Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1805: Người nhà Tây Môn thì càng phải chết

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Vừa dứt lời, thân hình Trần Khiêm đã nhanh chóng bay về phía đó.Nơi này khá giống với lối vào của ngọn núi lớn.Bên ngoài là một ngôi làng nhỏ.Đúng lúc này ở lối vào.Đang có mấy thanh niên bao vây một cô gái, hình như có một nam sinh trông khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đang bị thương nằm trên mặt đất.Cậu ta cố gắng bò dậy, muốn đánh nhau với mấy thanh niên này, nhưng rất nhanh đã bị bọn họ đánh ngã xuống đất.“Thả chị tôi ral”Nam sinh tìm một tảng đá lớn trên mặt đất rồi ném vào đầu mấy người kia.Kết quả lại bị người khác đá bay ra xa mười mấy mát.“Em trai!"Lúc này, cô gái trông khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi đang đau lòng gọi em trai mình.“Ha ha ha, sao nào? Không muốn em trai mình chịu đòn thì lên xe cùng mấy anh đi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thế này đấy.”Một thanh niên nói, định đi tới nâng cằm cô gái lên.“Mấy người tránh ra chỗ khác đi!” Cô gái ra sức vùng vẫy.“Chúng tôi là người nhà Tây Môn, em gái à, nếu em đắc tội với chúng tôi, em cảm thấy các em còn có thể sống tiếp được không?”Thanh niên đó lại đe dọa lần nữa.“Mấy người... mấy người có còn pháp luật nữa hay không?” Gô gái bị bọn họ nắm chặt cổ tay.“Pháp luật? Nhà họ Tây Môn của chúng tôi chính là pháp luật!”Một chàng trai hung ác cười nói.Sau đó anh ta nhào tới, muốn cưỡng ép cô gái đi.Nhưng đúng lúc này.Cổ áo anh ta bị người khác năm lấy từ phía sau. Hơn nữa còn bị người khác dễ dàng nhấc lên. “Thằng nào đấy?”Bốn chàng trai còn lại cũng nhất thời cũng nhanh chóng phản ứng lại.Bởi vì người tới ra tay quá nhanh, bọn họ còn chưa nhìn thấy rõ đã xảy ra chuyện gì nữa.Bọn họ đồng loạt rút dao găm ra.“Cậu Trần nói mấy người đều phải chết!”Không sai, người này chính là Lực Bá chứ không phải ai khác.Ông ta và Trần Khiêm men theo hơi thở đó đuổi tới đây, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.Sau đó, Lực Bá đã ra tay.“Cậu Trần là cái quỷ gì vậy? Chúng tôi là người nhà 'Tây Môn, mấy người không muốn sống nữa à, mau thả tôi ra!”Mấy nam sinh đồng thời hét lớn.“Cậu Trần nói, người nhà Tây Môn thì càng phải chết!”Nói xong mấy người đó nhìn thấy Lực Bá khẽ dùng lực.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Vừa dứt lời, thân hình Trần Khiêm đã nhanh chóng bay về phía đó.Nơi này khá giống với lối vào của ngọn núi lớn.Bên ngoài là một ngôi làng nhỏ.Đúng lúc này ở lối vào.Đang có mấy thanh niên bao vây một cô gái, hình như có một nam sinh trông khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đang bị thương nằm trên mặt đất.Cậu ta cố gắng bò dậy, muốn đánh nhau với mấy thanh niên này, nhưng rất nhanh đã bị bọn họ đánh ngã xuống đất.“Thả chị tôi ral”Nam sinh tìm một tảng đá lớn trên mặt đất rồi ném vào đầu mấy người kia.Kết quả lại bị người khác đá bay ra xa mười mấy mát.“Em trai!"Lúc này, cô gái trông khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi đang đau lòng gọi em trai mình.“Ha ha ha, sao nào? Không muốn em trai mình chịu đòn thì lên xe cùng mấy anh đi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thế này đấy.”Một thanh niên nói, định đi tới nâng cằm cô gái lên.“Mấy người tránh ra chỗ khác đi!” Cô gái ra sức vùng vẫy.