Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1845: Bữa cơm đoàn viên
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Rất nhanh, Lực Bá đã dẫn Cổ Phong ốm yếu lên trên.Đầu tiên ánh mắt ông chú lóe lên một tia khác thường khi nhìn thấy Lực Bá, sau đó lại nhìn về phía Cổ Phong đã bị hành hạ đến mức như người tàn tật rồi.“Anh Trần, ông Trần, đến lúc nào anh mới thả tôi đây? Bây giờ tôi đã thành người tàn tật rồi, anh cứ xem tôi như không khí rồi thả tôi ra đi.”Anh ta đau khổ cầu xin.“Thäng nhãi này cậu cả nhà họ Cổ, Cổ Nguyệt Hà rất thương anh ta, bây giờ rơi vào tay cháu rồi, cháu đang định dùng anh ta để đối phó với nhà họ Cổ.”“Rất tốt Tiểu Khiêm, cứ thế này trong tay cháu sẽ nắm thêm nhiều phần thắng.”“Ông ấy tên là Lực Bá, lúc cháu ở Dược Vương Cốc, đã kết bạn với ông ấy.”“Trông ông ta có vẻ là cao thủ có thực lực phi phàm.”Ông chú thu hồi vẻ khác thường trong mắt, rồi gật đầu tán thưởng.“Xem ra chuyến đi lần này của cháu không hề uổng công, thu hoạch được rất nhiều thứ! Tiểu Khiêm, cháu chuẩn bị mấy thứ này làm gì?”Ông chú nói xong thì chỉ về bàn thờ.Thế là Trần Khiêm nói với ông chú rằng, mình muốn chiêu hồn chị gái áo trắng ở đây.“Nếu vậy phải đợi tới nửa đêm, giờ vẫn còn sớm, hiếm khi mấy người chúng ta tụ tập với nhau, chỉ bằng cùng nhau ăn một bữa tối đi!”Hôm nay rõ ràng ông chú rất vui vẻ.“Đúng đó, chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên đi!” Phương Kiển Nám cười nói.“Bữa cơm đoàn viên?” Trần Khiêm hơi khó hiểu nói.“À, tôi thấy bây giờ chú đã quay về, cả tôi cũng thế, hơn nữa Tiểu Khiêm à, cậu cũng tìm được người trợ thủ này, chẳng lẽ chúng ta không nên ăn một bữa cơm đoàn viên à? Dù gì chú cũng cứu mạng tôi, tôi đã xem chú như: người nhà của mình.”Phương Kiển Nám biết mình suýt lỡ lời nên vội vàng đính chính lại.“Cũng đúng, chú không chỉ cứu mạng cậu, mà còn cứu mạng tôi nữa. Ha ha, tôi cũng luôn xem chú là người nhà của mình, đúng rồi, chúng ta phải cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên! Tối nay, tôi sẽ đích thân xuống bếp!”Trần Khiêm cười lớn.“Trần Khiêm, để tôi giúp anh!“Trần Khiêm, để tôi giúp anh!”Đúng lúc này, Lý Mộc Mộc và Tô Nhược Hi đứng bên cạnh gần như cùng đồng thanh nói.Vừa nói xong, cả hai người Tô Nhược Hi và Lý Mộc: Mộc đều hơi lúng túng.Nói thế nào nhỉ, Lý Mộc Mộc hơi có cảm tình với Trần Khiêm, phần lớn cảm tình này bắt nguồn từ sự kính nể về một số phẩm chất của Trần Khiêm.Và cả thực lực của Trần Khiêm nữa.'Tất nhiên cũng có một phần thuộc về ngoại hình tuấn tú.Rõ ràng Trần Khiêm chỉ mới quen biết Tô Nhược Hi. Nhưng cô ta đã thấy cực kỳ tò mò về Trần Khiêm.Bởi vì anh là một người vô cùng giàu có, nhưng cực kỳ bí ẩn.Nếu một người phụ nữ nảy sinh cảm giác tò mò với một người đàn ông, vậy thì quá trình mập mờ giữa hai người đã không còn xa nữa.Tất nhiên, Trần Khiêm cũng không cố ý che giấu mấy chuyện này để Tô Nhược Hi luôn nảy sinh cảm giác tò mò với mình.Mà có rất nhiều chuyện, anh thật sự không thể nói rõ với cô ta được.'Tất nhiên ông chú cũng nhìn thấy những điều này.Sau đó ông ấy nhìn thấy rất rõ Phương Kiển Nám đang ghen.
