Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1826: Thì ra cớ sự là như vậy
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cổ Vũ Tiêu bất giác thấy hâm mộ người con gái được Trần Khiêm yêu."Cho nên bà nội sẽ đi bắt cô gái mặc áo trắng, dẫn dụ anh ấy tự tìm đến chúng ta?"Cổ Vũ Tiêu nói."Không sai, như vậy là ổn thỏa nhất rồi. Chỉ cần dẫn dụ cậu ta đến, bà nội tự sẽ có cách bắt được cậu ta, bao. vây cậu ta, nhưng có tính toán cỡ nào cậu ta cũng vẫn có cách thoát được mấy lần, vốn nghĩ lần này Phong Nhi đã thành công, nhưng không ngờ cậu ta vẫn thoát được!""Vậy bà nội, lần này mọi người bắt anh ấy là vì Cửu Chuyển Nguyên Thần. Cửu Chuyển Nguyên Thần có phải là giấu trong cơ thể anh ấy không, vậy mọi người định giết Trần Khiêm sao?"Cổ Vũ Tiêu hỏi.Cổ Nguyệt Hà khế lắc đầu: "Đúng như cháu nói, chúng ta chỉ cần Cửu Chuyển Nguyên Thần, còn cá nhân cậu ta thì có thể giết hoặc không, cái này phải xem cậu †a thế nào!"Bụp!Cổ Vũ Tiêu quỳ sụp xuống."Bà nội, Vũ Tiêu xin người đừng giết Trần Khiêm, anh ấy là người tốt. Hơn nữa không có thể không giết thì hà cớ gì lấy mạng anh ấy?"Cổ Nguyệt Hà trầm ngâm hồi lâu.||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||"Chuyện này bà nội tự có định đoạt, quá lắm thì nội đồng ý với con, trừ khi cậu ta phản kháng, nếu không, bà nội sẽ tha chết cho cậu tai"Thấy bà nội chịu nhượng bộ, Cổ Vũ Tiêu vui mừng khôn xiết, giống như dỡ bỏ được tảng đá lớn trong lòng."Đứng lên đi cháu gái ngốc của bài" Cổ Nguyệt Hà lắc đầu cười khổ."Nhưng mà bà nội, bí mật này không có nhiều người biết, sao mà bà nội biết được? Cháu nghĩ, người đó khẳng định có rất nhiều kẻ thù, không có lý nào ông ấy đã chuyển thế đầu thai mà lại để người khác dễ dàng †ìm được mình?"Cổ Vũ Tiêu tò mò hỏi."Vũ Tiêu, quả không uổng công bà nội yêu thương cháu, nếu Phong Nhi có được một nửa sự thông minh của cháu thôi cũng đã quá tốt rồi. Cháu nói không sai, ông ấy là một vị thần cổ đại, những việc ông ấy làm dường như là không có sơ hở. Nhưng thực tế thì trên đời làm gì có chuyện gì hoàn mỹ, cho dù ông ấy có giấu được trăm vạn năm, nhưng chỉ cần có người dụng tâm †ìm kiếm thì sớm muốn gì cũng tìm được ra kẻ hở. Cũng do vậy nên Trần Khiêm đã tìm ra được. Sở dĩ chúng ta phát hiện là bởi vì bốn mươi năm trước có một tên tiểu nhân đê tiện nói cho chúng ta biết, muốn dùng cái này làm điều kiện trao đổi la bàn Đóa Hoa Quỷ Mẫu - bảo vật thượng cổ của nhà họ Cổ chúng ta"."Kì thực, hản nghĩ sẽ tiết lộ tin tức cho chúng ta để lấy được la bàn, sau đó sẽ giết hết người nhà họ Cổ để diệt khẩu. Ha ha, tên tiểu nhân này dám dùng chiêu này, nên rốt cuộc mạng của hắn xíu chút nữa đã không còn!""Thảo nào, bà nội nói bốn mươi năm trước chúng ta có kẻ thù phải tìm, còn thông báo các ẩn tộc xung quanh †ruy tìm tung tích của hắn! Thì ra cớ sự là như vậy!"