Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1841: Cứ cho là thế đi
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Cô nói cái gì? Cô ta biến mất rồi sao?”Vân Tinh không khỏi tức giận.“Chủ nhân tha mạng, tôi nhớ lúc nãy cô Phương vẫn còn ở trong phòng, hơn nữa không có động tĩnh gì, nên tôi cũng không để tâm, ai ngờ vừa vào phòng kiểm tra, Tiểu Hồng đã hôn mê, mà cô Phương cũng không thấy đâu!"Tiểu Hồng là nữ giúp việc mà Vân Tinh sắp xếp đi theo Phương Kiển Nám.Vừa bước vào phòng xem xét, quả nhiên Tiểu Hồng đã hôn mê.Phương Kiển Nám đã biến mất không còn bóng dáng.Vân Tinh khế nhắm mắt lại, ngưng thần cảm nhận một lát.Sau đó cô ta mở mắt ra.“Có lẽ cô ta mới bị người khác đưa đi thôi, tôi tin hai người đó vẫn chưa chạy được bao xa. Lập tức sai người đuổi theo tất cả các phương hướng đi."Vân Tinh quát lạnh.Mọi người đều run lên, lập tức nhận lệnh đuổi theo.Mà bên bờ một con sông lớn.“Buông tôi ra, rốt... rốt cuộc chú là ai thế?”Phương Kiển Nám giãy giụa từ tay một người đàn ông trung niên, hơi kiêng dè hỏi.'Tướng mạo người này hơi quái dị, nửa tiếng trước, ông ấy đột nhiên xuất hiện trong phòng mình, không nói câu nào đã đánh Tiểu Hồng bất tỉnh, sau đó dẫn mình chạy một mạch tới đây.'Tốc độ của ông ấy quá nhanh.Cảm giác này làm cho Phương Kiển Nám cảm thấy mình giống như đang bay vậy.Ngoài Trần Khiêm, Vân Tinh ra, Phương Kiển Nám thật sự chưa từng nhìn thấy ai có thể làm được như vậy.Vì vậy Phương Kiển Nám rất sợ hãi.Nhất là bây giờ, ông ấy dẫn mình đi tới một con sông lớn mà xung quanh đều là rừng cây rậm rạp.“Chú ư? Tất nhiên là người tới cứu cháu rồi!" Người đàn ông trung niên khẽ cười.“Chú quen Trần Khiêm sao? Là Trần Khiêm bảo chú tới đây cứu cháu à?”Phương Kiển Nám thật sự nghĩ không ra, ngoài Trần Khiêm thì còn ai có thể quen biết cao thủ như này chứ?“Cứ cho là thế đi, cho dù thằng bé không nói, chú cũng sẽ đi cứu cháu.”Người đàn ông trung niên cười khổ.Sau lưng ông ấy đeo một chiếc túi lớn kỳ lạ, lưng hơi gù, mặt ông ấy giống như từng bị bỏng vậy, đầy vết sẹo.Tạo cho người khác cảm giác sợ hãi.Nhưng lúc ông ấy nói câu này, lại làm Phương Kiển Nám vui vẻ.“Nói như vậy là chú quen Trân Khiêm sao? Bây giờ anh ấy đang ở đâu, tại sao anh ấy không đích thân tới đây cứu cháu?”Phương Kiển Nám gấp gáp hỏi.
“Cô nói cái gì? Cô ta biến mất rồi sao?”
Vân Tinh không khỏi tức giận.
“Chủ nhân tha mạng, tôi nhớ lúc nãy cô Phương vẫn còn ở trong phòng, hơn nữa không có động tĩnh gì, nên tôi cũng không để tâm, ai ngờ vừa vào phòng kiểm tra, Tiểu Hồng đã hôn mê, mà cô Phương cũng không thấy đâu!"
Tiểu Hồng là nữ giúp việc mà Vân Tinh sắp xếp đi theo Phương Kiển Nám.
Vừa bước vào phòng xem xét, quả nhiên Tiểu Hồng đã hôn mê.
Phương Kiển Nám đã biến mất không còn bóng dáng.
Vân Tinh khế nhắm mắt lại, ngưng thần cảm nhận một lát.
Sau đó cô ta mở mắt ra.
“Có lẽ cô ta mới bị người khác đưa đi thôi, tôi tin hai người đó vẫn chưa chạy được bao xa. Lập tức sai người đuổi theo tất cả các phương hướng đi."
Vân Tinh quát lạnh.
Mọi người đều run lên, lập tức nhận lệnh đuổi theo.
Mà bên bờ một con sông lớn.
“Buông tôi ra, rốt... rốt cuộc chú là ai thế?”
Phương Kiển Nám giãy giụa từ tay một người đàn ông trung niên, hơi kiêng dè hỏi.
'Tướng mạo người này hơi quái dị, nửa tiếng trước, ông ấy đột nhiên xuất hiện trong phòng mình, không nói câu nào đã đánh Tiểu Hồng bất tỉnh, sau đó dẫn mình chạy một mạch tới đây.
