Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1913: Sao lại thế được

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Mộc Vũ, hai thứ anh nợ em, anh sẽ trả cho em, dùng cả đời này để trải”Trần Khiêm nói câu cuối cùng. Sau đó anh khẽ giải huyệt cho Tô Mộc Vũ.Tô Mộc Vũ lại không nhúc nhích, bởi vì trái tim cô đang đau.Bóng dáng của Trần Khiêm dần biến mất trước mắt cô.Cho đến khi không thấy nữa. “Tớ... Tớ nhớ cậu, Tiểu Khiêm!”Tô Mộc Vũ dường như không thể tin nổi, sao cô lại nói câu này.Giờ khắc này, sao cô lại thấy không chân thực đến vậy?Cùng lúc đó, trong một căn phòng xa hoa nào đó, dù trời đã khuya.Nhưng có một cô gái đang nghiêng người ngủ, giống như gặp phải ác mộng, cơ thể bắt đầu run rẩy khóc thút thít...Sắp rồi, bảy ngày sắp trôi qua. Mấy ngày nay Trần Khiêm luôn canh chừng ChấnThiên Thạch.Anh dần cảm nhận được Đạo Cơ hoàn chỉnh trong cơ thể.Trần Khiêm hiểu ngày thức tỉnh Đạo Cơ sắp đến rồi.Lần này trở về, nói thật lòng, ngoài việc thức tỉnh Đạo Cơ ra, Trần Khiêm còn muốn làm rất nhiều chuyện. Nhưng anh phát hiện, hình như mọi thứ giống như được. sắp đặt sẵn, mỗi một thời không đều có quy định mạnh mẽ của thời không đó, anh không thể thay đổi quá nhiều.Khi anh hiểu được chuyện này, lần đầu tiên là lúc. tạm biệt Tô Mộc Vũ, bởi vì anh không muốn rời đi trong tiếc nuối.Tiếng nổ vang trời!Thể núi nổ tung, đội thi công chừng mấy nghìn người đồn dập lùi về sau.Bởi vì giữa thể núi, bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng ngũ sắc.Làm mọi người sợ hãi.Bảy vết đốm trên tay Trần Khiêm đã biến mất đến dấu cuối cùng.Mở linh thức ra, kẻ bí ẩn kia đang đứng cách đó không xa.Tốt nhất là ông đừng đi, ít nhất trước khi tôi đi, để tôi được thấy rõ ràng ông là ailTrần Khiêm thầm nghĩ.Sau đó anh không suy nghĩ nhiều nữa, bay thẳng vào. thể núi, thức tỉnh Thiên Đạo.Mà cách đó không xa, trong khu rừng nào đó.Một người mặc áo đen che mặt, ánh mắt lập lòe ánh sáng màu tím, đang chứng kiến mọi thứ.“Chuyện gì xảy ra vậy? Cuối cùng cậu †a đang làm gì? Vài ngày ngắn ngủi mà sao cậu ta lại thay đổi nhiều như vậy?”Người mặc áo đen lẩm bẩm.Giọng của người đó hơi già nhưng cực kỳ vang và mạnh mẽ.“Mặc kệ đi, qua đó xem đã rồi hằng nói!”Mắt người mặc áo đen nghiêm túc, chuẩn bị đi về phía trước.Xoet!Bỗng nhiên trên trời có tiếng xoẹt, giống như có một mũi tên đang bay về phía mình.“Hả2”Bây giờ người mặc áo đen mới phát hiện, nguy hiểm đang đến gần.Không xong rồi!Thân ảnh của ông ta chợt lóe, tránh đòn công kích đang bay về phía này.Sau đó, một bóng đen xẹt qua trước mặt ông ta.Tốc độ của đối thủ cũng không chậm, xé khăn che mặt màu đen của ông ta.Thoáng chốc hai người nhìn nhau.Lão già sững sờ, lập tức che mặt chạy như bay.Trước mặt ông ta là một người đàn ông trung niên nhưng mặt của người đàn ông trung niên đó đầy sẹo. Người đàn ông không đuổi theo, nhưng sau khi nhìn thấy mặt mũi của lão già này thì ông ấy ngơ ngác.Giống như bị sét đánh.“Sao lại thế được!”Ông ấy hoảng sợ, không thể tin nổi!

