Lúc nhảy xuống Hàn Chiêu Dạ chẳng mai đập đầu vào một hòn đã ven đường ngất xĩu còn tài xế khiêm trợ lí là Châu Khải hiên sau khải nhảy xuống thì lăng vài vòng vào bụi cỏ.Còn chiếc xe Lamborghini thì vẫn lao thằng về trước và trược khổi dãy phần cách sau đó một tiếng "Ầm" vang cả một vùng trời nhỏ.Hàn Chiêu Dạ sau khi té thì đột nhiên anh tình lại và sau đó anh lại thấy có một người ăn mặc rất giống anh đang nắm ở dưới đất và đầu của người đó chảy rất nhiều máu. Do người này úp mặt xuống đất nên anh chẳng biết là ai. Hàn Chiêu Dạ cảm thấy rất lạ, rỏ ràng là anh từ trên xe phóng xuống nhưng lại chẳng có một vết thương nào và cả một chút đau đớn cũng không có.Đang thắc mắc thì bổng nhiên anh thấy Châu Khải Hiên nằm bất tỉnh ở đó nên anh chạy lại xem. Thấy cậu nằm bất cùng với một vài vết thương lớn bé trên người."Này Khải Hiên mau tỉnh lại đi"Giọng nói của anh được phát ra một cách đầy lạnh lẽo và quy quyền nhưng Châu Khải Hiên vẫn không tĩnh vì vậy nên anh định đưa tay ra lai cậu dậy.…
Chương 162: 162: Vào Viện
Tôi Sống Chung Với Một Hồn MaTác giả: Ann NguyệttTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện TeenLúc nhảy xuống Hàn Chiêu Dạ chẳng mai đập đầu vào một hòn đã ven đường ngất xĩu còn tài xế khiêm trợ lí là Châu Khải hiên sau khải nhảy xuống thì lăng vài vòng vào bụi cỏ.Còn chiếc xe Lamborghini thì vẫn lao thằng về trước và trược khổi dãy phần cách sau đó một tiếng "Ầm" vang cả một vùng trời nhỏ.Hàn Chiêu Dạ sau khi té thì đột nhiên anh tình lại và sau đó anh lại thấy có một người ăn mặc rất giống anh đang nắm ở dưới đất và đầu của người đó chảy rất nhiều máu. Do người này úp mặt xuống đất nên anh chẳng biết là ai. Hàn Chiêu Dạ cảm thấy rất lạ, rỏ ràng là anh từ trên xe phóng xuống nhưng lại chẳng có một vết thương nào và cả một chút đau đớn cũng không có.Đang thắc mắc thì bổng nhiên anh thấy Châu Khải Hiên nằm bất tỉnh ở đó nên anh chạy lại xem. Thấy cậu nằm bất cùng với một vài vết thương lớn bé trên người."Này Khải Hiên mau tỉnh lại đi"Giọng nói của anh được phát ra một cách đầy lạnh lẽo và quy quyền nhưng Châu Khải Hiên vẫn không tĩnh vì vậy nên anh định đưa tay ra lai cậu dậy.… Đợi anh rời đi rồi thì cô mới đi vòng vòng xem nhà bếp, đến giờ cô mới biết sòng bài này vừa là nơi làm ăn, vừa là nơi ở của ba người kia.Một người từ bàn tay trắng, không nhớ gì về quá khứ mà vẫn có thể lập nên một sòng bài và kinh doanh như thế này thì đúng là đáng khâm phục.Người xưa đúng là nói rất đúng, người có tài thì trong hoàn cảnh nào họ cũng có thể vươn lên được.Cho dù họ có sinh ra trong nghèo khó hay ở sẵn vạch đích thì cuối cùng họ cũng thành công nhờ vào chính tài năng của, sự hiểu biết và học hỏi của bản thân.