy thoát thân!" Hắc Tướng nói."Chẳng lẽ còn có một thế lực cao siêu nào đang âm thầm giúp đỡ Trân Khiêm?”Cổ Nguyệt Hà suy tư.Có thể đánh Hắc Tướng ra đến nông nỗi này, tối thiểu cũng phải ở bậc Hóa Khí Hậu kì.Cổ Nguyệt Hà nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra được, đến tột cùng là thế lực nào lại đứng ra giúp đỡ Trần Khiêm!"Bà, lại là tên Trần Khiêm đó làm bà đau đầu ạ?"Mà đúng lúc này, có một thanh niên chắp tay chậm rãi đi từ ngoài cửa vào.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Khi ông ấy ngước mắt lên, ánh nước nơi khóe mắt đã biến mất từ khi nào.Thay vào đó là nét cứng cỏi và dữ dăn."Chuyện này, sớm muôn gì cũng phải kết thúc, không lâu nữa đâu!"Ông ấy lạnh lùng nói.Đồng thời ông ấy liếc một cái sắc lẹm về hướng của một ngọn núi âm u...Ban đêm.Nhà họ Cổ, Cổ Thành tọa lạc nơi núi sâu thăm thắm."Sao? Hắc Tướng thất bại rồi? Chuyện này sao có thể chứ? Chỉ là một tên Trần Khiêm bé như con kiến dưới chân mà cũng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn taycủa Hắc Tướng sao?"Hai bên thế lực bao gồm người nhà họ Gổ và người thuộc Cửu La Môn đều tập trung lại đây.Bên trong sảnh lớn, đèn đuốc sáng trưng.Bà cụ nhà họ Gổ - Cổ Nguyệt Hà ngồi ở vị trí đầu tiên, lúc này vô cùng ngạc nhiên hỏi.Hắc Tướng chính là cao thủ hàng đầu thuộc cảnh giới Hóa Khí Trung kì, với thực lực này có thể xông pha bốn phía.Hắc Tướng mạnh đến cỡ nào? Lúc đầu khi còn chưa liên minh với Cửu La Môn, hắn ta từng tham gia vào đấu tranh giữa hai phe, lúc đó đã đánh cho hàng loạt cao thủ nhà họ Cổ răng rơi đầy đất.Điều đó đủ để nói lên sức mạnh của hắn ta.Lần này Cửu La Môn phái Hắc Tướng đi vây bắt Trần Khiêm vốn tưởng là chuyện mười mươi, ngay cả nhà tù để giam giữ Trần Khiêm bọn họ cũng đã chuẩn bị đâu vào đó.Thế nhưng không ngờ lại để anh chạy thoát được.Hơn nữa, Hắc Tướng còn mang theo vết thương nặng trở về.Lúc này, tên Hắc Tướng nằm trên ghế với vẻ mặt dữ tợn.Đang có người của Cửu La Môn băng bó vết thương cho hắn ta."Có người đã cứu cậu ta, người đó rất mạnh, tôi không đánh lại được, chỉ sợ trễ thêm một bước tôi cũng không còn về được nữa rồi!"Hắc Tướng nhục nhã nói."Là ai?"Cổ Nguyệt Hà nhíu mày, ngạc nhiên hỏi."Không thấy rõ, lúc đó tôi chỉ lo mau mau chạy thoát thân!" Hắc Tướng nói."Chẳng lẽ còn có một thế lực cao siêu nào đang âm thầm giúp đỡ Trân Khiêm?”Cổ Nguyệt Hà suy tư.Có thể đánh Hắc Tướng ra đến nông nỗi này, tối thiểu cũng phải ở bậc Hóa Khí Hậu kì.Cổ Nguyệt Hà nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra được, đến tột cùng là thế lực nào lại đứng ra giúp đỡ Trần Khiêm!"Bà, lại là tên Trần Khiêm đó làm bà đau đầu ạ?"Mà đúng lúc này, có một thanh niên chắp tay chậm rãi đi từ ngoài cửa vào.

Chương 1764: Có người đã cứu cậu ta