Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1784: Ông ta sợ giật điện
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Chị vẫn thấy có gì đó không ổn, em nhìn tên Trang Thạch Tam kia đi, anh ta vẫn luôn ngồi đó cười, cứ như đã có chuẩn bị trước vậy!"Dược Mộng Phi vẫn thấp thỏm không yên.Lúc mọi người vẫn đang sốt ruột chờ đợi.Gừ.Bỗng nhiên, từ trong hang vọng ra một tiếng gầm vang trời tràn đây phẫn nộ.Tiếng rống này như thể có phép thuật làm mê mẩn hồn người, khiến tất cả không gian quanh đấy cũng như. đang run rẩy.Tiếp sau, một trận bão cát mịt mù quay cuồng phun ra khỏi miệng hang.Trong nháy mắt cuốn sạch khắp chốn.Quá đáng sợ.Mọi người đều bị chuyện vừa rồi dọa đến mất mật. Năm người còn lại thấy thế đều vội lui lại phía sau.Dù sao chỉ cần nghe tiếng rống kia đã thấy đây không phải là sinh vật tâm thường rồi.Khiến cho đáy lòng mỗi người đều run lên sợ hãi! "Ra rồi! Ra rồi!"Một cái bóng to lớn nhanh chóng xông ra, theo sau đó toàn hiện trường được đẩy lên một đợt cao trào mới.Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào giữa sân hò hét ầmTiếp đến, họ nhìn thấy Lực Bá cao gần ba mét bước ra, tuy thân thể cồng kềnh nhưng lại nhanh nhẹn đến bất ngờ.Lợi dụng gió cát đang quay cuồng, Lực Bá vung tay.Giáng một đòn xuống bả vai một người.Bả vai người đó lập tức vỡ nát, còn lõm xuống một khoảng, thân thể ông ta bay ra hơn mười mét đập vào tường đá, khiến tất cả mọi người đều run sợ.Mồm ông ta phun đầy máu tươi, quỳ rạp trên mặt đất.Không có khả năng đánh trả.Ông ta vẫn chưa chết, bởi Lực Bá không đánh vào chỗ hiểm của ông ta.GừtLực Bá lại gầm lên một tiếng nữa.Lần này khiến mọi người phải bịt kín lỗ tai lại.Trong nháy mắt, Lực Bá nhẹ nhàng như xắt rau, chỉ dùng một chiêu, cả bốn người đều nằm rạp xuống đất giống hệt nhau.Người xem trên khán đài sợ co rúm lại.Hai chị em Dược Mộng Phi cũng biến sắc.Bảy người này đều là cao thủ của Dược Vương cốc, thế mà đứng trước mặt Lực Bá lại không đỡ nổi một đòn.Thảo nào tên họ Trang lại đắc ý như vậy.Sắc mặt Dược Mộng Phi tái mét.Cảm nhận được sự sợ hãi bao trùm khắp đấu trường.Trang Thạch Tam cũng hơi không được tự nhiên. "Cậu Trang, kẻ này thật mạnh, dùng điện giật trong thời gian dài đúng là có thể kích thích được tiềm năng của ông ta thật, hôm nay bùng nổ đến vậy có thể nói là không gì có thể cản nổi! Thuộc hạ chỉ lo lắng ông ta sẽ không xông đến đây chứ?”Sắc mặt gã hầu tái nhợt, nói."Không đâu, ông ta sợ giật điện, mau mau, lập tức nạp điện cho hệ thống hàng rào điện!! Để phòng bất trắc!"Cậu Trang độc địa nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Chị vẫn thấy có gì đó không ổn, em nhìn tên Trang Thạch Tam kia đi, anh ta vẫn luôn ngồi đó cười, cứ như đã có chuẩn bị trước vậy!"Dược Mộng Phi vẫn thấp thỏm không yên.Lúc mọi người vẫn đang sốt ruột chờ đợi.Gừ.Bỗng nhiên, từ trong hang vọng ra một tiếng gầm vang trời tràn đây phẫn nộ.Tiếng rống này như thể có phép thuật làm mê mẩn hồn người, khiến tất cả không gian quanh đấy cũng như. đang run rẩy.Tiếp sau, một trận bão cát mịt mù quay cuồng phun ra khỏi miệng hang.Trong nháy mắt cuốn sạch khắp chốn.Quá đáng sợ.Mọi người đều bị chuyện vừa rồi dọa đến mất mật. Năm người còn lại thấy thế đều vội lui lại phía sau.Dù sao chỉ cần nghe tiếng rống kia đã thấy đây không phải là sinh vật tâm thường rồi.Khiến cho đáy lòng mỗi người đều run lên sợ hãi! "Ra rồi! Ra rồi!"Một cái bóng to lớn nhanh chóng xông ra, theo sau đó toàn hiện trường được đẩy lên một đợt cao trào mới.Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào giữa sân hò hét ầmTiếp đến, họ nhìn thấy Lực Bá cao gần ba mét bước ra, tuy thân thể cồng kềnh nhưng lại nhanh nhẹn đến bất ngờ.Lợi dụng gió cát đang quay cuồng, Lực Bá vung tay.Giáng một đòn xuống bả vai một người.Bả vai người đó lập tức vỡ nát, còn lõm xuống một khoảng, thân thể ông ta bay ra hơn mười mét đập vào tường đá, khiến tất cả mọi người đều run sợ.Mồm ông ta phun đầy máu tươi, quỳ rạp trên mặt đất.Không có khả năng đánh trả.