Đang suy nghĩ thì cô cảm thấy dưới phía mũi của mình có một dòng chất lỏng chảy ra, đưa tay sờ thử và nhìn lại thì nó chính là máu.Trong trường hợp này thì cô nhanh chóng chạy lại vòi nước để rửa, đang rửa thì đầu lại bắt đầu đau, cảnh vật xung quanh dần xoay vòng rồi mờ đi.Cảm thấy bản thân mình không ổn nên cô cố lục trong túi của mình một lọ thuốc rồi uống vội hai viên.Uống thuốc xong thì tình trạng dần ổn định như cơn buồn ngủ lại ập đến.Diệp Viên Hy cô đi lại bàn ăn rồi ngồi xuống cái ghế, cả người trên gục xuống bàn rồi chìm vào cơn mê.Vừa tắm xong thì anh trở ra bếp, thấy cô nằm ngủ trên bàn ăn thì anh có lại khiều mấy cái nhưng cô chỉ ưm a có vài tiếng rồi lại ngủ tiếp.Nhìn lại đồng hồ thì chỉ mới có 7h20 phút tối mà thôi."Chắc là ban ngày cô ấy làm việc quá mệt nên bây giờ mới ngủ sớm như vậy"Nhưng mà để con gái nhà người ta cứ nằm ngủ trên bàn như vậy thì không hợp lý cho lắm vì thế anh trở vào phòng của mình lấy một cái chăn mỏng đắp cho cô.Tạm thời cứ như vậy, đợi khi nào anh nấu ăn xong thì sẽ gọi cô dậy chứ bây giờ cô có thức thì cũng chỉ ngồi ở ngoài nhìn anh nấu ăn mà thôi.Vừa bước vào bếp thì anh thấy dưới sàn nhà có một vài vết máu và một lọ thuốc nhỏ rơi xuống đất gần đó còn rất nhiều các viên thuốc nhỏ kế bên.Ngay lập tức anh liều quay người trở lại để gọi cô dậy nhưng tình trạng của cô cứ mơ mơ màng màng vì thế nên anh quyết định bế bỏng cô lên rồi đưa đến bệnh viện gần nhất.Ở nơi này khá xa trung tâm thành phố nên bệnh viện nơi đây không lớn nhưng nó cũng ở tầm ổn.Khi vừa đến bệnh viện thì cô được cấp cứu, anh cũng đưa lọ thuốc mình nhặt được trong nhà bếp và kể lại những gì mình biết cho các bác sĩ.Trong thời gian ở ngoài phòng cấp cứu anh có lấy điện thoại của cô để điện cho người thân nhưng điện thoại có cài mật khẩu nên đành thôi.Đến nữa đêm Diệp Viên Hy mới mơ màng thức dậy, lúc này cô có cảm giác đầu của mình nặng và đau kinh khủng, khoảng không gian trước mắt cũng nhòe đi không thấy rõ.Cứ cái đà như thế này chắc là cô không còn sống đến một năm nữa mất, thời gian còn ở bên cha mẹ, chờ anh hai tĩnh dậy, nhìn Diệp Mẫn trưởng thành và cả được ở bên Hàn Chiêu Dạ cũng ngày một ngắn.Một lát sau đôi mắt của cô mới nhìn thấy được mọi vật, hình ảnh của một người đàn ông cứ theo đó mà xuất hiện như lại mờ nhạt, thoát ẩn thoát hiện."Cô tĩnh rồi à"Nghe được giọng nói quen thuộc nên cô khẽ "ưm" một tiếng."Để tôi đi gọi bác sĩ đến kiểm tra"Ngay khi anh chuẩn bị rời đi thì cô đưa tay lên nắm lấy tay anh như muốn kéo lại, miệng khẽ lên tiếng:"Đừng đi"Cô sợ anh đi rồi sẽ không về nữa, nhìn thấy một khủng hoảng kèm theo sợ hãi trong đôi mắt của người con gái trước mắt khiến anh trở lại chổ ngồi rồi nắm lấy bàn tay cô:"Đừng sợ, tôi đi gọi bác sĩ rồi sẽ trở lại có được không""Không, anh đừng có đi mà"Nói xong thì đôi mắt của cô dần đỏ lên, từng giọt từng giọt nước mắt cứ thể trào ra."