Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1770: Vẫn còn cứu được

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bùm!Đúng lúc này, bỗng có tiếng kim loại vang lên.Ngay lúc lưỡi dao kia chỉ còn cách cổ của Hinh Hinh vài centimet.Một luồng sáng xẹt qua trước mặt Cổ Phong.Trong nháy mắt đánh rớt lưỡi dao sắc bén trong tay anh ta.XoetlLưỡi dao rời tay, bay cắt qua không khí như xé nó ra làm đôi.Lưỡi dao không có gì cản lại bay thẳng đến một gốc cây to phải cỡ bảy người mới ôm hết.Một gốc cây to lớn khỏe mạnh như vậy, trong nháy. mắt nổ tung.Bụi bốc cưồn cuộn. Khí tức này thật mạnh mẽt! Mí mắt của Cổ Phong giật liên hồi.Anh ta đã lên đến tu vi Hóa cảnh Trung kì, đã có thể hoành hành ngang dọc.Không người nào có thể im hơi lặng tiếng đánh rớt lưỡi dao trong tay anh ta như vậy.Anh ta vô cũng ngạc nhiên.Thuộc hạ của nhà họ Cổ nhìn nhau không hiểu, gương mặt hiện lên vẻ cảnh giác."Rút! Mau!"Cổ Phong lạnh lùng nói.Bọn họ thậm chí không kịp trèo lên xe, vừa tung người lên không liền biến mất không thấy.Thuộc hạ của nhà họ Cổ cũng nhanh chân chạy thoát.Rất nhanh, toàn bộ khu nhà cũ đã không còn bóng người.Chỉ còn lại cả nhà anh hai Lý. "Hinh Hinh!"Hinh Hinh bị vứt trên mặt đất lạnh, cánh tay đứt lìa, máu tuôn thấm đất, cô bé đau đến ngất đi.Anh hai Lý ôm chặt con gái mình đau đớn gào thét.Mà lúc này, ở phía xa có một người đang cấp tốc chạy như điên về hướng này.Trên lưng người đó đeo một cái giỏ trúc. Đó đúng là ông chú vừa đi hái thuốc trở về.Ông ấy chưa về đến khu nhà cũ thì đã nhận ra có nguy hiểm.Ông ấy lập tức bấm một đạo thần niệm, ném luôn con dao chặt củi trong tay mình ra đánh bay vật đang định tước đi sinh mạng của Hinh Hinh.Nhưng không ngờ ông ấy vẫn đến chậm rồi.Kẻ kia đã chém đứt cánh tay của Hinh Hinh."Đưa Hinh Hinh cho tôi, cầm theo cánh tay đứt kia, cô bé vẫn còn cứu được!"Ông chú vội vàng ôm lấy cô bé Hinh Hinh còn đang hôn mê từ trong vòng tay của anh hai Lý, ông ấy vội bước về hướng nhà mình.Thật ra bởi nhà của Hinh Hinh còn còn cách một đoạn so với nhà của ông chú.Đến lúc ông chú về tới nhà. Lúc Trần Khiêm và Lý Mộc Mộc nhìn thấy tất cả. Cả hai hoảng sợ không ngớt.Trần Khiêm biết nối xương, y thuật của ông chú cũng vô cùng siêu việt.Hai người hợp lực nối lại xương cho Hinh Hinh.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bùm!Đúng lúc này, bỗng có tiếng kim loại vang lên.Ngay lúc lưỡi dao kia chỉ còn cách cổ của Hinh Hinh vài centimet.Một luồng sáng xẹt qua trước mặt Cổ Phong.Trong nháy mắt đánh rớt lưỡi dao sắc bén trong tay anh ta.XoetlLưỡi dao rời tay, bay cắt qua không khí như xé nó ra làm đôi.Lưỡi dao không có gì cản lại bay thẳng đến một gốc cây to phải cỡ bảy người mới ôm hết.Một gốc cây to lớn khỏe mạnh như vậy, trong nháy. mắt nổ tung.Bụi bốc cưồn cuộn. Khí tức này thật mạnh mẽt! Mí mắt của Cổ Phong giật liên hồi.Anh ta đã lên đến tu vi Hóa cảnh Trung kì, đã có thể hoành hành ngang dọc.Không người nào có thể im hơi lặng tiếng đánh rớt lưỡi dao trong tay anh ta như vậy.Anh ta vô cũng ngạc nhiên.Thuộc hạ của nhà họ Cổ nhìn nhau không hiểu, gương mặt hiện lên vẻ cảnh giác."Rút! Mau!"Cổ Phong lạnh lùng nói.Bọn họ thậm chí không kịp trèo lên xe, vừa tung người lên không liền biến mất không thấy.Thuộc hạ của nhà họ Cổ cũng nhanh chân chạy thoát.Rất nhanh, toàn bộ khu nhà cũ đã không còn bóng người.Chỉ còn lại cả nhà anh hai Lý. "Hinh Hinh!"Hinh Hinh bị vứt trên mặt đất lạnh, cánh tay đứt lìa, máu tuôn thấm đất, cô bé đau đến ngất đi.Anh hai Lý ôm chặt con gái mình đau đớn gào thét.Mà lúc này, ở phía xa có một người đang cấp tốc chạy như điên về hướng này.Trên lưng người đó đeo một cái giỏ trúc. Đó đúng là ông chú vừa đi hái thuốc trở về.