Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 2051: Chí cao vô thượng, diệt cả thương sinh
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hai chân Trần Khiêm đạp một cái xuống đất lấy đà rồi phi thẳng lên không.Rầm rầm.Quyền trượng quét qua đâu cũng vang lên từng đợt tiếng động rền vang.Mấy cột đá mới phút chốc đã vỡ vụn. Ông ta nhẹ lay quyền trượng trên tay.Nó như tự mọc ra đôi mắt biết phi thẳng đến chỗ Trần Khiêm.Vù, vùi! 'Trần Khiêm vung tay đỡ đòn.Trên mặt anh chợt hiện ra một nụ cười, sau đó búng †ay một cái lên cây quyền trượng.Cây quyền trượng réo lên một đợt âm thanh sắc nhọn, hoàn toàn nổ tung thành mảnh vụn.Luồng khí được bắn ra từ tay Trần Khiêm vẫn chưa dừng lại mà lao thẳng đến chỗ Trân Điểm Thương.Đùng!Trong lòng Trần Điểm Thương sửng sốt, đồng thời ông ta cũng nhanh nhẹn nhảy khỏi mặt đất, bởi chỉ một giây tiếp theo, mặt đất đã nát bấy.Vô số đá vụn rơi xuống phía dưới tháp Trấn Long.Sau khi Trần Điểm Thương đứng vững lại, ông ta nhìn quyền trượng đã nát vụn trong tay cùng với bàn tay tướm máu, trong lòng là vô vàn hoảng hốt.Chân khí quá mạnh! Xem ra đúng là đã coi thường cậu rồi!Trong lòng Trần Điểm Thương rất kinh hãi, ông ta nhìn thẳng Trần Khiêm.Xem ra cứ kéo dài mãi như vậy thì tôi khó mà thắng cậu được!Trần Điểm Thương cười lạnh một tiếng, chợt mở rộng hai cánh tay.Lập tức có hai con rồng xanh xuất hiện bên trên bàn †ay của Trần Điểm Thương.Rồng thiêng xoay vòng trên lòng bàn tay của Trần Điểm Thương, thét gào không ngớt.Mà mây và gió tựa như từ giờ phút này đã chuyển dời.Sau khi hai con rồng kia hiện ra, sắc trời cũng từ từ tối sầm lại.Hàng loạt cơn lốc thổi tung lớp đất đá vụn, thậm chí là đá tảng lớn quanh tháp cuốn chúng bay lên không.Ngay cả người đang đứng bên dưới chân tháp cũng cảm nhận được uy lực ghê người trong chiêu này của Trần Điểm Thương.'Trận pháp Song Long? Tiếu Thương Sinh nhìn bầu trời quanh đó đã đổi màu, rồi nhìn lên trên đỉnh núi vọng lại tiếng gâm gừ củarồng, ánh mắt ông ta lập tức dại ra, hoảng sợ thốt lên!Đây chính là trận chiến của Luân Vương, quá đáng sợ.'Trận pháp Song Long đã hình thành. Hai chân Trần Điểm Thương lấy đà rồi bật lên.Hai mắt Trần Điểm Thương lạnh lùng, đôi tay điều khiển hai con rồng, nhìn chằm chằm Trần Khiêm cười lạnh nói: "Nhóc con Trần Khiêm, ta đã khổ cực tu luyện nhờ sức mạnh Ma La mấy chục năm ròng, cậu có thể đỡ được trận pháp Song Long của ta sao?"'Trận pháp Song Long này chính là trận pháp mà. Trần Điểm Thương tu luyện suốt sáu mươi năm mới thành công.Chí cao vô thượng, diệt cả thương sinh!'Trừ lúc tấn công vào thành ông ta từng dùng, thì đã vài chục năm ông ta chưa sử dụng lại nó.Trần Khiêm vắt hai tay ra sau lưng, nhìn trận pháp. khủng bố trước mặt cũng chỉ lắc đầu cười khẽ. Anh chỉ đáp lại hai chữ khiến Trân Điểm Thương suýt thì hộc máu.Có vậy? Trần Khiêm lạnh lùng lắc đầu. Nói khoác mà không biết ngượng! Để ta cho cậu chứng kiến uy lực của trận pháp Song Long, từ này về sau, người tên Trần Khiêm sẽ không còn tồn tại trên đời!Trần Điểm Thương nheo mắt, ông ta quát một tiếng thật to.Ông ta chợt vẩy tay một cái.Gào!IIMột tiếng rồng ngâm rung trời vọng đến.Mọi người đứng trên sườn núi đều bịt kín hai tai của mình, âm thanh này như muốn chọc thủng lỗ tai của tất cả mọi người.Mọi người trợn to hai mắt, họ thấy một trong hai con rồng xanh đang lao về phía Trần Khiêm.Hồi chuông trong lòng mỗi người réo vang.Trần Điểm Thương không hổ là Luân vương tiếng tăm lẫy lừng! Quả nhiên danh bất hư truyền.