Được rồi tôi không đi nữa"Nghe anh nói vậy thì cô mới yên tâm rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp nhưng bàn tay của cô vẫn cứ nắm chặt bàn tay anh.Lúc bệnh là lúc con người ta yếu đuối và cần có người thân bên cạnh nhất, ít ra vào giờ phút này anh như một chiếc phao cứu sinh ở bên cạnh cô, giúp cô không bị chìm xuống biển.Nhìn gương mặt say giất của cô, Huân Phong tự hỏi rằng bản thân mình đang làm gì vậy.Rõ ràng hai người không quen, không biết hơn nữa chỉ mới gặp mặt gần đây vậy mà bây giờ anh lại vào viện chăm sóc cho cô.Nếu ngày hôm nay đổi lại là một cô gái khác thì giờ này anh có ngồi ở đây hay không.Nói đến lòng tốt thì cũng không đúng vì trước giờ anh tự nhận bản thân của mình không phải loại người thích làm việc thiện..
Tôi Sống Chung Với Một Hồn MaTác giả: Ann NguyệttTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện TeenLúc nhảy xuống Hàn Chiêu Dạ chẳng mai đập đầu vào một hòn đã ven đường ngất xĩu còn tài xế khiêm trợ lí là Châu Khải hiên sau khải nhảy xuống thì lăng vài vòng vào bụi cỏ.Còn chiếc xe Lamborghini thì vẫn lao thằng về trước và trược khổi dãy phần cách sau đó một tiếng "Ầm" vang cả một vùng trời nhỏ.Hàn Chiêu Dạ sau khi té thì đột nhiên anh tình lại và sau đó anh lại thấy có một người ăn mặc rất giống anh đang nắm ở dưới đất và đầu của người đó chảy rất nhiều máu. Do người này úp mặt xuống đất nên anh chẳng biết là ai. Hàn Chiêu Dạ cảm thấy rất lạ, rỏ ràng là anh từ trên xe phóng xuống nhưng lại chẳng có một vết thương nào và cả một chút đau đớn cũng không có.Đang thắc mắc thì bổng nhiên anh thấy Châu Khải Hiên nằm bất tỉnh ở đó nên anh chạy lại xem. Thấy cậu nằm bất cùng với một vài vết thương lớn bé trên người."Này Khải Hiên mau tỉnh lại đi"Giọng nói của anh được phát ra một cách đầy lạnh lẽo và quy quyền nhưng Châu Khải Hiên vẫn không tĩnh vì vậy nên anh định đưa tay ra lai cậu dậy.… Đợi anh rời đi rồi thì cô mới đi vòng vòng xem nhà bếp, đến giờ cô mới biết sòng bài này vừa là nơi làm ăn, vừa là nơi ở của ba người kia.Một người từ bàn tay trắng, không nhớ gì về quá khứ mà vẫn có thể lập nên một sòng bài và kinh doanh như thế này thì đúng là đáng khâm phục.Người xưa đúng là nói rất đúng, người có tài thì trong hoàn cảnh nào họ cũng có thể vươn lên được.Cho dù họ có sinh ra trong nghèo khó hay ở sẵn vạch đích thì cuối cùng họ cũng thành công nhờ vào chính tài năng của, sự hiểu biết và học hỏi của bản thân.Đang suy nghĩ thì cô cảm thấy dưới phía mũi của mình có một dòng chất lỏng chảy ra, đưa tay sờ thử và nhìn lại thì nó chính là máu.Trong trường hợp này thì cô nhanh chóng chạy lại vòi nước để rửa, đang rửa thì đầu lại bắt đầu đau, cảnh vật xung quanh dần xoay vòng rồi mờ đi.Cảm thấy bản thân mình không ổn nên cô cố lục trong túi của mình một lọ thuốc rồi uống vội hai viên.Uống thuốc xong thì tình trạng dần ổn định như cơn buồn ngủ lại ập đến.Diệp Viên Hy cô đi lại