Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1824: Chính là xác ướp cổ này!

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Anh ấy là ai?” Cổ Vũ Tiêu hỏi.Đúng vậy, từ lần đầu tiên gặp Trần Khiêm, Cổ Vũ 'Tiêu đã nhận ra Trần Khiêm không phải người bình thường.Bà nội đã tính rất nhiều mưu kế và bẫy để bắt anh. Nếu anh chỉ là một người thừa kế gia tộc giàu có bậc nhất thì e là bà nội cũng sẽ không gặp nhiều trắc trở như vậy.Hiện tại bà nội với Cửu La Môn còn liên minh với nhau để đối phó với Trần Khiêm.Thật ra bên trong còn có một nghi vấn rất lớn. Đó là mặc dù hiện tại, tu vi của Trần Khiêm hơn hẳn những người cùng lứa nhưng bà nội vẫn có thể đối phó với anh.Không cần thiết phải hợp tác với Cửu La Môn còn mạnh hơn nhà họ Cổ để cùng nhau đối phó.Bởi vậy cả hai đều không cần phải thế này, cứ trực. tiếp bắt Trần Khiêm chẳng phải xong rồi sao?Cho nên lời nói của bà nội đã khơi dậy sự tò mò của Cổ Vũ Tiêu.“Haizz, cháu đi với bài”Cổ Nguyệt Hà gật đầu, sau khi nói xong.Thì dẫn Cổ Vũ Tiêu đến căn phòng bí mật của bà ta.Cổ Vũ Tiêu có ấn tượng về căn mật thất này, hình như ở đây là cấm địa bí ẩn nhất của nhà họ Cổ, không ai được đến gần trừ chủ nhân của nhà họ Cổ.Chỉ thấy Cổ Nguyệt Hà chạm vào cơ quan.Mật thất từ từ mở ra.Gô ta yên lặng theo bà nội đi vào bên trong.Soạt soạt soạt!Bên trong tối tăm, đột nhiên đèn sáng lên, chiếu rọi cả mật thất.Đây là một căn phòng lớn có diện tích khoảng hơn bốn trăm mét vuông.Các bức tường xung quanh căn phòng đều được xây bằng đá xanh. ở giữa căn phòng có một bục cao, trên đó đặt một quan tài lớn.Chiếc quan tài này trông rất lạ, hơi giống với quan tài thạch anh, hơn nữa đáy quan tài lại lơ lửng trên không.Vả lại còn láng máng nhìn thấy bên trong quan tài có một thi thể.Là thi thể một cô gái.Cổ Vũ Tiêu tò mò nhìn.Trên vài mặt tường xung quanh đặt đầy giá sách, ở đây đều là những cuốn sách quý nhà họ Cổ ghi chép lại.Trên bức tường phía Bắc là một lư hương và một miếng ngọc Như Ý được đặt rất ngay ngắn, cùng vài cây nhang đang cháy.ở phía trước nữa là một cái vạc lớn dùng để luyện thuốc.Lúc này, cái vạc lớn đang tỏa ra ánh sáng muôn màu muôn vẻ trông rất kì dị.“Bà nội!"Cổ Vũ Tiêu hơi tò mò gọi một tiếng.*Ừ, lần đầu cháu vào đây chắc chắn sẽ có chút tò mò đúng chứ. ở đây là mật thất, nơi nhà họ Cổ chúng ta cất giữ nhiều bí mật nhất, ngoài chủ nhân nhà họ Cổ ra thì không ai có thể vào được. Hôm nay bà nội đã phá lệ rồi"Cổ Nguyệt Hà nhàn nhạt nói.Cổ Vũ Tiêu nuốt nước bọt: “Chiếc quan tài này chắc không phải là xác ướp cổ của người phụ nữ chúng ta tìm thấy dưới đáy biển đấy chứ?”“Đúng vậy! Chính là xác ướp cổ này!”“Sao cô ấy lại quan trọng như vậy, Trần Khiêm cũng đang tìm cô ấy. Hơn nữa nếu lúc đầu bà không dùng Đóa Hoa Quỷ để đánh lừa Trần Khiêm thì anh ấy đã thành công rồi!”Cổ Vũ Tiêu vô cùng tò mò.