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cổ Vũ Tiêu bất giác thấy hâm mộ người con gái được Trần Khiêm yêu."Cho nên bà nội sẽ đi bắt cô gái mặc áo trắng, dẫn dụ anh ấy tự tìm đến chúng ta?"Cổ Vũ Tiêu nói."Không sai, như vậy là ổn thỏa nhất rồi. Chỉ cần dẫn dụ cậu ta đến, bà nội tự sẽ có cách bắt được cậu ta, bao. vây cậu ta, nhưng có tính toán cỡ nào cậu ta cũng vẫn có cách thoát được mấy lần, vốn nghĩ lần này Phong Nhi đã thành công, nhưng không ngờ cậu ta vẫn thoát được!""Vậy bà nội, lần này mọi người bắt anh ấy là vì Cửu Chuyển Nguyên Thần. Cửu Chuyển Nguyên Thần có phải là giấu trong cơ thể anh ấy không, vậy mọi người định giết Trần Khiêm sao?"Cổ Vũ Tiêu hỏi.Cổ Nguyệt Hà khế lắc đầu: "Đúng như cháu nói, chúng ta chỉ cần Cửu Chuyển Nguyên Thần, còn cá nhân cậu ta thì có thể giết hoặc không, cái này phải xem cậu †a thế nào!"Bụp!Cổ Vũ Tiêu quỳ sụp xuống."Bà nội, Vũ Tiêu xin người đừng giết Trần Khiêm, anh ấy là người tốt. Hơn nữa không có thể không giết thì hà cớ gì lấy mạng anh ấy?"Cổ Nguyệt Hà trầm ngâm hồi lâu.||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||"Chuyện này bà nội tự có định đoạt, quá lắm thì nội đồng ý với con, trừ khi cậu ta phản kháng, nếu không, bà nội sẽ tha chết cho cậu tai"Thấy bà nội chịu nhượng bộ, Cổ Vũ Tiêu vui mừng khôn xiết, giống như dỡ bỏ được tảng đá lớn trong lòng."Đứng lên đi cháu gái ngốc của bài" Cổ Nguyệt Hà lắc đầu cười khổ."Nhưng mà bà nội, bí mật này không có nhiều người biết, sao mà bà nội biết được? Cháu nghĩ, người đó khẳng định có rất nhiều kẻ thù, không có lý nào ông ấy đã chuyển thế đầu thai mà lại để người khác dễ dàng †ìm được mình?"Cổ Vũ Tiêu tò mò hỏi."Vũ Tiêu, quả không uổng công bà nội yêu thương cháu, nếu Phong Nhi có được một nửa sự thông minh của cháu thôi cũng đã quá tốt rồi. Cháu nói không sai, ông ấy là một vị thần cổ đại, những việc ông ấy làm dường như là không có sơ hở. Nhưng thực tế thì trên đời làm gì có chuyện gì hoàn mỹ, cho dù ông ấy có giấu được trăm vạn năm, nhưng chỉ cần có người dụng tâm †ìm kiếm thì sớm muốn gì cũng tìm được ra kẻ hở. Cũng do vậy nên Trần Khiêm đã tìm ra được. Sở dĩ chúng ta phát hiện là bởi vì bốn mươi năm trước có một tên tiểu nhân đê tiện nói cho chúng ta biết, muốn dùng cái này làm điều kiện trao đổi la bàn Đóa Hoa Quỷ Mẫu - bảo vật thượng cổ của nhà họ Cổ chúng ta"."Kì thực, hản nghĩ sẽ tiết lộ tin tức cho chúng ta để lấy được la bàn, sau đó sẽ giết hết người nhà họ Cổ để diệt khẩu. Ha ha, tên tiểu nhân này dám dùng chiêu này, nên rốt cuộc mạng của hắn xíu chút nữa đã không còn!""Thảo nào, bà nội nói bốn mươi năm trước chúng ta có kẻ thù phải tìm, còn thông báo các ẩn tộc xung quanh †ruy tìm tung tích của hắn! Thì ra cớ sự là như vậy!"