bàn ăn rồi ngồi xuống cái ghế, cả người trên gục xuống bàn rồi chìm vào cơn mê.Vừa tắm xong thì anh trở ra bếp, thấy cô nằm ngủ trên bàn ăn thì anh có lại khiều mấy cái nhưng cô chỉ ưm a có vài tiếng rồi lại ngủ tiếp.Nhìn lại đồng hồ thì chỉ mới có 7h20 phút tối mà thôi."Chắc là ban ngày cô ấy làm việc quá mệt nên bây giờ mới ngủ sớm như vậy"Nhưng mà để con gái nhà người ta cứ nằm ngủ trên bàn như vậy thì không hợp lý cho lắm vì thế anh trở vào phòng của mình lấy một cái chăn mỏng đắp cho cô.Tạm thời cứ như vậy, đợi khi nào anh nấu ăn xong thì sẽ gọi cô dậy chứ bây giờ cô có thức thì cũng chỉ ngồi ở ngoài nhìn anh nấu ăn mà thôi.Vừa bước vào bếp thì anh thấy dưới sàn nhà có một vài vết máu và một lọ thuốc nhỏ rơi xuống đất gần đó còn rất nhiều các viên thuốc nhỏ kế bên.Ngay lập tức anh liều quay người trở lại để gọi cô dậy nhưng tình trạng của cô cứ mơ mơ màng màng vì thế nên anh quyết định bế bỏng cô lên rồi đưa đến bệnh viện gần nhất.Ở nơi này khá xa trung tâm thành phố nên bệnh viện nơi đây không lớn nhưng nó cũng ở tầm ổn.Khi vừa đến bệnh viện thì cô được cấp cứu, anh cũng đưa lọ thuốc mình nhặt được trong nhà bếp và kể lại những gì mình biết cho các bác sĩ.Trong thời gian ở ngoài phòng cấp cứu anh có lấy điện thoại của cô để điện cho người thân nhưng điện thoại có cài mật khẩu nên đành thôi.Đến nữa đêm Diệp Viên Hy mới mơ màng thức dậy, lúc này cô có cảm giác đầu của mình nặng và đau kinh khủng, khoảng không gian trước mắt cũng nhòe đi không thấy rõ.Cứ cái đà như thế này chắc là cô không còn sống đến một năm nữa mất, thời gian còn ở bên cha mẹ, chờ anh hai tĩnh dậy, nhìn Diệp Mẫn trưởng thành và cả được ở bên Hàn Chiêu Dạ cũng ngày một ngắn.Một lát sau đôi mắt của cô mới nhìn thấy được mọi vật, hình ảnh của một người đàn ông cứ theo đó mà xuất hiện như lại mờ nhạt, thoát ẩn thoát hiện."Cô tĩnh rồi à"Nghe được giọng nói quen thuộc nên cô khẽ "ưm" một tiếng."Để tôi đi gọi bác sĩ đến kiểm tra"Ngay khi anh chuẩn bị rời đi thì cô đưa tay lên nắm lấy tay anh như muốn kéo lại, miệng khẽ lên tiếng:"Đừng đi"Cô sợ anh đi rồi sẽ không về nữa, nhìn thấy một khủng hoảng kèm theo sợ hãi trong đôi mắt của người con gái trước mắt khiến anh trở lại chổ ngồi rồi nắm lấy bàn tay cô:"Đừng sợ, tôi đi gọi bác sĩ rồi sẽ trở lại có được không""Không, anh đừng có đi mà"Nói xong thì đôi mắt của cô dần đỏ lên, từng giọt từng giọt nước mắt cứ thể trào ra."Được rồi tôi không đi nữa"Nghe anh nói vậy thì cô mới yên tâm rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp nhưng bàn tay của cô vẫn cứ nắm chặt bàn tay anh.Lúc bệnh là lúc con người ta yếu đuối và cần có người thân bên cạnh nhất, ít ra vào giờ phút này anh như một chiếc phao cứu sinh ở bên cạnh cô, giúp cô không bị chìm xuống biển.Nhìn gương mặt say giất của cô, Huân Phong tự hỏi rằng bản thân mình đang làm gì vậy.Rõ ràng hai người không quen, không biết hơn nữa chỉ mới gặp mặt gần đây vậy mà bây giờ anh lại vào viện chăm sóc cho cô.Nếu ngày hôm nay đổi lại là một cô gái khác thì giờ này anh có ngồi ở đây hay không.Nói đến lòng tốt thì cũng không đúng vì trước giờ anh tự nhận bản thân của mình không phải loại người thích làm việc thiện..