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Anh ấy là ai?” Cổ Vũ Tiêu hỏi.Đúng vậy, từ lần đầu tiên gặp Trần Khiêm, Cổ Vũ 'Tiêu đã nhận ra Trần Khiêm không phải người bình thường.Bà nội đã tính rất nhiều mưu kế và bẫy để bắt anh. Nếu anh chỉ là một người thừa kế gia tộc giàu có bậc nhất thì e là bà nội cũng sẽ không gặp nhiều trắc trở như vậy.Hiện tại bà nội với Cửu La Môn còn liên minh với nhau để đối phó với Trần Khiêm.Thật ra bên trong còn có một nghi vấn rất lớn. Đó là mặc dù hiện tại, tu vi của Trần Khiêm hơn hẳn những người cùng lứa nhưng bà nội vẫn có thể đối phó với anh.Không cần thiết phải hợp tác với Cửu La Môn còn mạnh hơn nhà họ Cổ để cùng nhau đối phó.Bởi vậy cả hai đều không cần phải thế này, cứ trực. tiếp bắt Trần Khiêm chẳng phải xong rồi sao?Cho nên lời nói của bà nội đã khơi dậy sự tò mò của Cổ Vũ Tiêu.“Haizz, cháu đi với bài”Cổ Nguyệt Hà gật đầu, sau khi nói xong.Thì dẫn Cổ Vũ Tiêu đến căn phòng bí mật của bà ta.Cổ Vũ Tiêu có ấn tượng về căn mật thất này, hình như ở đây là cấm địa bí ẩn nhất của nhà họ Cổ, không ai được đến gần trừ chủ nhân của nhà họ Cổ.Chỉ thấy Cổ Nguyệt Hà chạm vào cơ quan.Mật thất từ từ mở ra.Gô ta yên lặng theo bà nội đi vào bên trong.Soạt soạt soạt!Bên trong tối tăm, đột nhiên đèn sáng lên, chiếu rọi cả mật thất.Đây là một căn phòng lớn có diện tích khoảng hơn bốn trăm mét vuông.Các bức tường xung quanh căn phòng đều được xây bằng đá xanh. ở giữa căn phòng có một bục cao, trên đó đặt một quan tài lớn.Chiếc quan tài này trông rất lạ, hơi giống với quan tài thạch anh, hơn nữa đáy quan tài lại lơ lửng trên không.Vả lại còn láng máng nhìn thấy bên trong quan tài có một thi thể.Là thi thể một cô gái.Cổ Vũ Tiêu tò mò nhìn.Trên vài mặt tường xung quanh đặt đầy giá sách, ở đây đều là những cuốn sách quý nhà họ Cổ ghi chép lại.Trên bức tường phía Bắc là một lư hương và một miếng ngọc Như Ý được đặt rất ngay ngắn, cùng vài cây nhang đang cháy.ở phía trước nữa là một cái vạc lớn dùng để luyện thuốc.Lúc này, cái vạc lớn đang tỏa ra ánh sáng muôn màu muôn vẻ trông rất kì dị.“Bà nội!"Cổ Vũ Tiêu hơi tò mò gọi một tiếng.*Ừ, lần đầu cháu vào đây chắc chắn sẽ có chút tò mò đúng chứ. ở đây là mật thất, nơi nhà họ Cổ chúng ta cất giữ nhiều bí mật nhất, ngoài chủ nhân nhà họ Cổ ra thì không ai có thể vào được. Hôm nay bà nội đã phá lệ rồi"Cổ Nguyệt Hà nhàn nhạt nói.Cổ Vũ Tiêu nuốt nước bọt: “Chiếc quan tài này chắc không phải là xác ướp cổ của người phụ nữ chúng ta tìm thấy dưới đáy biển đấy chứ?”“Đúng vậy! Chính là xác ướp cổ này!”“Sao cô ấy lại quan trọng như vậy, Trần Khiêm cũng đang tìm cô ấy. Hơn nữa nếu lúc đầu bà không dùng Đóa Hoa Quỷ để đánh lừa Trần Khiêm thì anh ấy đã thành công rồi!”Cổ Vũ Tiêu vô cùng tò mò.