Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1901: Hình như có một chuyện mình chưa làm
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm làm theo lời, khắp nơi trên cơ thể anh được tưới nhuần và dẫn dắt bởi đá vận mệnh.Giống như nguyên lý này sẽ làm cơ thể bạn phân tán, cuối cùng đá vận mệnh lại tổ hợp nó.Tất nhiên phải thừa nhận sự đau đớn tương đương.Ầm!Bỗng nhiên, trời tối biến thành ban ngày, là bên ngoài, từng luồng tia chớp màu xanh nhạt xẹt qua bầu trời đêm, giống như muốn xé rách chân trời.Sau đó, một tiếng âm.Sấm sét tiến thẳng vào trong phòng, Trần Khiêm bắt đầu bị quầng sáng màu xanh nhạt bao vây.Nội thất trong phòng không ngừng bị phá hủy. Sắc mặt La Tử Yên bình thản thơn chút.Mà Trần Bình An thì sốt ruột đến mức lưng đẫm mồ hôi.“Đại thần Tử Yên, sẽ không có gì xảy ra đúng không? Tôi sắp không chịu nổi nữa!”Dù là Trần Bình An thì giờ phút này ông ấy cũng lo. lắng muốn chết.Dù sao cảnh tượng này thật sự rất kinh khủng.“Sẽ không, nếu như là người tu luyện khác thì có thể xảy ra chuyện nhưng Tiểu Khiêm không phải người bình thường!"La Tử Yên nói.Rè rè rè!Bỗng nhiên, điện từ nổ kịch liệt.Sau đó, quầng sáng màu xanh tỏa ra còn Trần Khiêm thì đã biến mất.Trần Khiêm cảm thấy mình đang chìm trong đống hỗn độn, anh cảm thấy mình vẫn còn một chút ý thức, rồi lại cảm giác mình không thể khống chế ý thức này.Anh trôi mãi trôi mãi, bóng đêm vô tận giống như sóng biển màu đen, quấn lấy mình vào vực sâu, càng ngày càng sâu.Cho nên khi một luồng sáng mãnh liệt đâm vào mí mắt Trần Khiêm mới làm Trần Khiêm khống chế được ý. thức này.Anh từ từ mở mắt ra, ánh mặt trời chói chang.'Trần Khiêm giơ tay che mắt, sau khi từ từ làm quen, anh nhìn khắp nơi.Anh đang ở trong một khu rừng nhỏ.Mà cách đó không xa là sân trường đại học của mình, Đại học Kim Lăng.Anh của hiện tại, từ lâu nhĩ lực thị lực đã không hề Tầm thường nữa, có thể nhìn thấy nhóm sinh viên đang đi lại bên đường.Còn mảnh rừng nhỏ này lại hơi hoang vắng.Hả?Chẳng phải đây là mảnh rừng mà lúc trước mình hay đậu Lamborghini sao?Đúng là nơi này rất hoang vu.Mà bây giờ, rừng nhỏ trụi lủi không hề có gì, mình đã quay lại rồi!Đúng là đã quay lại!Hơn nữa rất có khả năng mình đã quay lại trước khi biết được thân phận cậu chủ con nhà giàu.Trần Khiêm nghĩ, xoay người đứng lên, cảm nhận sức mạnh toàn thân, tất nhiên trước mắt tu vi mình vẫn dừng ở mức trước khi thức tỉnh Thiên Đạo, tu vi không cao nhưng căn cứ theo trình tự trước mắt, tự bảo vệ mình vẫn không thành vấn đề.'Trần Khiêm cúi đầu thì thấy trên cánh tay mình có bảy quầng sáng màu xanh đang lấp lánh.Đây là bảy ngày trước của đá vận mệnh, đợi bảy. ngày sau, mình có thể thức tỉnh Thiên Đạo, quầng sáng hoàn toàn biến mất, mình sẽ bị cưỡng chế trở về.Chắc chắn phải chú ý thời gian, Trần Khiêm tự nhắc. nhở mình.“Mộc Vũ!”Lúc này, trong đầu Trần Khiêm xẹt qua bóng dáng xinh đẹp làm hồn anh điêu đứng.Lúc này Mộc Vũ vẫn còn ở đây, không ngờ cuối cùng mình đã được gặp lại em ấy nhưng không ngờ lại dưới tình huống thế này.Nếu hoàn toàn được xuyên không thì tốt biết mấy.'Trần Khiêm thầm nghĩ.Anh đang định đi nhanh hơn, muốn bước vào vườn trường nhưng chợt nhớ:“Đúng rồi, hình như có một chuyện mình chưa làm!”