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hai chân Trần Khiêm đạp một cái xuống đất lấy đà rồi phi thẳng lên không.Rầm rầm.Quyền trượng quét qua đâu cũng vang lên từng đợt tiếng động rền vang.Mấy cột đá mới phút chốc đã vỡ vụn. Ông ta nhẹ lay quyền trượng trên tay.Nó như tự mọc ra đôi mắt biết phi thẳng đến chỗ Trần Khiêm.Vù, vùi! 'Trần Khiêm vung tay đỡ đòn.Trên mặt anh chợt hiện ra một nụ cười, sau đó búng †ay một cái lên cây quyền trượng.Cây quyền trượng réo lên một đợt âm thanh sắc nhọn, hoàn toàn nổ tung thành mảnh vụn.Luồng khí được bắn ra từ tay Trần Khiêm vẫn chưa dừng lại mà lao thẳng đến chỗ Trân Điểm Thương.Đùng!Trong lòng Trần Điểm Thương sửng sốt, đồng thời ông ta cũng nhanh nhẹn nhảy khỏi mặt đất, bởi chỉ một giây tiếp theo, mặt đất đã nát bấy.Vô số đá vụn rơi xuống phía dưới tháp Trấn Long.Sau khi Trần Điểm Thương đứng vững lại, ông ta nhìn quyền trượng đã nát vụn trong tay cùng với bàn tay tướm máu, trong lòng là vô vàn hoảng hốt.Chân khí quá mạnh! Xem ra đúng là đã coi thường cậu rồi!Trong lòng Trần Điểm Thương rất kinh hãi, ông ta nhìn thẳng Trần Khiêm.Xem ra cứ kéo dài mãi như vậy thì tôi khó mà thắng cậu được!Trần Điểm Thương cười lạnh một tiếng, chợt mở rộng hai cánh tay.Lập tức có hai con rồng xanh xuất hiện bên trên bàn †ay của Trần Điểm Thương.Rồng thiêng xoay vòng trên lòng bàn tay của Trần Điểm Thương, thét gào không ngớt.Mà mây và gió tựa như từ giờ phút này đã chuyển dời.Sau khi hai con rồng kia hiện ra, sắc trời cũng từ từ tối sầm lại.Hàng loạt cơn lốc thổi tung lớp đất đá vụn, thậm chí là đá tảng lớn quanh tháp cuốn chúng bay lên không.Ngay cả người đang đứng bên dưới chân tháp cũng cảm nhận được uy lực ghê người trong chiêu này của Trần Điểm Thương.'Trận pháp Song Long? Tiếu Thương Sinh nhìn bầu trời quanh đó đã đổi màu, rồi nhìn lên trên đỉnh núi vọng lại tiếng gâm gừ củarồng, ánh mắt ông ta lập tức dại ra, hoảng sợ thốt lên!Đây chính là trận chiến của Luân Vương, quá đáng sợ.'Trận pháp Song Long đã hình thành. Hai chân Trần Điểm Thương lấy đà rồi bật lên.Hai mắt Trần Điểm Thương lạnh lùng, đôi tay điều khiển hai con rồng, nhìn chằm chằm Trần Khiêm cười lạnh nói: "Nhóc con Trần Khiêm, ta đã khổ cực tu luyện nhờ sức mạnh Ma La mấy chục năm ròng, cậu có thể đỡ được trận pháp Song Long của ta sao?"'Trận pháp Song Long này chính là trận pháp mà. Trần Điểm Thương tu luyện suốt sáu mươi năm mới thành công.Chí cao vô thượng, diệt cả thương sinh!'Trừ lúc tấn công vào thành ông ta từng dùng, thì đã vài chục năm ông ta chưa sử dụng lại nó.Trần Khiêm vắt hai tay ra sau lưng, nhìn trận pháp. khủng bố trước mặt cũng chỉ lắc đầu cười khẽ. Anh chỉ đáp lại hai chữ khiến Trân Điểm Thương suýt thì hộc máu.Có vậy? Trần Khiêm lạnh lùng lắc đầu. Nói khoác mà không biết ngượng! Để ta cho cậu chứng kiến uy lực của trận pháp Song Long, từ này về sau, người tên Trần Khiêm sẽ không còn tồn tại trên đời!Trần Điểm Thương nheo mắt, ông ta quát một tiếng thật to.Ông ta chợt vẩy tay một cái.Gào!IIMột tiếng rồng ngâm rung trời vọng đến.Mọi người đứng trên sườn núi đều bịt kín hai tai của mình, âm thanh này như muốn chọc thủng lỗ tai của tất cả mọi người.Mọi người trợn to hai mắt, họ thấy một trong hai con rồng xanh đang lao về phía Trần Khiêm.Hồi chuông trong lòng mỗi người réo vang.Trần Điểm Thương không hổ là Luân vương tiếng tăm lẫy lừng! Quả nhiên danh bất hư truyền.