Chính vì ngây thơ đặt vào họ niềm tin mà cuộc sống của người nọ mới trở nên trớ trêu đến vậy. "Tôi làm mọi thứ chỉ muốn các người nhìn tôi một lần, tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Các người có từng xem tôi là người nhà không hả. Tôi đã nghĩ nếu tôi an phận làm cái bóng phía sau nâng đỡ cho Hinh Nhi của các người thì các người sẽ đối xử với tôi tốt một chút, nhưng vốn dĩ cũng là do tôi ảo tưởng mà thành. Để đến giờ ngay cả cái thân xác này cũng bị các người mặc sức hành hạ, để cuối cùng trở thành vật hi sinh để hiến tim cho con gái quý báu của người. Haha thật ngu, tôi thật là ngu." Giọng nói non nớt cố lấy hết sức gào lên trong tuyệt vọng, những con người trước mặt người thiếu niên cũng thật lạnh nhạt, trong mắt của họ chẳng có lấy một tia thương xót hay cảm động nào cho những việc mà cậu đã làm cho cả nhà họ. Cưỡng ép một người phải hiến tim, hiến đi chính mạng sống của mình. Độc ác, tàn nhẫn vô cùng."Đè nó lại, cưỡng chế tiêm thuốc đi.
Chương 66: 66: Hộp Bánh Nhỏ
Xuyên Chứng Chỉ Thanh XuânTác giả: WDR | QueenTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Teen, Truyện Xuyên KhôngChính vì ngây thơ đặt vào họ niềm tin mà cuộc sống của người nọ mới trở nên trớ trêu đến vậy. "Tôi làm mọi thứ chỉ muốn các người nhìn tôi một lần, tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Các người có từng xem tôi là người nhà không hả. Tôi đã nghĩ nếu tôi an phận làm cái bóng phía sau nâng đỡ cho Hinh Nhi của các người thì các người sẽ đối xử với tôi tốt một chút, nhưng vốn dĩ cũng là do tôi ảo tưởng mà thành. Để đến giờ ngay cả cái thân xác này cũng bị các người mặc sức hành hạ, để cuối cùng trở thành vật hi sinh để hiến tim cho con gái quý báu của người. Haha thật ngu, tôi thật là ngu." Giọng nói non nớt cố lấy hết sức gào lên trong tuyệt vọng, những con người trước mặt người thiếu niên cũng thật lạnh nhạt, trong mắt của họ chẳng có lấy một tia thương xót hay cảm động nào cho những việc mà cậu đã làm cho cả nhà họ. Cưỡng ép một người phải hiến tim, hiến đi chính mạng sống của mình. Độc ác, tàn nhẫn vô cùng."Đè nó lại, cưỡng chế tiêm thuốc đi. Mộc Hạ đã phải ngồi xe bus mấy trạm liền, thật ê mông mà.Lịch trình đã lên sẵn, Mộc Hạ tới nhà Hàn Phong, còn sao cậu biết nhà hắn à vì đợt trước hắn đã cho cậu biết số nhà. Nhưng thật đáng tiếc vì hắn không có ở nhà, nên Mộc Hạ đành đưa bánh cho quản gia sau đó lên xe bus đi tới Viện Bảo Tàng nghệ thuật.Lúc Mộc Hạ rời đi không lâu thì Hàn Phong trở về.Oái ăm thật."Mừng cậu chủ đã về""Ừ""Thưa cậu chủ ban nãy có một cậu thiếu niên tới đây tìm ngài, nhưng tôi nói cậu chủ không có ở nhà nên cậu ấy để lại hộp bánh rồi đã đi về ạ" Lúc này bước chân của hắn khựng lại, biểu cảm cũng trở