Rất nhanh, Lực Bá đã dẫn Cổ Phong ốm yếu lên trên.
Đầu tiên ánh mắt ông chú lóe lên một tia khác thường khi nhìn thấy Lực Bá, sau đó lại nhìn về phía Cổ Phong đã bị hành hạ đến mức như người tàn tật rồi.
“Anh Trần, ông Trần, đến lúc nào anh mới thả tôi đây? Bây giờ tôi đã thành người tàn tật rồi, anh cứ xem tôi như không khí rồi thả tôi ra đi.”
Anh ta đau khổ cầu xin.
“Thäng nhãi này cậu cả nhà họ Cổ, Cổ Nguyệt Hà rất thương anh ta, bây giờ rơi vào tay cháu rồi, cháu đang định dùng anh ta để đối phó với nhà họ Cổ.”
“Rất tốt Tiểu Khiêm, cứ thế này trong tay cháu sẽ nắm thêm nhiều phần thắng.”
“Ông ấy tên là Lực Bá, lúc cháu ở Dược Vương Cốc, đã kết bạn với ông ấy.”
“Trông ông ta có vẻ là cao thủ có thực lực phi phàm.”
Ông chú thu hồi vẻ khác thường trong mắt, rồi gật đầu tán thưởng.
“Xem ra chuyến đi lần này của cháu không hề uổng công, thu hoạch được rất nhiều thứ! Tiểu Khiêm, cháu chuẩn bị mấy thứ này làm gì?”
Ông chú nói xong thì chỉ về bàn thờ.
Thế là Trần Khiêm nói với ông chú rằng, mình muốn chiêu hồn chị gái áo trắng ở đây.
“Nếu vậy phải đợi tới nửa đêm, giờ vẫn còn sớm, hiếm khi mấy người chúng ta tụ tập với nhau, chỉ bằng cùng nhau ăn một bữa tối đi!”
Hôm nay rõ ràng ông chú rất vui vẻ.
“Đúng đó, chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên đi!” Phương Kiển Nám cười nói.
“Bữa cơm đoàn viên?” Trần Khiêm hơi khó hiểu nói.
“À, tôi thấy bây giờ chú đã quay về, cả tôi cũng thế, hơn nữa Tiểu Khiêm à, cậu cũng tìm được người trợ thủ này, chẳng lẽ chúng ta không nên ăn một bữa cơm đoàn viên à? Dù gì chú cũng cứu mạng tôi, tôi đã xem chú như: người nhà của mình.”
Phương Kiển Nám biết mình suýt lỡ lời nên vội vàng đính chính lại.
“Cũng đúng, chú không chỉ cứu mạng cậu, mà còn cứu mạng tôi nữa. Ha ha, tôi cũng luôn xem chú là người nhà của mình, đúng rồi, chúng ta phải cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên! Tối nay, tôi sẽ đích thân xuống bếp!”
Trần Khiêm cười lớn.
“Trần Khiêm, để tôi giúp anh!
“Trần Khiêm, để tôi giúp anh!”
Đúng lúc này, Lý Mộc Mộc và Tô Nhược Hi đứng bên cạnh gần như cùng đồng thanh nói.
Vừa nói xong, cả hai người Tô Nhược Hi và Lý Mộc: Mộc đều hơi lúng túng.
Nói thế nào nhỉ, Lý Mộc Mộc hơi có cảm tình với Trần Khiêm, phần lớn cảm tình này bắt nguồn từ sự kính nể về một số phẩm chất của Trần Khiêm.
Và cả thực lực của Trần Khiêm nữa.
'Tất nhiên cũng có một phần thuộc về ngoại hình tuấn tú.
Rõ ràng Trần Khiêm chỉ mới quen biết Tô Nhược Hi. Nhưng cô ta đã thấy cực kỳ tò mò về Trần Khiêm.
Bởi vì anh là một người vô cùng giàu có, nhưng cực kỳ bí ẩn.
Nếu một người phụ nữ nảy sinh cảm giác tò mò với một người đàn ông, vậy thì quá trình mập mờ giữa hai người đã không còn xa nữa.
Tất nhiên, Trần Khiêm cũng không cố ý che giấu mấy chuyện này để Tô Nhược Hi luôn nảy sinh cảm giác tò mò với mình.
Mà có rất nhiều chuyện, anh thật sự không thể nói rõ với cô ta được.
'Tất nhiên ông chú cũng nhìn thấy những điều này.
