Tác giả:

Chính vì ngây thơ đặt vào họ niềm tin mà cuộc sống của người nọ mới trở nên trớ trêu đến vậy. "Tôi làm mọi thứ chỉ muốn các người nhìn tôi một lần, tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Các người có từng xem tôi là người nhà không hả. Tôi đã nghĩ nếu tôi an phận làm cái bóng phía sau nâng đỡ cho Hinh Nhi của các người thì các người sẽ đối xử với tôi tốt một chút, nhưng vốn dĩ cũng là do tôi ảo tưởng mà thành. Để đến giờ ngay cả cái thân xác này cũng bị các người mặc sức hành hạ, để cuối cùng trở thành vật hi sinh để hiến tim cho con gái quý báu của người. Haha thật ngu, tôi thật là ngu."   Giọng nói non nớt cố lấy hết sức gào lên trong tuyệt vọng, những con người trước mặt người thiếu niên cũng thật lạnh nhạt, trong mắt của họ chẳng có lấy một tia thương xót hay cảm động nào cho những việc mà cậu đã làm cho cả nhà họ. Cưỡng ép một người phải hiến tim, hiến đi chính mạng sống của mình. Độc ác, tàn nhẫn vô cùng."Đè nó lại, cưỡng chế tiêm thuốc đi.

Chương 220: 220: Bài Tập Chất Đống

Xuyên Chứng Chỉ Thanh XuânTác giả: WDR | QueenTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Teen, Truyện Xuyên KhôngChính vì ngây thơ đặt vào họ niềm tin mà cuộc sống của người nọ mới trở nên trớ trêu đến vậy. "Tôi làm mọi thứ chỉ muốn các người nhìn tôi một lần, tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Các người có từng xem tôi là người nhà không hả. Tôi đã nghĩ nếu tôi an phận làm cái bóng phía sau nâng đỡ cho Hinh Nhi của các người thì các người sẽ đối xử với tôi tốt một chút, nhưng vốn dĩ cũng là do tôi ảo tưởng mà thành. Để đến giờ ngay cả cái thân xác này cũng bị các người mặc sức hành hạ, để cuối cùng trở thành vật hi sinh để hiến tim cho con gái quý báu của người. Haha thật ngu, tôi thật là ngu."   Giọng nói non nớt cố lấy hết sức gào lên trong tuyệt vọng, những con người trước mặt người thiếu niên cũng thật lạnh nhạt, trong mắt của họ chẳng có lấy một tia thương xót hay cảm động nào cho những việc mà cậu đã làm cho cả nhà họ. Cưỡng ép một người phải hiến tim, hiến đi chính mạng sống của mình. Độc ác, tàn nhẫn vô cùng."Đè nó lại, cưỡng chế tiêm thuốc đi. Hàn Phong bị phũ nặng mà khóc không thành tiếng, hắn cam chịu ngồi vẽ vòng tròn tủi thân.Cả đám được một phen như này liền thích thú thả icon haha vào dòng tin nhắn của Hàn Phong.Điều này làm hắn muốn mua quần đội lên đầu cho đỡ quê.       Dù phũ là vậy nhưng Mộc Hạ vẫn âm thầm mỉm cười ở phía bên kia màn hình điện thoại, để kết thúc chuỗi hỗn loạn trong nhóm lớp thầy Trương liền gửi cả đống link bài tập cho cả đám làm.       Thầy Trương đã gửi link vào nhóm lớp.:"Các em cũng đang rảnh mà nhỉ? Cố làm hết đống bài tập này nhé! Yêu các em, cố lên.Hạn cuối là ngày mai nộp.Cấm ê a than vãn trong nhóm lớp nếu không ×2 bài tập lên."-Thầy Trương      Sau dòng tin nhắn nhẹ nhàng của thầy Trương mà nhóm lớp chẳng còn lấy một phản hồi nào ngoài nhìn cái seen lạnh ngắt đứng trơ trọi một chỗ ở phía dưới dòng tin nhắn nọ.          Và tối hôm đó có những con người cận lực giải quyết đống bài tập trong nước mắt.Mộc Hạ đang làm bài thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên giữa gian phòng im ắng, cậu nhấn nút nghe máy.:"Alo, ai vậy ạ?":"Hạ Hạ, tuần tới cháu rảnh không.Đi dạo chợ bảo thạch với ta một chuyến":"Sư phụ Hưu của con ơi, con đang rất bận rộn đây.Mà người sao không rủ mấy vị sư đệ khác đi cùng ạ?":" Tụi nhóc đó bận đi trải nghiệm thực tế gì đoa để lấy cảm hứng vẽ tranh rồi.":"Con lại có việc bận rồi nên chắc không đi được":" Haizzz đành vậy, tiếc thật đấy.Nếu châu đi chắc sẽ kiếm được bộn tiền cho coi.Chật chật đáng tiếc quá đi mất.":"Khoan đã ạ, làm sao lại có thể kiếm bộn tiền vậy ạ?"Diệt Hưu thấy Mộc Hạ đã mắc mưu bèn đắc ý mà thầm cười ở phía bên kia điện thoại, phải nói cách dụ dỗ cậu nhanh nhất chỉ có thể là tiền hoặc những cuộc làm ăn chân chính và kiếm được nhiều lợi ích mà thôi.:" Để ta nói sơ qua cho con hiểu một chút về phiên chợ này.Ở phiên chợ này như một cuộc đấu giá bảo thạch và đá quý thu nhỏ vậy.Nhưng chỉ khác con phải tìm ra viên đá chứa giá trị lớn đó, bên ngoài nó chỉ là một viên đá ven đường bình thường.Nhưng bên trong chính là chứa một viên kho báu quý giá người người ao ước.Nếu cắt đá tại chỗ mà ra được báu vật thì lập tức tiền rất dễ kiếm thôi":"Hmmm, con hiểu rồi.Vậy tuần sau con sẽ tranh thủ sắp xếp một ngày để đi cùng người.Giờ con phải làm bài tập tiếp đã ạ.Chào người, chúc sư phụ ngủ ngon.":"Con cũng vậy, chú ý sức khỏe đấy nhé!":"Vâng ạ"Diệt Hưu cúp máy, Mộc Hạ đặt điện thoại lên bàn rồi ngồi nhìn đống bài tập còn đang dang dở.Một lúc lâu sau khi ngồi thẩn thờ ở một chỗ thì Mộc Hạ tiếp tục cầm bút lên và làm bài tập.Sau khi làm xong thì cậu bật máy tính để tra dữ liệu về buổi đấu giá và các quy tắc của nó.Tra xong thông tin một hồi thì Mộc Hạ cũng dừng lại, thoát khỏi mạng thông minh.Tắt nguồn máy rồi dọn dẹp sách vở sau đó đi vệ sinh cá nhân.Vệ sinh xong thì cậu cầm điện thoại lên rồi nằm thẳng xuống giường.Cậu đang xem các video về đồ ngọt, vừa suy nghĩ làm sao để ngày mai có thể kiếm được bộn tiền.Và các loại đá có giá trị cao để làm trang sức tặng mọi người.Chắc cũng không tốn nhiều đá lắm đâu nhỉ.Thôi thì chuyện tuần sau thì hẵn để tuần sau tính vậy, tính sớm bước không qua.Sáng sớm hôm sau, vẫn như thường lệ cả đám lại vác xác tới trường.Nhưng một số người trong lớp có vẻ đang rơi vào trạng thái bất ổn, và có quầng thâm mắt rất rõ.

