Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1971: Là hé mắt

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Vạn Tuyết khẽ cau mày, nhưng vẫn gật đầu, kéo tay Tú Tú cảm ơn.“Vậy... anh chàng Trần Khiêm kia thì sao? Cậu đã chọn Lý Thiếu Tông là người mà cậu yêu thế sao cậu còn mời Trần Khiêm?”Tú Tú cười hỏi.Vạn Tuyết suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Tớ cũng không biết tại sao, nhưng tớ rất tò mò về Trần Khiêm, không chỉ vì những chuyện đã xảy ra chiều nay, cho nên tớ muốn gặp anh ta lần nữa, tiếp xúc với anh ta xem rốt cuộc anh ta là người thế nào. Thậm chí từ đầu, tớ còn có ý muốn tác hợp cho cậu với anh ta. Ha ha, nhưng mà sau đó nghĩ lại vẫn là quên đi, dù sao thì anh ta cũng không phải người cùng thế giới với chúng ta, vậy thì mời bọn họ ăn bữa cơm xem như báo đáp lại ân huệ hôm nay!”Vạn Tuyết hít sâu một hơi rồi cười.“Cậu đấy, cậu thật xấu xa, hừ, chàng trai mà cậu xem thường cậu lại vứt cho tớ như vứt rác vậy à? Tớ chẳng cần đâu, hừ!”Tú Tú với Vạn Tuyết ầm ï một trận.Đang nói chuyện.Tú Tú chỉ về phía trước.“Tuyết Tuyết, cậu mau nhìn xem, Trần Khiêm đến rồi”Tú Tú nói. Lúc này, Vạn Tuyết ngước mắt nhìn về phía cửa. Thì thấy Trần Khiêm cầm quà đi về phía bên này.Trái tim Vạn Tuyết không biết vì sao lại đập mạnh.“Cô Vạn Tuyết, cảm ơn lời mời của cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ!”Trần Khiêm cười nói. “Ừm, cảm ơn anh! Với cả, chuyện hôm nay ở sơn trang Hộ Long phải cảm ơn anh đã cứu mạng tôi, tối nay. nhất định phải uống thêm vài ly đấy!”Mặc dù trong lòng Vạn Tuyết có hơi xem thường Trần Khiêm.Nhưng sự kích động khi thấy anh đã khiến Vạn Tuyết phải nhìn Trần Khiêm thêm vài lần.Bởi vì cô ta không chắc cảm giác này có phải rung động hay không.“Được!”'Trần Khiêm gật đầu.Hai người nhìn nhau.Đúng lúc này.Pháo hoa rực rỡ màu sắc đột nhiên sáng rực trên không, lỗng lẫy cả một bầu trời, giống như muốn cuốn trôi cả thành phố Ký Châu.“Wowl"Rất nhiều người ngạc nhiên hô lên.Sau màn pháo hoa, trên bầu trời tụ thành vài chữ:“Vạn Tuyết, sinh nhật vui vẻ!”Sáu chữ này rực rỡ chói mắt trên bầu trời.Tim Vạn Tuyết đập thình thịch.Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa vẫn còn ở phía sau.Lúc này, một tấm vải đỏ bay phấp phới trong không trung.Rồi từ từ rơi xuống trước mặt Vạn Tuyết. Bùm!Tấm vải đỏ nổ tung, một dải lụa sặc sỡ sắc màu bật ra.Mở dải lụa ra. Trên mặt đất xuất hiện một bục cao hình tròn.Sau đó thì thấy Lý Thiếu Tông mặc áo đuôi tôm, để tóc dài, đút một tay vào túi đứng trên bục.Cảnh tượng trước mắt đầy lãng mạn và huyền ảo. Cũng khiến cho cả hiện trường bùng nổ.Cảm xúc của tất cả mọi người đều lên đến đỉnh điểm.Vạn Tuyết cũng vô cùng kinh ngạc và cảm động.Bởi vì khoảnh khắc này, cô ta như nhìn thấy một vị anh hùng xuất hiệnNgười hùng trong tâm trí.Mà Lý Thiếu Tông vẫn nhắm mắt, như thể đang hưởng thụ sự reo hò của mọi người dành cho anh ta.Trong mắt anh ta, ngoài ăn với ngủ thì những người phàm phu tục tử ở trước mắt này chỉ còn một tác dụng duy nhất, đó là có thể reo hò tán thưởng vì một vị thần như anh ta, chỉ có vậy mà thôi!Thật lâu sau, Lý Thiếu Tông mới châm chậm hé mắt ra. . Bạ𝑛 đa𝑛g đọc tгuyệ𝑛 tại -- 𝑻г𝑈m𝑻гuy𝙚𝑛.ⅴ𝑛 --Là hé mắt.Bởi vì anh ta đã từng thề, trừ khi gặp được một số cao thủ đích thực, nếu không, anh ta sẽ không mở hết mắt mình ra.Chỉ vì anh ta không muốn để những người bình thường này vấy bẩn đôi mắt của mình...