“Mộc Vũ, hai thứ anh nợ em, anh sẽ trả cho em, dùng cả đời này để trải”

Trần Khiêm nói câu cuối cùng. Sau đó anh khẽ giải huyệt cho Tô Mộc Vũ.

Tô Mộc Vũ lại không nhúc nhích, bởi vì trái tim cô đang đau.

Bóng dáng của Trần Khiêm dần biến mất trước mắt cô.

Cho đến khi không thấy nữa. “Tớ... Tớ nhớ cậu, Tiểu Khiêm!”

Tô Mộc Vũ dường như không thể tin nổi, sao cô lại nói câu này.

Giờ khắc này, sao cô lại thấy không chân thực đến vậy?

Cùng lúc đó, trong một căn phòng xa hoa nào đó, dù trời đã khuya.

Nhưng có một cô gái đang nghiêng người ngủ, giống như gặp phải ác mộng, cơ thể bắt đầu run rẩy khóc thút thít...

Sắp rồi, bảy ngày sắp trôi qua. Mấy ngày nay Trần Khiêm luôn canh chừng Chấn

Thiên Thạch.

Anh dần cảm nhận được Đạo Cơ hoàn chỉnh trong cơ thể.

Trần Khiêm hiểu ngày thức tỉnh Đạo Cơ sắp đến rồi.

Lần này trở về, nói thật lòng, ngoài việc thức tỉnh Đạo Cơ ra, Trần Khiêm còn muốn làm rất nhiều chuyện. Nhưng anh phát hiện, hình như mọi thứ giống như được. sắp đặt sẵn, mỗi một thời không đều có quy định mạnh mẽ của thời không đó, anh không thể thay đổi quá nhiều.

Khi anh hiểu được chuyện này, lần đầu tiên là lúc. tạm biệt Tô Mộc Vũ, bởi vì anh không muốn rời đi trong tiếc nuối.

Tiếng nổ vang trời!

Thể núi nổ tung, đội thi công chừng mấy nghìn người đồn dập lùi về sau.

Bởi vì giữa thể núi, bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng ngũ sắc.

Làm mọi người sợ hãi.

Bảy vết đốm trên tay Trần Khiêm đã biến mất đến dấu cuối cùng.

Mở linh thức ra, kẻ bí ẩn kia đang đứng cách đó không xa.

Tốt nhất là ông đừng đi, ít nhất trước khi tôi đi, để tôi được thấy rõ ràng ông là ail

Trần Khiêm thầm nghĩ.

Sau đó anh không suy nghĩ nhiều nữa, bay thẳng vào. thể núi, thức tỉnh Thiên Đạo.

Mà cách đó không xa, trong khu rừng nào đó.

Một người mặc áo đen che mặt, ánh mắt lập lòe ánh sáng màu tím, đang chứng kiến mọi thứ.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Cuối cùng cậu †a đang làm gì? Vài ngày ngắn ngủi mà sao cậu ta lại thay đổi nhiều như vậy?”

Người mặc áo đen lẩm bẩm.

Giọng của người đó hơi già nhưng cực kỳ vang và mạnh mẽ.

“Mặc kệ đi, qua đó xem đã rồi hằng nói!”

Mắt người mặc áo đen nghiêm túc, chuẩn bị đi về phía trước.

Xoet!

Bỗng nhiên trên trời có tiếng xoẹt, giống như có một mũi tên đang bay về phía mình.

“Hả2”

Bây giờ người mặc áo đen mới phát hiện, nguy hiểm đang đến gần.

Không xong rồi!

Thân ảnh của ông ta chợt lóe, tránh đòn công kích đang bay về phía này.

Sau đó, một bóng đen xẹt qua trước mặt ông ta.

Tốc độ của đối thủ cũng không chậm, xé khăn che mặt màu đen của ông ta.

Thoáng chốc hai người nhìn nhau.

Lão già sững sờ, lập tức che mặt chạy như bay.

Trước mặt ông ta là một người đàn ông trung niên nhưng mặt của người đàn ông trung niên đó đầy sẹo. Người đàn ông không đuổi theo, nhưng sau khi nhìn thấy mặt mũi của lão già này thì ông ấy ngơ ngác.

Giống như bị sét đánh.

“Sao lại thế được!”

Ông ấy hoảng sợ, không thể tin nổi!