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cổ Vũ Tiêu bất giác thấy hâm mộ người con gái được Trần Khiêm yêu."Cho nên bà nội sẽ đi bắt cô gái mặc áo trắng, dẫn dụ anh ấy tự tìm đến chúng ta?"Cổ Vũ Tiêu nói."Không sai, như vậy là ổn thỏa nhất rồi. Chỉ cần dẫn dụ cậu ta đến, bà nội tự sẽ có cách bắt được cậu ta, bao. vây cậu ta, nhưng có tính toán cỡ nào cậu ta cũng vẫn có cách thoát được mấy lần, vốn nghĩ lần này Phong Nhi đã thành công, nhưng không ngờ cậu ta vẫn thoát được!""Vậy bà nội, lần này mọi người bắt anh ấy là vì Cửu Chuyển Nguyên Thần. Cửu Chuyển Nguyên Thần có phải là giấu trong cơ thể anh ấy không, vậy mọi người định giết Trần Khiêm sao?"Cổ Vũ Tiêu hỏi.Cổ Nguyệt Hà khế lắc đầu: "Đúng như cháu nói, chúng ta chỉ cần Cửu Chuyển Nguyên Thần, còn cá nhân cậu ta thì có thể giết hoặc không, cái này phải xem cậu †a thế nào!"Bụp!Cổ Vũ Tiêu quỳ sụp xuống."Bà nội, Vũ Tiêu xin người đừng giết Trần Khiêm, anh ấy là người tốt. Hơn nữa không có thể không giết thì hà cớ gì lấy mạng anh ấy?"Cổ Nguyệt Hà trầm ngâm hồi lâu.||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||"Chuyện này bà nội tự có định đoạt, quá lắm thì nội đồng ý với con, trừ khi cậu ta phản kháng, nếu không, bà nội sẽ tha chết cho cậu tai"Thấy bà nội chịu nhượng bộ, Cổ Vũ Tiêu vui mừng khôn xiết, giống như dỡ bỏ được tảng đá lớn trong lòng."Đứng lên đi cháu gái ngốc của bài" Cổ Nguyệt Hà lắc đầu cười khổ."Nhưng mà bà nội, bí mật này không có nhiều người biết, sao mà bà nội biết được? Cháu nghĩ, người đó khẳng định có rất nhiều kẻ thù, không có lý nào ông ấy đã chuyển thế đầu thai mà lại để người khác dễ dàng †ìm được mình?"Cổ Vũ Tiêu tò mò hỏi."Vũ Tiêu, quả không uổng công bà nội yêu thương cháu, nếu Phong Nhi có được một nửa sự thông minh của cháu thôi cũng đã quá tốt rồi. Cháu nói không sai, ông ấy là một vị thần cổ đại, những việc ông ấy làm dường như là không có sơ hở. Nhưng thực tế thì trên đời làm gì có chuyện gì hoàn mỹ, cho dù ông ấy có giấu được trăm vạn năm, nhưng chỉ cần có người dụng tâm †ìm kiếm thì sớm muốn gì cũng tìm được ra kẻ hở. Cũng do vậy nên Trần Khiêm đã tìm ra được. Sở dĩ chúng ta phát hiện là bởi vì bốn mươi năm trước có một tên tiểu nhân đê tiện nói cho chúng ta biết, muốn dùng cái này làm điều kiện trao đổi la bàn Đóa Hoa Quỷ Mẫu - bảo vật thượng cổ của nhà họ Cổ chúng ta"."Kì thực, hản nghĩ sẽ tiết lộ tin tức cho chúng ta để lấy được la bàn, sau đó sẽ giết hết người nhà họ Cổ để diệt khẩu. Ha ha, tên tiểu nhân này dám dùng chiêu này, nên rốt cuộc mạng của hắn xíu chút nữa đã không còn!""Thảo nào, bà nội nói bốn mươi năm trước chúng ta có kẻ thù phải tìm, còn thông báo các ẩn tộc xung quanh †ruy tìm tung tích của hắn! Thì ra cớ sự là như vậy!"