Vạn Tuyết khẽ cau mày, nhưng vẫn gật đầu, kéo tay Tú Tú cảm ơn.

“Vậy... anh chàng Trần Khiêm kia thì sao? Cậu đã chọn Lý Thiếu Tông là người mà cậu yêu thế sao cậu còn mời Trần Khiêm?”

Tú Tú cười hỏi.

Vạn Tuyết suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Tớ cũng không biết tại sao, nhưng tớ rất tò mò về Trần Khiêm, không chỉ vì những chuyện đã xảy ra chiều nay, cho nên tớ muốn gặp anh ta lần nữa, tiếp xúc với anh ta xem rốt cuộc anh ta là người thế nào. Thậm chí từ đầu, tớ còn có ý muốn tác hợp cho cậu với anh ta. Ha ha, nhưng mà sau đó nghĩ lại vẫn là quên đi, dù sao thì anh ta cũng không phải người cùng thế giới với chúng ta, vậy thì mời bọn họ ăn bữa cơm xem như báo đáp lại ân huệ hôm nay!”

Vạn Tuyết hít sâu một hơi rồi cười.

“Cậu đấy, cậu thật xấu xa, hừ, chàng trai mà cậu xem thường cậu lại vứt cho tớ như vứt rác vậy à? Tớ chẳng cần đâu, hừ!”

Tú Tú với Vạn Tuyết ầm ï một trận.

Đang nói chuyện.

Tú Tú chỉ về phía trước.

“Tuyết Tuyết, cậu mau nhìn xem, Trần Khiêm đến rồi”

Tú Tú nói. Lúc này, Vạn Tuyết ngước mắt nhìn về phía cửa. Thì thấy Trần Khiêm cầm quà đi về phía bên này.

Trái tim Vạn Tuyết không biết vì sao lại đập mạnh.

“Cô Vạn Tuyết, cảm ơn lời mời của cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ!”

Trần Khiêm cười nói. “Ừm, cảm ơn anh! Với cả, chuyện hôm nay ở sơn trang Hộ Long phải cảm ơn anh đã cứu mạng tôi, tối nay. nhất định phải uống thêm vài ly đấy!”

Mặc dù trong lòng Vạn Tuyết có hơi xem thường Trần Khiêm.

Nhưng sự kích động khi thấy anh đã khiến Vạn Tuyết phải nhìn Trần Khiêm thêm vài lần.

Bởi vì cô ta không chắc cảm giác này có phải rung động hay không.

“Được!”

'Trần Khiêm gật đầu.

Hai người nhìn nhau.

Đúng lúc này.

Pháo hoa rực rỡ màu sắc đột nhiên sáng rực trên không, lỗng lẫy cả một bầu trời, giống như muốn cuốn trôi cả thành phố Ký Châu.

“Wowl"

Rất nhiều người ngạc nhiên hô lên.

Sau màn pháo hoa, trên bầu trời tụ thành vài chữ:

“Vạn Tuyết, sinh nhật vui vẻ!”

Sáu chữ này rực rỡ chói mắt trên bầu trời.

Tim Vạn Tuyết đập thình thịch.

Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa vẫn còn ở phía sau.

Lúc này, một tấm vải đỏ bay phấp phới trong không trung.

Rồi từ từ rơi xuống trước mặt Vạn Tuyết. Bùm!

Tấm vải đỏ nổ tung, một dải lụa sặc sỡ sắc màu bật ra.

Mở dải lụa ra. Trên mặt đất xuất hiện một bục cao hình tròn.

Sau đó thì thấy Lý Thiếu Tông mặc áo đuôi tôm, để tóc dài, đút một tay vào túi đứng trên bục.

Cảnh tượng trước mắt đầy lãng mạn và huyền ảo. Cũng khiến cho cả hiện trường bùng nổ.

Cảm xúc của tất cả mọi người đều lên đến đỉnh điểm.

Vạn Tuyết cũng vô cùng kinh ngạc và cảm động.

Bởi vì khoảnh khắc này, cô ta như nhìn thấy một vị anh hùng xuất hiện

Người hùng trong tâm trí.

Mà Lý Thiếu Tông vẫn nhắm mắt, như thể đang hưởng thụ sự reo hò của mọi người dành cho anh ta.

Trong mắt anh ta, ngoài ăn với ngủ thì những người phàm phu tục tử ở trước mắt này chỉ còn một tác dụng duy nhất, đó là có thể reo hò tán thưởng vì một vị thần như anh ta, chỉ có vậy mà thôi!

Thật lâu sau, Lý Thiếu Tông mới châm chậm hé mắt ra. . Bạ𝑛 đa𝑛g đọc tгuyệ𝑛 tại -- 𝑻г𝑈m𝑻гuy𝙚𝑛.ⅴ𝑛 --

Là hé mắt.

Bởi vì anh ta đã từng thề, trừ khi gặp được một số cao thủ đích thực, nếu không, anh ta sẽ không mở hết mắt mình ra.