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hai chân Trần Khiêm đạp một cái xuống đất lấy đà rồi phi thẳng lên không.Rầm rầm.Quyền trượng quét qua đâu cũng vang lên từng đợt tiếng động rền vang.Mấy cột đá mới phút chốc đã vỡ vụn. Ông ta nhẹ lay quyền trượng trên tay.Nó như tự mọc ra đôi mắt biết phi thẳng đến chỗ Trần Khiêm.Vù, vùi! 'Trần Khiêm vung tay đỡ đòn.Trên mặt anh chợt hiện ra một nụ cười, sau đó búng †ay một cái lên cây quyền trượng.Cây quyền trượng réo lên một đợt âm thanh sắc nhọn, hoàn toàn nổ tung thành mảnh vụn.Luồng khí được bắn ra từ tay Trần Khiêm vẫn chưa dừng lại mà lao thẳng đến chỗ Trân Điểm Thương.Đùng!Trong lòng Trần Điểm Thương sửng sốt, đồng thời ông ta cũng nhanh nhẹn nhảy khỏi mặt đất, bởi chỉ một giây tiếp theo, mặt đất đã nát bấy.Vô số đá vụn rơi xuống phía dưới tháp Trấn Long.Sau khi Trần Điểm Thương đứng vững lại, ông ta nhìn quyền trượng đã nát vụn trong tay cùng với bàn tay tướm máu, trong lòng là vô vàn hoảng hốt.Chân khí quá mạnh! Xem ra đúng là đã coi thường cậu rồi!Trong lòng Trần Điểm Thương rất kinh hãi, ông ta nhìn thẳng Trần Khiêm.Xem ra cứ kéo dài mãi như vậy thì tôi khó mà thắng cậu được!Trần Điểm Thương cười lạnh một tiếng, chợt mở rộng hai cánh tay.Lập tức có hai con rồng xanh xuất hiện bên trên bàn †ay của Trần Điểm Thương.Rồng thiêng xoay vòng trên lòng bàn tay của Trần Điểm Thương, thét gào không ngớt.Mà mây và gió tựa như từ giờ phút này đã chuyển dời.Sau khi hai con rồng kia hiện ra, sắc trời cũng từ từ tối sầm lại.Hàng loạt cơn lốc thổi tung lớp đất đá vụn, thậm chí là đá tảng lớn quanh tháp cuốn chúng bay lên không.Ngay cả người đang đứng bên dưới chân tháp cũng cảm nhận được uy lực ghê người trong chiêu này của Trần Điểm Thương.'Trận pháp Song Long? Tiếu Thương Sinh nhìn bầu trời quanh đó đã đổi màu, rồi nhìn lên trên đỉnh núi vọng lại tiếng gâm gừ củarồng, ánh mắt ông ta lập tức dại ra, hoảng sợ thốt lên!Đây chính là trận chiến của Luân Vương, quá đáng sợ.'Trận pháp Song Long đã hình thành. Hai chân Trần Điểm Thương lấy đà rồi bật lên.Hai mắt Trần Điểm Thương lạnh lùng, đôi tay điều khiển hai con rồng, nhìn chằm chằm Trần Khiêm cười lạnh nói: "Nhóc con Trần Khiêm, ta đã khổ cực tu luyện nhờ sức mạnh Ma La mấy chục năm ròng, cậu có thể đỡ được trận pháp Song Long của ta sao?"'Trận pháp Song Long này chính là trận pháp mà. Trần Điểm Thương tu luyện suốt sáu mươi năm mới thành công.Chí cao vô thượng, diệt cả thương sinh!'Trừ lúc tấn công vào thành ông ta từng dùng, thì đã vài chục năm ông ta chưa sử dụng lại nó.Trần Khiêm vắt hai tay ra sau lưng, nhìn trận pháp. khủng bố trước mặt cũng chỉ lắc đầu cười khẽ. Anh chỉ đáp lại hai chữ khiến Trân Điểm Thương suýt thì hộc máu.Có vậy? Trần Khiêm lạnh lùng lắc đầu. Nói khoác mà không biết ngượng! Để ta cho cậu chứng kiến uy lực của trận pháp Song Long, từ này về sau, người tên Trần Khiêm sẽ không còn tồn tại trên đời!Trần Điểm Thương nheo mắt, ông ta quát một tiếng thật to.Ông ta chợt vẩy tay một cái.Gào!IIMột tiếng rồng ngâm rung trời vọng đến.Mọi người đứng trên sườn núi đều bịt kín hai tai của mình, âm thanh này như muốn chọc thủng lỗ tai của tất cả mọi người.Mọi người trợn to hai mắt, họ thấy một trong hai con rồng xanh đang lao về phía Trần Khiêm.Hồi chuông trong lòng mỗi người réo vang.Trần Điểm Thương không hổ là Luân vương tiếng tăm lẫy lừng! Quả nhiên danh bất hư truyền.