“Chúng tôi là người nhà Tây Môn, em gái à, nếu em đắc tội với chúng tôi, em cảm thấy các em còn có thể sống tiếp được không?”Thanh niên đó lại đe dọa lần nữa.“Mấy người... mấy người có còn pháp luật nữa hay không?” Gô gái bị bọn họ nắm chặt cổ tay.“Pháp luật? Nhà họ Tây Môn của chúng tôi chính là pháp luật!”Một chàng trai hung ác cười nói.Sau đó anh ta nhào tới, muốn cưỡng ép cô gái đi.Nhưng đúng lúc này.Cổ áo anh ta bị người khác năm lấy từ phía sau. Hơn nữa còn bị người khác dễ dàng nhấc lên. “Thằng nào đấy?”Bốn chàng trai còn lại cũng nhất thời cũng nhanh chóng phản ứng lại.Bởi vì người tới ra tay quá nhanh, bọn họ còn chưa nhìn thấy rõ đã xảy ra chuyện gì nữa.Bọn họ đồng loạt rút dao găm ra.“Cậu Trần nói mấy người đều phải chết!”Không sai, người này chính là Lực Bá chứ không phải ai khác.Ông ta và Trần Khiêm men theo hơi thở đó đuổi tới đây, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.Sau đó, Lực Bá đã ra tay.“Cậu Trần là cái quỷ gì vậy? Chúng tôi là người nhà 'Tây Môn, mấy người không muốn sống nữa à, mau thả tôi ra!”Mấy nam sinh đồng thời hét lớn.“Cậu Trần nói, người nhà Tây Môn thì càng phải chết!”Nói xong mấy người đó nhìn thấy Lực Bá khẽ dùng lực.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Vừa dứt lời, thân hình Trần Khiêm đã nhanh chóng bay về phía đó.Nơi này khá giống với lối vào của ngọn núi lớn.Bên ngoài là một ngôi làng nhỏ.Đúng lúc này ở lối vào.Đang có mấy thanh niên bao vây một cô gái, hình như có một nam sinh trông khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đang bị thương nằm trên mặt đất.Cậu ta cố gắng bò dậy, muốn đánh nhau với mấy thanh niên này, nhưng rất nhanh đã bị bọn họ đánh ngã xuống đất.“Thả chị tôi ral”Nam sinh tìm một tảng đá lớn trên mặt đất rồi ném vào đầu mấy người kia.Kết quả lại bị người khác đá bay ra xa mười mấy mát.“Em trai!"Lúc này, cô gái trông khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi đang đau lòng gọi em trai mình.“Ha ha ha, sao nào? Không muốn em trai mình chịu đòn thì lên xe cùng mấy anh đi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thế này đấy.”Một thanh niên nói, định đi tới nâng cằm cô gái lên.“Mấy người tránh ra chỗ khác đi!” Cô gái ra sức vùng vẫy.“Chúng tôi là người nhà Tây Môn, em gái à, nếu em đắc tội với chúng tôi, em cảm thấy các em còn có thể sống tiếp được không?”Thanh niên đó lại đe dọa lần nữa.“Mấy người... mấy người có còn pháp luật nữa hay không?” Gô gái bị bọn họ nắm chặt cổ tay.“Pháp luật? Nhà họ Tây Môn của chúng tôi chính là pháp luật!”Một chàng trai hung ác cười nói.Sau đó anh ta nhào tới, muốn cưỡng ép cô gái đi.Nhưng đúng lúc này.Cổ áo anh ta bị người khác năm lấy từ phía sau. Hơn nữa còn bị người khác dễ dàng nhấc lên. “Thằng nào đấy?”Bốn chàng trai còn lại cũng nhất thời cũng nhanh chóng phản ứng lại.Bởi vì người tới ra tay quá nhanh, bọn họ còn chưa nhìn thấy rõ đã xảy ra chuyện gì nữa.Bọn họ đồng loạt rút dao găm ra.“Cậu Trần nói mấy người đều phải chết!”Không sai, người này chính là Lực Bá chứ không phải ai khác.Ông ta và Trần Khiêm men theo hơi thở đó đuổi tới đây, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.Sau đó, Lực Bá đã ra tay.“Cậu Trần là cái quỷ gì vậy? Chúng tôi là người nhà 'Tây Môn, mấy người không muốn sống nữa à, mau thả tôi ra!”Mấy nam sinh đồng thời hét lớn.“Cậu Trần nói, người nhà Tây Môn thì càng phải chết!”Nói xong mấy người đó nhìn thấy Lực Bá khẽ dùng lực.

Chương 1805: Người nhà Tây Môn thì càng phải chết