nên gấp gáp hơn."Người đó trông như thế nào?""Dạ cậu ấy có mái tóc trắng..." Quản gia nói tới đây thôi thì Hàn Phong cũng biết rõ người đó là ai rồi, hắn nhanh chóng lấy hộp bánh được đóng gói tỉ mỉ từ quản gia sau đó quay lưng đi lên lầu. Bên trong phòng, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin cho cậu.:"Cảm ơn bạn cùng bàn vì hộp bánh, tiếc quá không được gặp cậu.Tôi nhớ cậu lắm đấy":"Cậu ăn ngon miệng là được, với lại sao lại nhớ tôi.Chúng ta mới gặp nhau hôm qua mà":"Nhưng tôi vẫn rất nhớ cậu":"Ừm" Mộc Hạ nhàn nhạt nhắn lại, cậu ngồi trên xe bus mắt nhìn vào màn hình.Sau lớp khẩu trang nụ cười nhẹ chợt hiện hữu, bên này Hàn Phong tâm tình cũng thật tốt.Mọi mệt mỏi bủa vây trên người hắn cũng tan biến mất. Hắn lấy trong hộp ra một chiếc bánh nhỏ, xúc muỗng đầu tiên cho vào miệng.Tuy bánh không ngọt gắt lại có vị đắng nguyên chất của socola, nhưng tại sao khi bỏ vào miệng và nuốt xuống rồi thì lại vô cùng ngọt."Ngọt thật đấy" Hàn Phong nhìn chiếc bánh nhỏ trên tay mà khẽ cười, cảm xúc lộn xộn trong lòng này thật là phức tạp mà.Mộc Hạ nhanh chóng ghé qua đưa bánh cho sư phụ Diệt Hưu, sau đó là nhà Hàn Vũ.Xong xuôi Mộc Hạ ghé qua công ty của nhà mình.Mộc Hạ lại một lần nữa trả tiền xe bus, cậu đi bộ một lúc thì cũng tới được nơi cần tới.Đứng trước công ty cao tầng, xa hoa lộng lẫy khiến bao người thèm khát được vào làm này thì Mộc Hạ vô cùng ngạc nhiên.*To...To quá.Tuyệt thật, may mà lúc trước lấy được hợp đồng mua bán của chỗ này*Đừng đơ ra đó một lúc thì Mộc Hạ cũng bước vào, lễ tân thấy cậu bước vào liền niềm nở chuyên nghiệp mà nói."Xin chào, chị có thể giúp gì được cho em ""Em đến tìm anh Trí Khanh và chị Thảo Anh ạ""Em có đặt lịch hẹn trước không?""Em không có ạ""Vậy em là ai?"Lễ tân nhấc máy định gọi điện lên phòng của Trí Khanh, nhưng sau khi nghe câu trả lời của cậu thì khựng lại."Em là em trai của hai người họ ạ""Nhưng....nhưng ban nãy có một cô gái tự xưng là em gái của Tổng Giám đốc và Giám đốc mới vừa đi lên rồi ạ""Dạ, vậy thôi ạ.Chị ơi tý nữa có thể giúp em đưa hộp bánh này cho hai người họ được không ạ? Em sẽ đi ngay, em không làm khó dễ cho chị đâu ạ""Ừm, em đưa hộp bánh cho chị đi.Tý chị sẽ đem lên trên dùm em""Vâng, em cảm ơn ạ"Mộc Hạ đưa hộp bánh cho chị nhân viên sau đó cũng đi mất, chị lễ tân đứng nhìn bóng lưng của Mộc Hạ mà tiết nuối."Không biết sao nữa, con cái nhà ai đẹp quá chừng.Lại còn lễ phép, hiểu chuyện, ngoan ngoãn nữa chứ.Ước gì mình cũng có cậu em trai như vậy, con nhỏ vừa hồi thật mất dạy mà.Không phải có người giải vây cho nó thì nó tăng xông với mình rồi"Lễ tân tiếp tục công việc của mình, còn hộp bánh thì tầm tý nữa cô mới đem lên được tại vì hiện giờ cô không thể bỏ vị trí của mình mà đi..