Ông ta vẫn chưa chết, bởi Lực Bá không đánh vào chỗ hiểm của ông ta.GừtLực Bá lại gầm lên một tiếng nữa.Lần này khiến mọi người phải bịt kín lỗ tai lại.Trong nháy mắt, Lực Bá nhẹ nhàng như xắt rau, chỉ dùng một chiêu, cả bốn người đều nằm rạp xuống đất giống hệt nhau.Người xem trên khán đài sợ co rúm lại.Hai chị em Dược Mộng Phi cũng biến sắc.Bảy người này đều là cao thủ của Dược Vương cốc, thế mà đứng trước mặt Lực Bá lại không đỡ nổi một đòn.Thảo nào tên họ Trang lại đắc ý như vậy.Sắc mặt Dược Mộng Phi tái mét.Cảm nhận được sự sợ hãi bao trùm khắp đấu trường.Trang Thạch Tam cũng hơi không được tự nhiên. "Cậu Trang, kẻ này thật mạnh, dùng điện giật trong thời gian dài đúng là có thể kích thích được tiềm năng của ông ta thật, hôm nay bùng nổ đến vậy có thể nói là không gì có thể cản nổi! Thuộc hạ chỉ lo lắng ông ta sẽ không xông đến đây chứ?”Sắc mặt gã hầu tái nhợt, nói."Không đâu, ông ta sợ giật điện, mau mau, lập tức nạp điện cho hệ thống hàng rào điện!! Để phòng bất trắc!"Cậu Trang độc địa nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Chị vẫn thấy có gì đó không ổn, em nhìn tên Trang Thạch Tam kia đi, anh ta vẫn luôn ngồi đó cười, cứ như đã có chuẩn bị trước vậy!"Dược Mộng Phi vẫn thấp thỏm không yên.Lúc mọi người vẫn đang sốt ruột chờ đợi.Gừ.Bỗng nhiên, từ trong hang vọng ra một tiếng gầm vang trời tràn đây phẫn nộ.Tiếng rống này như thể có phép thuật làm mê mẩn hồn người, khiến tất cả không gian quanh đấy cũng như. đang run rẩy.Tiếp sau, một trận bão cát mịt mù quay cuồng phun ra khỏi miệng hang.Trong nháy mắt cuốn sạch khắp chốn.Quá đáng sợ.Mọi người đều bị chuyện vừa rồi dọa đến mất mật. Năm người còn lại thấy thế đều vội lui lại phía sau.Dù sao chỉ cần nghe tiếng rống kia đã thấy đây không phải là sinh vật tâm thường rồi.Khiến cho đáy lòng mỗi người đều run lên sợ hãi! "Ra rồi! Ra rồi!"Một cái bóng to lớn nhanh chóng xông ra, theo sau đó toàn hiện trường được đẩy lên một đợt cao trào mới.Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào giữa sân hò hét ầmTiếp đến, họ nhìn thấy Lực Bá cao gần ba mét bước ra, tuy thân thể cồng kềnh nhưng lại nhanh nhẹn đến bất ngờ.Lợi dụng gió cát đang quay cuồng, Lực Bá vung tay.Giáng một đòn xuống bả vai một người.Bả vai người đó lập tức vỡ nát, còn lõm xuống một khoảng, thân thể ông ta bay ra hơn mười mét đập vào tường đá, khiến tất cả mọi người đều run sợ.Mồm ông ta phun đầy máu tươi, quỳ rạp trên mặt đất.Không có khả năng đánh trả.Ông ta vẫn chưa chết, bởi Lực Bá không đánh vào chỗ hiểm của ông ta.GừtLực Bá lại gầm lên một tiếng nữa.Lần này khiến mọi người phải bịt kín lỗ tai lại.Trong nháy mắt, Lực Bá nhẹ nhàng như xắt rau, chỉ dùng một chiêu, cả bốn người đều nằm rạp xuống đất giống hệt nhau.Người xem trên khán đài sợ co rúm lại.Hai chị em Dược Mộng Phi cũng biến sắc.Bảy người này đều là cao thủ của Dược Vương cốc, thế mà đứng trước mặt Lực Bá lại không đỡ nổi một đòn.Thảo nào tên họ Trang lại đắc ý như vậy.Sắc mặt Dược Mộng Phi tái mét.Cảm nhận được sự sợ hãi bao trùm khắp đấu trường.Trang Thạch Tam cũng hơi không được tự nhiên. "Cậu Trang, kẻ này thật mạnh, dùng điện giật trong thời gian dài đúng là có thể kích thích được tiềm năng của ông ta thật, hôm nay bùng nổ đến vậy có thể nói là không gì có thể cản nổi! Thuộc hạ chỉ lo lắng ông ta sẽ không xông đến đây chứ?”Sắc mặt gã hầu tái nhợt, nói."Không đâu, ông ta sợ giật điện, mau mau, lập tức nạp điện cho hệ thống hàng rào điện!! Để phòng bất trắc!"Cậu Trang độc địa nói.