Tôi Sống Chung Với Một Hồn MaTác giả: Ann NguyệttTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện TeenLúc nhảy xuống Hàn Chiêu Dạ chẳng mai đập đầu vào một hòn đã ven đường ngất xĩu còn tài xế khiêm trợ lí là Châu Khải hiên sau khải nhảy xuống thì lăng vài vòng vào bụi cỏ.Còn chiếc xe Lamborghini thì vẫn lao thằng về trước và trược khổi dãy phần cách sau đó một tiếng "Ầm" vang cả một vùng trời nhỏ.Hàn Chiêu Dạ sau khi té thì đột nhiên anh tình lại và sau đó anh lại thấy có một người ăn mặc rất giống anh đang nắm ở dưới đất và đầu của người đó chảy rất nhiều máu. Do người này úp mặt xuống đất nên anh chẳng biết là ai. Hàn Chiêu Dạ cảm thấy rất lạ, rỏ ràng là anh từ trên xe phóng xuống nhưng lại chẳng có một vết thương nào và cả một chút đau đớn cũng không có.Đang thắc mắc thì bổng nhiên anh thấy Châu Khải Hiên nằm bất tỉnh ở đó nên anh chạy lại xem. Thấy cậu nằm bất cùng với một vài vết thương lớn bé trên người."Này Khải Hiên mau tỉnh lại đi"Giọng nói của anh được phát ra một cách đầy lạnh lẽo và quy quyền nhưng Châu Khải Hiên vẫn không tĩnh vì vậy nên anh định đưa tay ra lai cậu dậy.… Đợi anh rời đi rồi thì cô mới đi vòng vòng xem nhà bếp, đến giờ cô mới biết sòng bài này vừa là nơi làm ăn, vừa là nơi ở của ba người kia.Một người từ bàn tay trắng, không nhớ gì về quá khứ mà vẫn có thể lập nên một sòng bài và kinh doanh như thế này thì đúng là đáng khâm phục.Người xưa đúng là nói rất đúng, người có tài thì trong hoàn cảnh nào họ cũng có thể vươn lên được.Cho dù họ có sinh ra trong nghèo khó hay ở sẵn vạch đích thì cuối cùng họ cũng thành công nhờ vào chính tài năng của, sự hiểu biết và học hỏi của bản thân.Đang suy nghĩ thì cô cảm thấy dưới phía mũi của mình có một dòng chất lỏng chảy ra, đưa tay sờ thử và nhìn lại thì nó chính là máu.Trong trường hợp này thì cô nhanh chóng chạy lại vòi nước để rửa, đang rửa thì đầu lại bắt đầu đau, cảnh vật xung quanh dần xoay vòng rồi mờ đi.Cảm thấy bản thân mình không ổn nên cô cố lục trong túi của mình một lọ thuốc rồi uống vội hai viên.Uống thuốc xong thì tình trạng dần ổn định như cơn buồn ngủ lại ập đến.Diệp Viên Hy cô đi lại bàn ăn rồi ngồi xuống cái ghế, cả người trên gục xuống bàn rồi chìm vào cơn mê.Vừa tắm xong thì anh trở ra bếp, thấy cô nằm ngủ trên bàn ăn thì anh có lại khiều mấy cái nhưng cô chỉ ưm a có vài tiếng rồi lại ngủ tiếp.Nhìn lại đồng hồ thì chỉ mới có 7h20 phút tối mà thôi."Chắc là ban ngày cô ấy làm việc quá mệt nên bây giờ mới ngủ sớm như