Sau đó ông ấy nhìn thấy rất rõ Phương Kiển Nám đang ghen.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Rất nhanh, Lực Bá đã dẫn Cổ Phong ốm yếu lên trên.Đầu tiên ánh mắt ông chú lóe lên một tia khác thường khi nhìn thấy Lực Bá, sau đó lại nhìn về phía Cổ Phong đã bị hành hạ đến mức như người tàn tật rồi.“Anh Trần, ông Trần, đến lúc nào anh mới thả tôi đây? Bây giờ tôi đã thành người tàn tật rồi, anh cứ xem tôi như không khí rồi thả tôi ra đi.”Anh ta đau khổ cầu xin.“Thäng nhãi này cậu cả nhà họ Cổ, Cổ Nguyệt Hà rất thương anh ta, bây giờ rơi vào tay cháu rồi, cháu đang định dùng anh ta để đối phó với nhà họ Cổ.”“Rất tốt Tiểu Khiêm, cứ thế này trong tay cháu sẽ nắm thêm nhiều phần thắng.”“Ông ấy tên là Lực Bá, lúc cháu ở Dược Vương Cốc, đã kết bạn với ông ấy.”“Trông ông ta có vẻ là cao thủ có thực lực phi phàm.”Ông chú thu hồi vẻ khác thường trong mắt, rồi gật đầu tán thưởng.“Xem ra chuyến đi lần này của cháu không hề uổng công, thu hoạch được rất nhiều thứ! Tiểu Khiêm, cháu chuẩn bị mấy thứ này làm gì?”Ông chú nói xong thì chỉ về bàn thờ.Thế là Trần Khiêm nói với ông chú rằng, mình muốn chiêu hồn chị gái áo trắng ở đây.“Nếu vậy phải đợi tới nửa đêm, giờ vẫn còn sớm, hiếm khi mấy người chúng ta tụ tập với nhau, chỉ bằng cùng nhau ăn một bữa tối đi!”Hôm nay rõ ràng ông chú rất vui vẻ.“Đúng đó, chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên đi!” Phương Kiển Nám cười nói.“Bữa cơm đoàn viên?” Trần Khiêm hơi khó hiểu nói.“À, tôi thấy bây giờ chú đã quay về, cả tôi cũng thế, hơn nữa Tiểu Khiêm à, cậu cũng tìm được người trợ thủ này, chẳng lẽ chúng ta không nên ăn một bữa cơm đoàn viên à? Dù gì chú cũng cứu mạng tôi, tôi đã xem chú như: người nhà của mình.”Phương Kiển Nám biết mình suýt lỡ lời nên vội vàng đính chính lại.“Cũng đúng, chú không chỉ cứu mạng cậu, mà còn cứu mạng tôi nữa. Ha ha, tôi cũng luôn xem chú là người nhà của mình, đúng rồi, chúng ta phải cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên! Tối nay, tôi sẽ đích thân xuống bếp!”Trần Khiêm cười lớn.“Trần Khiêm, để tôi giúp anh!“Trần Khiêm, để tôi giúp anh!”Đúng lúc này, Lý Mộc Mộc và Tô Nhược Hi đứng bên cạnh gần như cùng đồng thanh nói.Vừa nói xong, cả hai người Tô Nhược Hi và Lý Mộc: Mộc đều hơi lúng túng.Nói thế nào nhỉ, Lý Mộc Mộc hơi có cảm tình với Trần Khiêm, phần lớn cảm tình này bắt nguồn từ sự kính nể về một số phẩm chất của Trần Khiêm.Và cả thực lực của Trần Khiêm nữa.'Tất nhiên cũng có một phần thuộc về ngoại hình tuấn tú.Rõ ràng Trần Khiêm chỉ mới quen biết Tô Nhược Hi. Nhưng cô ta đã thấy cực kỳ tò mò về Trần Khiêm.Bởi vì anh là một người vô cùng giàu có, nhưng cực kỳ bí ẩn.Nếu một người phụ nữ nảy sinh cảm giác tò mò với một người đàn ông, vậy thì quá trình mập mờ giữa hai người đã không còn xa nữa.Tất nhiên, Trần Khiêm cũng không cố ý che giấu mấy chuyện này để Tô Nhược Hi luôn nảy sinh cảm giác tò mò với mình.Mà có rất nhiều chuyện, anh thật sự không thể nói rõ với cô ta được.'Tất nhiên ông chú cũng nhìn thấy những điều này.Sau đó ông ấy nhìn thấy rất rõ Phương Kiển Nám đang ghen.