Trần Khiêm làm theo lời, khắp nơi trên cơ thể anh được tưới nhuần và dẫn dắt bởi đá vận mệnh.
Giống như nguyên lý này sẽ làm cơ thể bạn phân tán, cuối cùng đá vận mệnh lại tổ hợp nó.
Tất nhiên phải thừa nhận sự đau đớn tương đương.
Ầm!
Bỗng nhiên, trời tối biến thành ban ngày, là bên ngoài, từng luồng tia chớp màu xanh nhạt xẹt qua bầu trời đêm, giống như muốn xé rách chân trời.
Sau đó, một tiếng âm.
Sấm sét tiến thẳng vào trong phòng, Trần Khiêm bắt đầu bị quầng sáng màu xanh nhạt bao vây.
Nội thất trong phòng không ngừng bị phá hủy. Sắc mặt La Tử Yên bình thản thơn chút.
Mà Trần Bình An thì sốt ruột đến mức lưng đẫm mồ hôi.
“Đại thần Tử Yên, sẽ không có gì xảy ra đúng không? Tôi sắp không chịu nổi nữa!”
Dù là Trần Bình An thì giờ phút này ông ấy cũng lo. lắng muốn chết.
Dù sao cảnh tượng này thật sự rất kinh khủng.
“Sẽ không, nếu như là người tu luyện khác thì có thể xảy ra chuyện nhưng Tiểu Khiêm không phải người bình thường!"
La Tử Yên nói.
Rè rè rè!
Bỗng nhiên, điện từ nổ kịch liệt.
Sau đó, quầng sáng màu xanh tỏa ra còn Trần Khiêm thì đã biến mất.
Trần Khiêm cảm thấy mình đang chìm trong đống hỗn độn, anh cảm thấy mình vẫn còn một chút ý thức, rồi lại cảm giác mình không thể khống chế ý thức này.
Anh trôi mãi trôi mãi, bóng đêm vô tận giống như sóng biển màu đen, quấn lấy mình vào vực sâu, càng ngày càng sâu.
Cho nên khi một luồng sáng mãnh liệt đâm vào mí mắt Trần Khiêm mới làm Trần Khiêm khống chế được ý. thức này.
Anh từ từ mở mắt ra, ánh mặt trời chói chang.
'Trần Khiêm giơ tay che mắt, sau khi từ từ làm quen, anh nhìn khắp nơi.
Anh đang ở trong một khu rừng nhỏ.
Mà cách đó không xa là sân trường đại học của mình, Đại học Kim Lăng.
Anh của hiện tại, từ lâu nhĩ lực thị lực đã không hề Tầm thường nữa, có thể nhìn thấy nhóm sinh viên đang đi lại bên đường.
Còn mảnh rừng nhỏ này lại hơi hoang vắng.
Hả?
Chẳng phải đây là mảnh rừng mà lúc trước mình hay đậu Lamborghini sao?
Đúng là nơi này rất hoang vu.
Mà bây giờ, rừng nhỏ trụi lủi không hề có gì, mình đã quay lại rồi!
Đúng là đã quay lại!
Hơn nữa rất có khả năng mình đã quay lại trước khi biết được thân phận cậu chủ con nhà giàu.
Trần Khiêm nghĩ, xoay người đứng lên, cảm nhận sức mạnh toàn thân, tất nhiên trước mắt tu vi mình vẫn dừng ở mức trước khi thức tỉnh Thiên Đạo, tu vi không cao nhưng căn cứ theo trình tự trước mắt, tự bảo vệ mình vẫn không thành vấn đề.
'Trần Khiêm cúi đầu thì thấy trên cánh tay mình có bảy quầng sáng màu xanh đang lấp lánh.
Đây là bảy ngày trước của đá vận mệnh, đợi bảy. ngày sau, mình có thể thức tỉnh Thiên Đạo, quầng sáng hoàn toàn biến mất, mình sẽ bị cưỡng chế trở về.
Chắc chắn phải chú ý thời gian, Trần Khiêm tự nhắc. nhở mình.
“Mộc Vũ!”
Lúc này, trong đầu Trần Khiêm xẹt qua bóng dáng xinh đẹp làm hồn anh điêu đứng.
Lúc này Mộc Vũ vẫn còn ở đây, không ngờ cuối cùng mình đã được gặp lại em ấy nhưng không ngờ lại dưới tình huống thế này.
Nếu hoàn toàn được xuyên không thì tốt biết mấy.
'Trần Khiêm thầm nghĩ.