Xuyên Chứng Chỉ Thanh XuânTác giả: WDR | QueenTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Teen, Truyện Xuyên KhôngChính vì ngây thơ đặt vào họ niềm tin mà cuộc sống của người nọ mới trở nên trớ trêu đến vậy. "Tôi làm mọi thứ chỉ muốn các người nhìn tôi một lần, tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Các người có từng xem tôi là người nhà không hả. Tôi đã nghĩ nếu tôi an phận làm cái bóng phía sau nâng đỡ cho Hinh Nhi của các người thì các người sẽ đối xử với tôi tốt một chút, nhưng vốn dĩ cũng là do tôi ảo tưởng mà thành. Để đến giờ ngay cả cái thân xác này cũng bị các người mặc sức hành hạ, để cuối cùng trở thành vật hi sinh để hiến tim cho con gái quý báu của người. Haha thật ngu, tôi thật là ngu." Giọng nói non nớt cố lấy hết sức gào lên trong tuyệt vọng, những con người trước mặt người thiếu niên cũng thật lạnh nhạt, trong mắt của họ chẳng có lấy một tia thương xót hay cảm động nào cho những việc mà cậu đã làm cho cả nhà họ. Cưỡng ép một người phải hiến tim, hiến đi chính mạng sống của mình. Độc ác, tàn nhẫn vô cùng."Đè nó lại, cưỡng chế tiêm thuốc đi. Mộc Hạ đã phải ngồi xe bus mấy trạm liền, thật ê mông mà.Lịch trình đã lên sẵn, Mộc Hạ tới nhà Hàn Phong, còn sao cậu biết nhà hắn à vì đợt trước hắn đã cho cậu biết số nhà. Nhưng thật đáng tiếc vì hắn không có ở nhà, nên Mộc Hạ đành đưa bánh cho quản gia sau đó lên xe bus đi tới Viện Bảo Tàng nghệ thuật.Lúc Mộc Hạ rời đi không lâu thì Hàn Phong trở về.Oái ăm thật."Mừng cậu chủ đã về""Ừ""Thưa cậu chủ ban nãy có một cậu thiếu niên tới đây tìm ngài, nhưng tôi nói cậu chủ không có ở nhà nên cậu ấy để lại hộp bánh rồi đã đi về ạ" Lúc này bước chân của hắn khựng lại, biểu cảm cũng trở nên gấp gáp hơn."Người đó trông như thế nào?""Dạ cậu ấy có mái tóc trắng..." Quản gia nói tới đây thôi thì Hàn Phong cũng biết rõ người đó là ai rồi, hắn nhanh chóng lấy hộp bánh được đóng gói tỉ mỉ từ quản gia sau đó quay lưng đi lên lầu. Bên trong phòng, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin cho cậu.:"Cảm ơn bạn cùng bàn vì hộp bánh, tiếc quá không được gặp cậu.Tôi nhớ cậu lắm đấy":"Cậu ăn ngon miệng là được, với lại sao lại nhớ tôi.Chúng ta mới gặp nhau hôm qua mà":"Nhưng tôi vẫn rất nhớ cậu":"Ừm" Mộc Hạ nhàn nhạt nhắn lại, cậu ngồi trên xe bus mắt nhìn vào màn hình.Sau lớp khẩu trang nụ cười nhẹ chợt hiện hữu, bên này Hàn Phong tâm tình cũng thật tốt.Mọi mệt mỏi bủa vây trên người hắn cũng tan biến mất. Hắn lấy trong hộp ra một chiếc bánh nhỏ, xúc muỗng đầu tiên cho vào miệng.Tuy bánh không ngọt gắt lại có vị đắng nguyên chất của socola, nhưng tại sao khi bỏ vào miệng và nuốt xuống rồi thì lại vô cùng ngọt."Ngọt thật đấy" Hàn Phong nhìn chiếc bánh nhỏ trên tay mà khẽ cười, cảm xúc lộn xộn trong lòng này thật là phức tạp mà.Mộc Hạ nhanh chóng ghé qua đưa bánh cho sư phụ Diệt Hưu, sau đó là nhà Hàn Vũ.Xong xuôi Mộc Hạ ghé qua công ty của nhà mình.Mộc Hạ lại một lần nữa trả tiền xe bus, cậu đi bộ một lúc thì cũng tới được nơi cần tới.