Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1782: Lực Bá
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm đang treo phía trên cuối cùng cũng mặt đối mặt với tên người rừng đó, mà tên đó cũng đang ngẩng đầu nhìn chòng chọc Trần Khiêm.Trần Khiêm đau đớn kêu rên trong lòng.Tên người rừng này không chỉ cao có hai mét đâu, mà phải đến hai mét rưỡi gần ba mét, đầu tóc rối bời như tổ quạ, râu ria xồm xoàm của ông ta còn ghê hơn,hầu như che lấp hết cả nửa khuôn mặt luôn.Con mắt của ông ta màu xanh nhạt, đôi mắt sáng trong lạ thường.Cơ bắp của ông ta như một lô cốt sắt bao bọc toàn bộ cơ thể.Trần đầy sự công kích. Gừ!Ông ta nhìn chăm chăm Trần Khiêm, không ngừng đứng ở dưới mà rống lên giận dữ.Trần Khiêm nuốt một ngụm nước bọt. Anh đang định bay ra ngoài.Dù sao Trần Khiêm vẫn còn có lòng tin với tốc độ của mình.Nhưng không ngờ tên người rừng này còn nhanh hơn nữa.Ông ta nhảy phắt lên. 'Vung tay kìm lại cổ của Trần Khiêm.Cánh tay ông ta khóa cổ Trần Khiêm, sau đó ghì anh xuống đất.Trần Khiêm dùng hết sức mà giãy giụa.Kết cục của mình rồi cũng giống ông Sáu ông Bảy kia sao? Bị ông ta vặn gãy cổ?Lúc Trần Khiêm cảm thấy mình lại lâm vào nguy hiểm một lần nữa.Một chuyện làm anh bất ngờ chính là. Tên người rừng này nhìn chằm chặp miếng ngọc ở ngực anh, sau đó dần dần buông lỏng cánh tay đang siết cổ Trần Khiêm.Ông ta đưa tay chầm chậm với lấy miếng ngọc trên ngực anh.Miếng ngọc bội lớn cỡ bàn tay trẻ con, nằm trong tay †ên người rừng này lại giống như một mảnh móng tay bé xíu.Ông ta lật xem nhiều lần.Sau lại dùng ánh sáng của miếng ngọc chiếu lên khuôn mặt Trần Khiêm.Ông ta bỗng như gặp phải ma quỷ vậy, vội vàng đặt trả miếng ngọc lại ngực Trần Khiêm.Ông ta sợ hãi lùi liên tiếp vài bước.Chuyện đáng ngạc nhiên hơn vẫn còn ở sau. Một tiếng bụp thật lớn vang lên.Ông ta quỳ sụp xuống."Thiên thần đại nhân, tại hạ đã xúc phạm người!"Tiếng nói của ông ta vang rền như chuông đồng, dọa cho Trần Khiêm thót tim.“Thiên thần đại nhân?" Trần Khiêm cất kĩ ngọc bội xong, mới hoảng hốt nói."Tại hạ Lực Bá xin được ra mắt đại nhân!"Ông ta dập đầu thật mạnh xuống đất.Lúc này Trần Khiêm mới hiểu ra, ông ta giống như Vân Tình, cả hai đều nhận nhầm mình thành anh giai Thiên thần rồi, chẳng lẽ tên Lực Bá này đến từ cùng một nơi với Vân Tỉnh sao?Với cả, ông ta mấy chục ngàn tuổi rồi? Trần Khiêm khó mà tin nổi.Mảnh ngọc trước ngực vẫn luôn phát sáng lại truyên đến cảm giác nóng rực như mấy hôm trước.Lẽ nào từ mấy hôm trước ngọc bội đã có cảm ứng, cảm nhận được người đến cùng nơi với nó đang ở gần đó?
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm đang treo phía trên cuối cùng cũng mặt đối mặt với tên người rừng đó, mà tên đó cũng đang ngẩng đầu nhìn chòng chọc Trần Khiêm.Trần Khiêm đau đớn kêu rên trong lòng.Tên người rừng này không chỉ cao có hai mét đâu, mà phải đến hai mét rưỡi gần ba mét, đầu tóc rối bời như tổ quạ, râu ria xồm xoàm của ông ta còn ghê hơn,hầu như che lấp hết cả nửa khuôn mặt luôn.Con mắt của ông ta màu xanh nhạt, đôi mắt sáng trong lạ thường.Cơ bắp của ông ta như một lô cốt sắt bao bọc toàn bộ cơ thể.Trần đầy sự công kích. Gừ!Ông ta nhìn chăm chăm Trần Khiêm, không ngừng đứng ở dưới mà rống lên giận dữ.Trần Khiêm nuốt một ngụm nước bọt. Anh đang định bay ra ngoài.Dù sao Trần Khiêm vẫn còn có lòng tin với tốc độ của mình.Nhưng không ngờ tên người rừng này còn nhanh hơn nữa.Ông ta nhảy phắt lên. 'Vung tay kìm lại cổ của Trần Khiêm.Cánh tay ông ta khóa cổ Trần Khiêm, sau đó ghì anh xuống đất.Trần Khiêm dùng hết sức mà giãy giụa.Kết cục của mình rồi cũng giống ông Sáu ông Bảy kia sao? Bị ông ta vặn gãy cổ?Lúc Trần Khiêm cảm thấy mình lại lâm vào nguy hiểm một lần nữa.Một chuyện làm anh bất ngờ chính là. Tên người rừng này nhìn chằm chặp miếng ngọc ở ngực anh, sau đó dần dần buông lỏng cánh tay đang siết cổ Trần Khiêm.