Chỉ vì anh ta không muốn để những người bình thường này vấy bẩn đôi mắt của mình...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Vạn Tuyết khẽ cau mày, nhưng vẫn gật đầu, kéo tay Tú Tú cảm ơn.“Vậy... anh chàng Trần Khiêm kia thì sao? Cậu đã chọn Lý Thiếu Tông là người mà cậu yêu thế sao cậu còn mời Trần Khiêm?”Tú Tú cười hỏi.Vạn Tuyết suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Tớ cũng không biết tại sao, nhưng tớ rất tò mò về Trần Khiêm, không chỉ vì những chuyện đã xảy ra chiều nay, cho nên tớ muốn gặp anh ta lần nữa, tiếp xúc với anh ta xem rốt cuộc anh ta là người thế nào. Thậm chí từ đầu, tớ còn có ý muốn tác hợp cho cậu với anh ta. Ha ha, nhưng mà sau đó nghĩ lại vẫn là quên đi, dù sao thì anh ta cũng không phải người cùng thế giới với chúng ta, vậy thì mời bọn họ ăn bữa cơm xem như báo đáp lại ân huệ hôm nay!”Vạn Tuyết hít sâu một hơi rồi cười.“Cậu đấy, cậu thật xấu xa, hừ, chàng trai mà cậu xem thường cậu lại vứt cho tớ như vứt rác vậy à? Tớ chẳng cần đâu, hừ!”Tú Tú với Vạn Tuyết ầm ï một trận.Đang nói chuyện.Tú Tú chỉ về phía trước.“Tuyết Tuyết, cậu mau nhìn xem, Trần Khiêm đến rồi”Tú Tú nói. Lúc này, Vạn Tuyết ngước mắt nhìn về phía cửa. Thì thấy Trần Khiêm cầm quà đi về phía bên này.Trái tim Vạn Tuyết không biết vì sao lại đập mạnh.“Cô Vạn Tuyết, cảm ơn lời mời của cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ!”Trần Khiêm cười nói. “Ừm, cảm ơn anh! Với cả, chuyện hôm nay ở sơn trang Hộ Long phải cảm ơn anh đã cứu mạng tôi, tối nay. nhất định phải uống thêm vài ly đấy!”Mặc dù trong lòng Vạn Tuyết có hơi xem thường Trần Khiêm.Nhưng sự kích động khi thấy anh đã khiến Vạn Tuyết phải nhìn Trần Khiêm thêm vài lần.Bởi vì cô ta không chắc cảm giác này có phải rung động hay không.“Được!”'Trần Khiêm gật đầu.Hai người nhìn nhau.Đúng lúc này.Pháo hoa rực rỡ màu sắc đột nhiên sáng rực trên không, lỗng lẫy cả một bầu trời, giống như muốn cuốn trôi cả thành phố Ký Châu.“Wowl"Rất nhiều người ngạc nhiên hô lên.Sau màn pháo hoa, trên bầu trời tụ thành vài chữ:“Vạn Tuyết, sinh nhật vui vẻ!”Sáu chữ này rực rỡ chói mắt trên bầu trời.Tim Vạn Tuyết đập thình thịch.Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa vẫn còn ở phía sau.Lúc này, một tấm vải đỏ bay phấp phới trong không trung.Rồi từ từ rơi xuống trước mặt Vạn Tuyết. Bùm!Tấm vải đỏ nổ tung, một dải lụa sặc sỡ sắc màu bật ra.Mở dải lụa ra. Trên mặt đất xuất hiện một bục cao hình tròn.Sau đó thì thấy Lý Thiếu Tông mặc áo đuôi tôm, để tóc dài, đút một tay vào túi đứng trên bục.Cảnh tượng trước mắt đầy lãng mạn và huyền ảo. Cũng khiến cho cả hiện trường bùng nổ.Cảm xúc của tất cả mọi người đều lên đến đỉnh điểm.Vạn Tuyết cũng vô cùng kinh ngạc và cảm động.Bởi vì khoảnh khắc này, cô ta như nhìn thấy một vị anh hùng xuất hiệnNgười hùng trong tâm trí.Mà Lý Thiếu Tông vẫn nhắm mắt, như thể đang hưởng thụ sự reo hò của mọi người dành cho anh ta.Trong mắt anh ta, ngoài ăn với ngủ thì những người phàm phu tục tử ở trước mắt này chỉ còn một tác dụng duy nhất, đó là có thể reo hò tán thưởng vì một vị thần như anh ta, chỉ có vậy mà thôi!Thật lâu sau, Lý Thiếu Tông mới châm chậm hé mắt ra. . Bạ𝑛 đa𝑛g đọc tгuyệ𝑛 tại -- 𝑻г𝑈m𝑻гuy𝙚𝑛.ⅴ𝑛 --Là hé mắt.Bởi vì anh ta đã từng thề, trừ khi gặp được một số cao thủ đích thực, nếu không, anh ta sẽ không mở hết mắt mình ra.Chỉ vì anh ta không muốn để những người bình thường này vấy bẩn đôi mắt của mình...

Chương 1971: Là hé mắt