'Tốc độ của ông ấy quá nhanh.
Cảm giác này làm cho Phương Kiển Nám cảm thấy mình giống như đang bay vậy.
Ngoài Trần Khiêm, Vân Tinh ra, Phương Kiển Nám thật sự chưa từng nhìn thấy ai có thể làm được như vậy.
Vì vậy Phương Kiển Nám rất sợ hãi.
Nhất là bây giờ, ông ấy dẫn mình đi tới một con sông lớn mà xung quanh đều là rừng cây rậm rạp.
“Chú ư? Tất nhiên là người tới cứu cháu rồi!" Người đàn ông trung niên khẽ cười.
“Chú quen Trần Khiêm sao? Là Trần Khiêm bảo chú tới đây cứu cháu à?”
Phương Kiển Nám thật sự nghĩ không ra, ngoài Trần Khiêm thì còn ai có thể quen biết cao thủ như này chứ?
“Cứ cho là thế đi, cho dù thằng bé không nói, chú cũng sẽ đi cứu cháu.”
Người đàn ông trung niên cười khổ.
Sau lưng ông ấy đeo một chiếc túi lớn kỳ lạ, lưng hơi gù, mặt ông ấy giống như từng bị bỏng vậy, đầy vết sẹo.
Tạo cho người khác cảm giác sợ hãi.
Nhưng lúc ông ấy nói câu này, lại làm Phương Kiển Nám vui vẻ.
“Nói như vậy là chú quen Trân Khiêm sao? Bây giờ anh ấy đang ở đâu, tại sao anh ấy không đích thân tới đây cứu cháu?”
Phương Kiển Nám gấp gáp hỏi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Cô nói cái gì? Cô ta biến mất rồi sao?”Vân Tinh không khỏi tức giận.“Chủ nhân tha mạng, tôi nhớ lúc nãy cô Phương vẫn còn ở trong phòng, hơn nữa không có động tĩnh gì, nên tôi cũng không để tâm, ai ngờ vừa vào phòng kiểm tra, Tiểu Hồng đã hôn mê, mà cô Phương cũng không thấy đâu!"Tiểu Hồng là nữ giúp việc mà Vân Tinh sắp xếp đi theo Phương Kiển Nám.Vừa bước vào phòng xem xét, quả nhiên Tiểu Hồng đã hôn mê.Phương Kiển Nám đã biến mất không còn bóng dáng.Vân Tinh khế nhắm mắt lại, ngưng thần cảm nhận một lát.Sau đó cô ta mở mắt ra.“Có lẽ cô ta mới bị người khác đưa đi thôi, tôi tin hai người đó vẫn chưa chạy được bao xa. Lập tức sai người đuổi theo tất cả các phương hướng đi."Vân Tinh quát lạnh.Mọi người đều run lên, lập tức nhận lệnh đuổi theo.Mà bên bờ một con sông lớn.“Buông tôi ra, rốt... rốt cuộc chú là ai thế?”Phương Kiển Nám giãy giụa từ tay một người đàn ông trung niên, hơi kiêng dè hỏi.'Tướng mạo người này hơi quái dị, nửa tiếng trước, ông ấy đột nhiên xuất hiện trong phòng mình, không nói câu nào đã đánh Tiểu Hồng bất tỉnh, sau đó dẫn mình chạy một mạch tới đây.'Tốc độ của ông ấy quá nhanh.Cảm giác này làm cho Phương Kiển Nám cảm thấy mình giống như đang bay vậy.Ngoài Trần Khiêm, Vân Tinh ra, Phương Kiển Nám thật sự chưa từng nhìn thấy ai có thể làm được như vậy.Vì vậy Phương Kiển Nám rất sợ hãi.Nhất là bây giờ, ông ấy dẫn mình đi tới một con sông lớn mà xung quanh đều là rừng cây rậm rạp.“Chú ư? Tất nhiên là người tới cứu cháu rồi!" Người đàn ông trung niên khẽ cười.“Chú quen Trần Khiêm sao? Là Trần Khiêm bảo chú tới đây cứu cháu à?”Phương Kiển Nám thật sự nghĩ không ra, ngoài Trần Khiêm thì còn ai có thể quen biết cao thủ như này chứ?“Cứ cho là thế đi, cho dù thằng bé không nói, chú cũng sẽ đi cứu cháu.”Người đàn ông trung niên cười khổ.Sau lưng ông ấy đeo một chiếc túi lớn kỳ lạ, lưng hơi gù, mặt ông ấy giống như từng bị bỏng vậy, đầy vết sẹo.Tạo cho người khác cảm giác sợ hãi.Nhưng lúc ông ấy nói câu này, lại làm Phương Kiển Nám vui vẻ.“Nói như vậy là chú quen Trân Khiêm sao? Bây giờ anh ấy đang ở đâu, tại sao anh ấy không đích thân tới đây cứu cháu?”Phương Kiển Nám gấp gáp hỏi.