vậy"Nhưng mà để con gái nhà người ta cứ nằm ngủ trên bàn như vậy thì không hợp lý cho lắm vì thế anh trở vào phòng của mình lấy một cái chăn mỏng đắp cho cô.Tạm thời cứ như vậy, đợi khi nào anh nấu ăn xong thì sẽ gọi cô dậy chứ bây giờ cô có thức thì cũng chỉ ngồi ở ngoài nhìn anh nấu ăn mà thôi.Vừa bước vào bếp thì anh thấy dưới sàn nhà có một vài vết máu và một lọ thuốc nhỏ rơi xuống đất gần đó còn rất nhiều các viên thuốc nhỏ kế bên.Ngay lập tức anh liều quay người trở lại để gọi cô dậy nhưng tình trạng của cô cứ mơ mơ màng màng vì thế nên anh quyết định bế bỏng cô lên rồi đưa đến bệnh viện gần nhất.Ở nơi này khá xa trung tâm thành phố nên bệnh viện nơi đây không lớn nhưng nó cũng ở tầm ổn.Khi vừa đến bệnh viện thì cô được cấp cứu, anh cũng đưa lọ thuốc mình nhặt được trong nhà bếp và kể lại những gì mình biết cho các bác sĩ.Trong thời gian ở ngoài phòng cấp cứu anh có lấy điện thoại của cô để điện cho người thân nhưng điện thoại có cài mật khẩu nên đành thôi.Đến nữa đêm Diệp Viên Hy mới mơ màng thức dậy, lúc này cô có cảm giác đầu của mình nặng và đau kinh khủng, khoảng không gian trước mắt cũng nhòe đi không thấy rõ.Cứ cái đà như thế này chắc là cô không còn sống đến một năm nữa mất, thời gian còn ở bên cha mẹ, chờ anh hai tĩnh dậy, nhìn Diệp Mẫn trưởng thành và cả được ở bên Hàn Chiêu Dạ cũng ngày một ngắn.Một lát sau đôi mắt của cô mới nhìn thấy được mọi vật, hình ảnh của một người đàn ông cứ theo đó mà xuất hiện như lại mờ nhạt, thoát ẩn thoát hiện."Cô tĩnh rồi à"Nghe được giọng nói quen thuộc nên cô khẽ "ưm" một tiếng."Để tôi đi gọi bác sĩ đến kiểm tra"Ngay khi anh chuẩn bị rời đi thì cô đưa tay lên nắm lấy tay anh như muốn kéo lại, miệng khẽ lên tiếng:"Đừng đi"Cô sợ anh đi rồi sẽ không về nữa, nhìn thấy một khủng hoảng kèm theo sợ hãi trong đôi mắt của người con gái trước mắt khiến anh trở lại chổ ngồi rồi nắm lấy bàn tay cô:"Đừng sợ, tôi đi gọi bác sĩ rồi sẽ trở lại có được không""Không, anh đừng có đi mà"Nói xong thì đôi mắt của cô dần đỏ lên, từng giọt từng giọt nước mắt cứ thể trào ra."Được rồi tôi không đi nữa"Nghe anh nói vậy thì cô mới yên tâm rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp nhưng bàn tay của cô vẫn cứ nắm chặt bàn tay anh.Lúc bệnh là lúc con người ta yếu đuối và cần có người thân bên cạnh nhất, ít ra vào giờ phút này anh như một chiếc phao cứu sinh ở bên cạnh cô, giúp cô không bị chìm xuống biển.Nhìn gương mặt say giất của cô, Huân Phong tự hỏi rằng bản thân mình đang làm gì vậy.Rõ ràng hai người không quen, không biết hơn nữa chỉ mới gặp mặt gần đây vậy mà bây giờ anh lại vào viện chăm sóc cho cô.Nếu ngày hôm nay đổi lại là một cô gái khác thì giờ này anh có ngồi ở đây hay không.Nói đến lòng tốt thì cũng không đúng vì trước giờ anh tự nhận bản thân của mình không phải loại người thích làm việc thiện..