Ông ấy chưa về đến khu nhà cũ thì đã nhận ra có nguy hiểm.Ông ấy lập tức bấm một đạo thần niệm, ném luôn con dao chặt củi trong tay mình ra đánh bay vật đang định tước đi sinh mạng của Hinh Hinh.Nhưng không ngờ ông ấy vẫn đến chậm rồi.Kẻ kia đã chém đứt cánh tay của Hinh Hinh."Đưa Hinh Hinh cho tôi, cầm theo cánh tay đứt kia, cô bé vẫn còn cứu được!"Ông chú vội vàng ôm lấy cô bé Hinh Hinh còn đang hôn mê từ trong vòng tay của anh hai Lý, ông ấy vội bước về hướng nhà mình.Thật ra bởi nhà của Hinh Hinh còn còn cách một đoạn so với nhà của ông chú.Đến lúc ông chú về tới nhà. Lúc Trần Khiêm và Lý Mộc Mộc nhìn thấy tất cả. Cả hai hoảng sợ không ngớt.Trần Khiêm biết nối xương, y thuật của ông chú cũng vô cùng siêu việt.Hai người hợp lực nối lại xương cho Hinh Hinh.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bùm!Đúng lúc này, bỗng có tiếng kim loại vang lên.Ngay lúc lưỡi dao kia chỉ còn cách cổ của Hinh Hinh vài centimet.Một luồng sáng xẹt qua trước mặt Cổ Phong.Trong nháy mắt đánh rớt lưỡi dao sắc bén trong tay anh ta.XoetlLưỡi dao rời tay, bay cắt qua không khí như xé nó ra làm đôi.Lưỡi dao không có gì cản lại bay thẳng đến một gốc cây to phải cỡ bảy người mới ôm hết.Một gốc cây to lớn khỏe mạnh như vậy, trong nháy. mắt nổ tung.Bụi bốc cưồn cuộn. Khí tức này thật mạnh mẽt! Mí mắt của Cổ Phong giật liên hồi.Anh ta đã lên đến tu vi Hóa cảnh Trung kì, đã có thể hoành hành ngang dọc.Không người nào có thể im hơi lặng tiếng đánh rớt lưỡi dao trong tay anh ta như vậy.Anh ta vô cũng ngạc nhiên.Thuộc hạ của nhà họ Cổ nhìn nhau không hiểu, gương mặt hiện lên vẻ cảnh giác."Rút! Mau!"Cổ Phong lạnh lùng nói.Bọn họ thậm chí không kịp trèo lên xe, vừa tung người lên không liền biến mất không thấy.Thuộc hạ của nhà họ Cổ cũng nhanh chân chạy thoát.Rất nhanh, toàn bộ khu nhà cũ đã không còn bóng người.Chỉ còn lại cả nhà anh hai Lý. "Hinh Hinh!"Hinh Hinh bị vứt trên mặt đất lạnh, cánh tay đứt lìa, máu tuôn thấm đất, cô bé đau đến ngất đi.Anh hai Lý ôm chặt con gái mình đau đớn gào thét.Mà lúc này, ở phía xa có một người đang cấp tốc chạy như điên về hướng này.Trên lưng người đó đeo một cái giỏ trúc. Đó đúng là ông chú vừa đi hái thuốc trở về.Ông ấy chưa về đến khu nhà cũ thì đã nhận ra có nguy hiểm.Ông ấy lập tức bấm một đạo thần niệm, ném luôn con dao chặt củi trong tay mình ra đánh bay vật đang định tước đi sinh mạng của Hinh Hinh.Nhưng không ngờ ông ấy vẫn đến chậm rồi.Kẻ kia đã chém đứt cánh tay của Hinh Hinh."Đưa Hinh Hinh cho tôi, cầm theo cánh tay đứt kia, cô bé vẫn còn cứu được!"Ông chú vội vàng ôm lấy cô bé Hinh Hinh còn đang hôn mê từ trong vòng tay của anh hai Lý, ông ấy vội bước về hướng nhà mình.Thật ra bởi nhà của Hinh Hinh còn còn cách một đoạn so với nhà của ông chú.Đến lúc ông chú về tới nhà. Lúc Trần Khiêm và Lý Mộc Mộc nhìn thấy tất cả. Cả hai hoảng sợ không ngớt.Trần Khiêm biết nối xương, y thuật của ông chú cũng vô cùng siêu việt.Hai người hợp lực nối lại xương cho Hinh Hinh.

Chương 1770: Vẫn còn cứu được