Ông ta đưa tay chầm chậm với lấy miếng ngọc trên ngực anh.Miếng ngọc bội lớn cỡ bàn tay trẻ con, nằm trong tay †ên người rừng này lại giống như một mảnh móng tay bé xíu.Ông ta lật xem nhiều lần.Sau lại dùng ánh sáng của miếng ngọc chiếu lên khuôn mặt Trần Khiêm.Ông ta bỗng như gặp phải ma quỷ vậy, vội vàng đặt trả miếng ngọc lại ngực Trần Khiêm.Ông ta sợ hãi lùi liên tiếp vài bước.Chuyện đáng ngạc nhiên hơn vẫn còn ở sau. Một tiếng bụp thật lớn vang lên.Ông ta quỳ sụp xuống."Thiên thần đại nhân, tại hạ đã xúc phạm người!"Tiếng nói của ông ta vang rền như chuông đồng, dọa cho Trần Khiêm thót tim.“Thiên thần đại nhân?" Trần Khiêm cất kĩ ngọc bội xong, mới hoảng hốt nói."Tại hạ Lực Bá xin được ra mắt đại nhân!"Ông ta dập đầu thật mạnh xuống đất.Lúc này Trần Khiêm mới hiểu ra, ông ta giống như Vân Tình, cả hai đều nhận nhầm mình thành anh giai Thiên thần rồi, chẳng lẽ tên Lực Bá này đến từ cùng một nơi với Vân Tỉnh sao?Với cả, ông ta mấy chục ngàn tuổi rồi? Trần Khiêm khó mà tin nổi.Mảnh ngọc trước ngực vẫn luôn phát sáng lại truyên đến cảm giác nóng rực như mấy hôm trước.Lẽ nào từ mấy hôm trước ngọc bội đã có cảm ứng, cảm nhận được người đến cùng nơi với nó đang ở gần đó?
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm đang treo phía trên cuối cùng cũng mặt đối mặt với tên người rừng đó, mà tên đó cũng đang ngẩng đầu nhìn chòng chọc Trần Khiêm.Trần Khiêm đau đớn kêu rên trong lòng.Tên người rừng này không chỉ cao có hai mét đâu, mà phải đến hai mét rưỡi gần ba mét, đầu tóc rối bời như tổ quạ, râu ria xồm xoàm của ông ta còn ghê hơn,hầu như che lấp hết cả nửa khuôn mặt luôn.Con mắt của ông ta màu xanh nhạt, đôi mắt sáng trong lạ thường.Cơ bắp của ông ta như một lô cốt sắt bao bọc toàn bộ cơ thể.Trần đầy sự công kích. Gừ!Ông ta nhìn chăm chăm Trần Khiêm, không ngừng đứng ở dưới mà rống lên giận dữ.Trần Khiêm nuốt một ngụm nước bọt. Anh đang định bay ra ngoài.Dù sao Trần Khiêm vẫn còn có lòng tin với tốc độ của mình.Nhưng không ngờ tên người rừng này còn nhanh hơn nữa.Ông ta nhảy phắt lên. 'Vung tay kìm lại cổ của Trần Khiêm.Cánh tay ông ta khóa cổ Trần Khiêm, sau đó ghì anh xuống đất.Trần Khiêm dùng hết sức mà giãy giụa.Kết cục của mình rồi cũng giống ông Sáu ông Bảy kia sao? Bị ông ta vặn gãy cổ?Lúc Trần Khiêm cảm thấy mình lại lâm vào nguy hiểm một lần nữa.Một chuyện làm anh bất ngờ chính là. Tên người rừng này nhìn chằm chặp miếng ngọc ở ngực anh, sau đó dần dần buông lỏng cánh tay đang siết cổ Trần Khiêm.Ông ta đưa tay chầm chậm với lấy miếng ngọc trên ngực anh.Miếng ngọc bội lớn cỡ bàn tay trẻ con, nằm trong tay †ên người rừng này lại giống như một mảnh móng tay bé xíu.Ông ta lật xem nhiều lần.Sau lại dùng ánh sáng của miếng ngọc chiếu lên khuôn mặt Trần Khiêm.Ông ta bỗng như gặp phải ma quỷ vậy, vội vàng đặt trả miếng ngọc lại ngực Trần Khiêm.Ông ta sợ hãi lùi liên tiếp vài bước.Chuyện đáng ngạc nhiên hơn vẫn còn ở sau. Một tiếng bụp thật lớn vang lên.Ông ta quỳ sụp xuống."Thiên thần đại nhân, tại hạ đã xúc phạm người!"Tiếng nói của ông ta vang rền như chuông đồng, dọa cho Trần Khiêm thót tim.“Thiên thần đại nhân?" Trần Khiêm cất kĩ ngọc bội xong, mới hoảng hốt nói."Tại hạ Lực Bá xin được ra mắt đại nhân!"Ông ta dập đầu thật mạnh xuống đất.Lúc này Trần Khiêm mới hiểu ra, ông ta giống như Vân Tình, cả hai đều nhận nhầm mình thành anh giai Thiên thần rồi, chẳng lẽ tên Lực Bá này đến từ cùng một nơi với Vân Tỉnh sao?Với cả, ông ta mấy chục ngàn tuổi rồi? Trần Khiêm khó mà tin nổi.Mảnh ngọc trước ngực vẫn luôn phát sáng lại truyên đến cảm giác nóng rực như mấy hôm trước.Lẽ nào từ mấy hôm trước ngọc bội đã có cảm ứng, cảm nhận được người đến cùng nơi với nó đang ở gần đó?