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Anh ấy là ai?” Cổ Vũ Tiêu hỏi.Đúng vậy, từ lần đầu tiên gặp Trần Khiêm, Cổ Vũ 'Tiêu đã nhận ra Trần Khiêm không phải người bình thường.Bà nội đã tính rất nhiều mưu kế và bẫy để bắt anh. Nếu anh chỉ là một người thừa kế gia tộc giàu có bậc nhất thì e là bà nội cũng sẽ không gặp nhiều trắc trở như vậy.Hiện tại bà nội với Cửu La Môn còn liên minh với nhau để đối phó với Trần Khiêm.Thật ra bên trong còn có một nghi vấn rất lớn. Đó là mặc dù hiện tại, tu vi của Trần Khiêm hơn hẳn những người cùng lứa nhưng bà nội vẫn có thể đối phó với anh.Không cần thiết phải hợp tác với Cửu La Môn còn mạnh hơn nhà họ Cổ để cùng nhau đối phó.Bởi vậy cả hai đều không cần phải thế này, cứ trực. tiếp bắt Trần Khiêm chẳng phải xong rồi sao?Cho nên lời nói của bà nội đã khơi dậy sự tò mò của Cổ Vũ Tiêu.“Haizz, cháu đi với bài”Cổ Nguyệt Hà gật đầu, sau khi nói xong.Thì dẫn Cổ Vũ Tiêu đến căn phòng bí mật của bà ta.Cổ Vũ Tiêu có ấn tượng về căn mật thất này, hình như ở đây là cấm địa bí ẩn nhất của nhà họ Cổ, không ai được đến gần trừ chủ nhân của nhà họ Cổ.Chỉ thấy Cổ Nguyệt Hà chạm vào cơ quan.Mật thất từ từ mở ra.Gô ta yên lặng theo bà nội đi vào bên trong.Soạt soạt soạt!Bên trong tối tăm, đột nhiên đèn sáng lên, chiếu rọi cả mật thất.Đây là một căn phòng lớn có diện tích khoảng hơn bốn trăm mét vuông.Các bức tường xung quanh căn phòng đều được xây bằng đá xanh. ở giữa căn phòng có một bục cao, trên đó đặt một quan tài lớn.Chiếc quan tài này trông rất lạ, hơi giống với quan tài thạch anh, hơn nữa đáy quan tài lại lơ lửng trên không.Vả lại còn láng máng nhìn thấy bên trong quan tài có một thi thể.Là thi thể một cô gái.Cổ Vũ Tiêu tò mò nhìn.Trên vài mặt tường xung quanh đặt đầy giá sách, ở đây đều là những cuốn sách quý nhà họ Cổ ghi chép lại.Trên bức tường phía Bắc là một lư hương và một miếng ngọc Như Ý được đặt rất ngay ngắn, cùng vài cây nhang đang cháy.ở phía trước nữa là một cái vạc lớn dùng để luyện thuốc.Lúc này, cái vạc lớn đang tỏa ra ánh sáng muôn màu muôn vẻ trông rất kì dị.“Bà nội!"Cổ Vũ Tiêu hơi tò mò gọi một tiếng.*Ừ, lần đầu cháu vào đây chắc chắn sẽ có chút tò mò đúng chứ. ở đây là mật thất, nơi nhà họ Cổ chúng ta cất giữ nhiều bí mật nhất, ngoài chủ nhân nhà họ Cổ ra thì không ai có thể vào được. Hôm nay bà nội đã phá lệ rồi"Cổ Nguyệt Hà nhàn nhạt nói.Cổ Vũ Tiêu nuốt nước bọt: “Chiếc quan tài này chắc không phải là xác ướp cổ của người phụ nữ chúng ta tìm thấy dưới đáy biển đấy chứ?”“Đúng vậy! Chính là xác ướp cổ này!”“Sao cô ấy lại quan trọng như vậy, Trần Khiêm cũng đang tìm cô ấy. Hơn nữa nếu lúc đầu bà không dùng Đóa Hoa Quỷ để đánh lừa Trần Khiêm thì anh ấy đã thành công rồi!”Cổ Vũ Tiêu vô cùng tò mò.

Chương 1824: Chính là xác ướp cổ này!