Anh đang định đi nhanh hơn, muốn bước vào vườn trường nhưng chợt nhớ:
“Đúng rồi, hình như có một chuyện mình chưa làm!”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm làm theo lời, khắp nơi trên cơ thể anh được tưới nhuần và dẫn dắt bởi đá vận mệnh.Giống như nguyên lý này sẽ làm cơ thể bạn phân tán, cuối cùng đá vận mệnh lại tổ hợp nó.Tất nhiên phải thừa nhận sự đau đớn tương đương.Ầm!Bỗng nhiên, trời tối biến thành ban ngày, là bên ngoài, từng luồng tia chớp màu xanh nhạt xẹt qua bầu trời đêm, giống như muốn xé rách chân trời.Sau đó, một tiếng âm.Sấm sét tiến thẳng vào trong phòng, Trần Khiêm bắt đầu bị quầng sáng màu xanh nhạt bao vây.Nội thất trong phòng không ngừng bị phá hủy. Sắc mặt La Tử Yên bình thản thơn chút.Mà Trần Bình An thì sốt ruột đến mức lưng đẫm mồ hôi.“Đại thần Tử Yên, sẽ không có gì xảy ra đúng không? Tôi sắp không chịu nổi nữa!”Dù là Trần Bình An thì giờ phút này ông ấy cũng lo. lắng muốn chết.Dù sao cảnh tượng này thật sự rất kinh khủng.“Sẽ không, nếu như là người tu luyện khác thì có thể xảy ra chuyện nhưng Tiểu Khiêm không phải người bình thường!"La Tử Yên nói.Rè rè rè!Bỗng nhiên, điện từ nổ kịch liệt.Sau đó, quầng sáng màu xanh tỏa ra còn Trần Khiêm thì đã biến mất.Trần Khiêm cảm thấy mình đang chìm trong đống hỗn độn, anh cảm thấy mình vẫn còn một chút ý thức, rồi lại cảm giác mình không thể khống chế ý thức này.Anh trôi mãi trôi mãi, bóng đêm vô tận giống như sóng biển màu đen, quấn lấy mình vào vực sâu, càng ngày càng sâu.Cho nên khi một luồng sáng mãnh liệt đâm vào mí mắt Trần Khiêm mới làm Trần Khiêm khống chế được ý. thức này.Anh từ từ mở mắt ra, ánh mặt trời chói chang.'Trần Khiêm giơ tay che mắt, sau khi từ từ làm quen, anh nhìn khắp nơi.Anh đang ở trong một khu rừng nhỏ.Mà cách đó không xa là sân trường đại học của mình, Đại học Kim Lăng.Anh của hiện tại, từ lâu nhĩ lực thị lực đã không hề Tầm thường nữa, có thể nhìn thấy nhóm sinh viên đang đi lại bên đường.Còn mảnh rừng nhỏ này lại hơi hoang vắng.Hả?Chẳng phải đây là mảnh rừng mà lúc trước mình hay đậu Lamborghini sao?Đúng là nơi này rất hoang vu.Mà bây giờ, rừng nhỏ trụi lủi không hề có gì, mình đã quay lại rồi!Đúng là đã quay lại!Hơn nữa rất có khả năng mình đã quay lại trước khi biết được thân phận cậu chủ con nhà giàu.Trần Khiêm nghĩ, xoay người đứng lên, cảm nhận sức mạnh toàn thân, tất nhiên trước mắt tu vi mình vẫn dừng ở mức trước khi thức tỉnh Thiên Đạo, tu vi không cao nhưng căn cứ theo trình tự trước mắt, tự bảo vệ mình vẫn không thành vấn đề.'Trần Khiêm cúi đầu thì thấy trên cánh tay mình có bảy quầng sáng màu xanh đang lấp lánh.Đây là bảy ngày trước của đá vận mệnh, đợi bảy. ngày sau, mình có thể thức tỉnh Thiên Đạo, quầng sáng hoàn toàn biến mất, mình sẽ bị cưỡng chế trở về.Chắc chắn phải chú ý thời gian, Trần Khiêm tự nhắc. nhở mình.“Mộc Vũ!”Lúc này, trong đầu Trần Khiêm xẹt qua bóng dáng xinh đẹp làm hồn anh điêu đứng.Lúc này Mộc Vũ vẫn còn ở đây, không ngờ cuối cùng mình đã được gặp lại em ấy nhưng không ngờ lại dưới tình huống thế này.Nếu hoàn toàn được xuyên không thì tốt biết mấy.'Trần Khiêm thầm nghĩ.Anh đang định đi nhanh hơn, muốn bước vào vườn trường nhưng chợt nhớ:“Đúng rồi, hình như có một chuyện mình chưa làm!”