Đứng trước công ty cao tầng, xa hoa lộng lẫy khiến bao người thèm khát được vào làm này thì Mộc Hạ vô cùng ngạc nhiên.*To...To quá.Tuyệt thật, may mà lúc trước lấy được hợp đồng mua bán của chỗ này*Đừng đơ ra đó một lúc thì Mộc Hạ cũng bước vào, lễ tân thấy cậu bước vào liền niềm nở chuyên nghiệp mà nói."Xin chào, chị có thể giúp gì được cho em ""Em đến tìm anh Trí Khanh và chị Thảo Anh ạ""Em có đặt lịch hẹn trước không?""Em không có ạ""Vậy em là ai?"Lễ tân nhấc máy định gọi điện lên phòng của Trí Khanh, nhưng sau khi nghe câu trả lời của cậu thì khựng lại."Em là em trai của hai người họ ạ""Nhưng....nhưng ban nãy có một cô gái tự xưng là em gái của Tổng Giám đốc và Giám đốc mới vừa đi lên rồi ạ""Dạ, vậy thôi ạ.Chị ơi tý nữa có thể giúp em đưa hộp bánh này cho hai người họ được không ạ? Em sẽ đi ngay, em không làm khó dễ cho chị đâu ạ""Ừm, em đưa hộp bánh cho chị đi.Tý chị sẽ đem lên trên dùm em""Vâng, em cảm ơn ạ"Mộc Hạ đưa hộp bánh cho chị nhân viên sau đó cũng đi mất, chị lễ tân đứng nhìn bóng lưng của Mộc Hạ mà tiết nuối."Không biết sao nữa, con cái nhà ai đẹp quá chừng.Lại còn lễ phép, hiểu chuyện, ngoan ngoãn nữa chứ.Ước gì mình cũng có cậu em trai như vậy, con nhỏ vừa hồi thật mất dạy mà.Không phải có người giải vây cho nó thì nó tăng xông với mình rồi"Lễ tân tiếp tục công việc của mình, còn hộp bánh thì tầm tý nữa cô mới đem lên được tại vì hiện giờ cô không thể bỏ vị trí của mình mà đi..
Xuyên Chứng Chỉ Thanh XuânTác giả: WDR | QueenTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Teen, Truyện Xuyên KhôngChính vì ngây thơ đặt vào họ niềm tin mà cuộc sống của người nọ mới trở nên trớ trêu đến vậy. "Tôi làm mọi thứ chỉ muốn các người nhìn tôi một lần, tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Các người có từng xem tôi là người nhà không hả. Tôi đã nghĩ nếu tôi an phận làm cái bóng phía sau nâng đỡ cho Hinh Nhi của các người thì các người sẽ đối xử với tôi tốt một chút, nhưng vốn dĩ cũng là do tôi ảo tưởng mà thành. Để đến giờ ngay cả cái thân xác này cũng bị các người mặc sức hành hạ, để cuối cùng trở thành vật hi sinh để hiến tim cho con gái quý báu của người. Haha thật ngu, tôi thật là ngu." Giọng nói non nớt cố lấy hết sức gào lên trong tuyệt vọng, những con người trước mặt người thiếu niên cũng thật lạnh nhạt, trong mắt của họ chẳng có lấy một tia thương xót hay cảm động nào cho những việc mà cậu đã làm cho cả nhà họ. Cưỡng ép một người phải hiến tim, hiến đi chính mạng sống của mình. Độc ác, tàn nhẫn vô cùng."