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Mộc Vũ, hai thứ anh nợ em, anh sẽ trả cho em, dùng cả đời này để trải”Trần Khiêm nói câu cuối cùng. Sau đó anh khẽ giải huyệt cho Tô Mộc Vũ.Tô Mộc Vũ lại không nhúc nhích, bởi vì trái tim cô đang đau.Bóng dáng của Trần Khiêm dần biến mất trước mắt cô.Cho đến khi không thấy nữa. “Tớ... Tớ nhớ cậu, Tiểu Khiêm!”Tô Mộc Vũ dường như không thể tin nổi, sao cô lại nói câu này.Giờ khắc này, sao cô lại thấy không chân thực đến vậy?Cùng lúc đó, trong một căn phòng xa hoa nào đó, dù trời đã khuya.Nhưng có một cô gái đang nghiêng người ngủ, giống như gặp phải ác mộng, cơ thể bắt đầu run rẩy khóc thút thít...Sắp rồi, bảy ngày sắp trôi qua. Mấy ngày nay Trần Khiêm luôn canh chừng ChấnThiên Thạch.Anh dần cảm nhận được Đạo Cơ hoàn chỉnh trong cơ thể.Trần Khiêm hiểu ngày thức tỉnh Đạo Cơ sắp đến rồi.Lần này trở về, nói thật lòng, ngoài việc thức tỉnh Đạo Cơ ra, Trần Khiêm còn muốn làm rất nhiều chuyện. Nhưng anh phát hiện, hình như mọi thứ giống như được. sắp đặt sẵn, mỗi một thời không đều có quy định mạnh mẽ của thời không đó, anh không thể thay đổi quá nhiều.Khi anh hiểu được chuyện này, lần đầu tiên là lúc. tạm biệt Tô Mộc Vũ, bởi vì anh không muốn rời đi trong tiếc nuối.Tiếng nổ vang trời!Thể núi nổ tung, đội thi công chừng mấy nghìn người đồn dập lùi về sau.Bởi vì giữa thể núi, bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng ngũ sắc.Làm mọi người sợ hãi.Bảy vết đốm trên tay Trần Khiêm đã biến mất đến dấu cuối cùng.Mở linh thức ra, kẻ bí ẩn kia đang đứng cách đó không xa.Tốt nhất là ông đừng đi, ít nhất trước khi tôi đi, để tôi được thấy rõ ràng ông là ailTrần Khiêm thầm nghĩ.Sau đó anh không suy nghĩ nhiều nữa, bay thẳng vào. thể núi, thức tỉnh Thiên Đạo.Mà cách đó không xa, trong khu rừng nào đó.Một người mặc áo đen che mặt, ánh mắt lập lòe ánh sáng màu tím, đang chứng kiến mọi thứ.“Chuyện gì xảy ra vậy? Cuối cùng cậu †a đang làm gì? Vài ngày ngắn ngủi mà sao cậu ta lại thay đổi nhiều như vậy?”Người mặc áo đen lẩm bẩm.Giọng của người đó hơi già nhưng cực kỳ vang và mạnh mẽ.“Mặc kệ đi, qua đó xem đã rồi hằng nói!”Mắt người mặc áo đen nghiêm túc, chuẩn bị đi về phía trước.Xoet!Bỗng nhiên trên trời có tiếng xoẹt, giống như có một mũi tên đang bay về phía mình.“Hả2”Bây giờ người mặc áo đen mới phát hiện, nguy hiểm đang đến gần.Không xong rồi!Thân ảnh của ông ta chợt lóe, tránh đòn công kích đang bay về phía này.Sau đó, một bóng đen xẹt qua trước mặt ông ta.Tốc độ của đối thủ cũng không chậm, xé khăn che mặt màu đen của ông ta.Thoáng chốc hai người nhìn nhau.Lão già sững sờ, lập tức che mặt chạy như bay.Trước mặt ông ta là một người đàn ông trung niên nhưng mặt của người đàn ông trung niên đó đầy sẹo. Người đàn ông không đuổi theo, nhưng sau khi nhìn thấy mặt mũi của lão già này thì ông ấy ngơ ngác.Giống như bị sét đánh.“Sao lại thế được!”Ông ấy hoảng sợ, không thể tin nổi!

Chương 1913: Sao lại thế được