Đè nó lại, cưỡng chế tiêm thuốc đi. Mộc Hạ đã phải ngồi xe bus mấy trạm liền, thật ê mông mà.Lịch trình đã lên sẵn, Mộc Hạ tới nhà Hàn Phong, còn sao cậu biết nhà hắn à vì đợt trước hắn đã cho cậu biết số nhà. Nhưng thật đáng tiếc vì hắn không có ở nhà, nên Mộc Hạ đành đưa bánh cho quản gia sau đó lên xe bus đi tới Viện Bảo Tàng nghệ thuật.Lúc Mộc Hạ rời đi không lâu thì Hàn Phong trở về.Oái ăm thật."Mừng cậu chủ đã về""Ừ""Thưa cậu chủ ban nãy có một cậu thiếu niên tới đây tìm ngài, nhưng tôi nói cậu chủ không có ở nhà nên cậu ấy để lại hộp bánh rồi đã đi về ạ" Lúc này bước chân của hắn khựng lại, biểu cảm cũng trở nên gấp gáp hơn."Người đó trông như thế nào?""Dạ cậu ấy có mái tóc trắng..." Quản gia nói tới đây thôi thì Hàn Phong cũng biết rõ người đó là ai rồi, hắn nhanh chóng lấy hộp bánh được đóng gói tỉ mỉ từ quản gia sau đó quay lưng đi lên lầu. Bên trong phòng, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin cho cậu.:"Cảm ơn bạn cùng bàn vì hộp bánh, tiếc quá không được gặp cậu.Tôi nhớ cậu lắm đấy":"Cậu ăn ngon miệng là được, với lại sao lại nhớ tôi.Chúng ta mới gặp nhau hôm qua mà":"Nhưng tôi vẫn rất nhớ cậu":"Ừm" Mộc Hạ nhàn nhạt nhắn lại, cậu ngồi trên xe bus mắt nhìn vào màn hình.Sau lớp khẩu trang nụ cười nhẹ chợt hiện hữu, bên này Hàn Phong tâm tình cũng thật tốt.Mọi mệt mỏi bủa vây trên người hắn cũng tan biến mất. Hắn lấy trong hộp ra một chiếc bánh nhỏ, xúc muỗng đầu tiên cho vào miệng.Tuy bánh không ngọt gắt lại có vị đắng nguyên chất của socola, nhưng tại sao khi bỏ vào miệng và nuốt xuống rồi thì lại vô cùng ngọt."Ngọt thật đấy" Hàn Phong nhìn chiếc bánh nhỏ trên tay mà khẽ cười, cảm xúc lộn xộn trong lòng này thật là phức tạp mà.Mộc Hạ nhanh chóng ghé qua đưa bánh cho sư phụ Diệt Hưu, sau đó là nhà Hàn Vũ.Xong xuôi Mộc Hạ ghé qua công ty của nhà mình.Mộc Hạ lại một lần nữa trả tiền xe bus, cậu đi bộ một lúc thì cũng tới được nơi cần tới.Đứng trước công ty cao tầng, xa hoa lộng lẫy khiến bao người thèm khát được vào làm này thì Mộc Hạ vô cùng ngạc nhiên.*To...To quá.Tuyệt thật, may mà lúc trước lấy được hợp đồng mua bán của chỗ này*Đừng đơ ra đó một lúc thì Mộc Hạ cũng bước vào, lễ tân thấy cậu bước vào liền niềm nở chuyên nghiệp mà nói."Xin chào, chị có thể giúp gì được cho em ""Em đến tìm anh Trí Khanh và chị Thảo Anh ạ""Em có đặt lịch hẹn trước không?""Em không có ạ""Vậy em là ai?"Lễ tân nhấc máy định gọi điện lên phòng của Trí Khanh, nhưng sau khi nghe câu trả lời của cậu thì khựng lại."Em là em trai của hai người họ ạ""Nhưng....nhưng ban nãy có một cô gái tự xưng là em gái của Tổng Giám đốc và Giám đốc mới vừa đi lên rồi ạ""Dạ, vậy thôi ạ.Chị ơi tý nữa có thể giúp em đưa hộp bánh này cho hai người họ được không ạ? Em sẽ đi ngay, em không làm khó dễ cho chị đâu ạ""Ừm, em đưa hộp bánh cho chị đi.Tý chị sẽ đem lên trên dùm em""Vâng, em cảm ơn ạ"Mộc Hạ đưa hộp bánh cho chị nhân viên sau đó cũng đi mất, chị lễ tân đứng nhìn bóng lưng của Mộc Hạ mà tiết nuối."Không biết sao nữa, con cái nhà ai đẹp quá chừng.Lại còn lễ phép, hiểu chuyện, ngoan ngoãn nữa chứ.Ước gì mình cũng có cậu em trai như vậy, con nhỏ vừa hồi thật mất dạy mà.Không phải có người giải vây cho nó thì nó tăng xông với mình rồi"Lễ tân tiếp tục công việc của mình, còn hộp bánh thì tầm tý nữa cô mới đem lên được tại vì hiện giờ cô không thể bỏ vị trí của mình mà đi..