Xuyên Chứng Chỉ Thanh XuânTác giả: WDR | QueenTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Teen, Truyện Xuyên KhôngChính vì ngây thơ đặt vào họ niềm tin mà cuộc sống của người nọ mới trở nên trớ trêu đến vậy. "Tôi làm mọi thứ chỉ muốn các người nhìn tôi một lần, tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Các người có từng xem tôi là người nhà không hả. Tôi đã nghĩ nếu tôi an phận làm cái bóng phía sau nâng đỡ cho Hinh Nhi của các người thì các người sẽ đối xử với tôi tốt một chút, nhưng vốn dĩ cũng là do tôi ảo tưởng mà thành. Để đến giờ ngay cả cái thân xác này cũng bị các người mặc sức hành hạ, để cuối cùng trở thành vật hi sinh để hiến tim cho con gái quý báu của người. Haha thật ngu, tôi thật là ngu."   Giọng nói non nớt cố lấy hết sức gào lên trong tuyệt vọng, những con người trước mặt người thiếu niên cũng thật lạnh nhạt, trong mắt của họ chẳng có lấy một tia thương xót hay cảm động nào cho những việc mà cậu đã làm cho cả nhà họ. Cưỡng ép một người phải hiến tim, hiến đi chính mạng sống của mình. Độc ác, tàn nhẫn vô cùng."Đè nó lại, cưỡng chế tiêm thuốc đi. Hàn Phong bị phũ nặng mà khóc không thành tiếng, hắn cam chịu ngồi vẽ vòng tròn tủi thân.Cả đám được một phen như này liền thích thú thả icon haha vào dòng tin nhắn của Hàn Phong.Điều này làm hắn muốn mua quần đội lên đầu cho đỡ quê.       Dù phũ là vậy nhưng Mộc Hạ vẫn âm thầm mỉm cười ở phía bên kia màn hình điện thoại, để kết thúc chuỗi hỗn loạn trong nhóm lớp thầy Trương liền gửi cả đống link bài tập cho cả đám làm.       Thầy Trương đã gửi link vào nhóm lớp.:"Các em cũng đang rảnh mà nhỉ? Cố làm hết đống bài tập này nhé! Yêu các em, cố lên.Hạn cuối là ngày mai nộp.Cấm ê a than vãn trong nhóm lớp nếu không ×2 bài tập lên."-Thầy Trương      Sau dòng tin nhắn nhẹ nhàng của thầy Trương mà nhóm lớp chẳng còn lấy một phản hồi nào ngoài nhìn cái seen lạnh ngắt đứng trơ trọi một chỗ ở phía dưới dòng tin nhắn nọ.          Và tối hôm đó có những con người cận lực giải quyết đống bài tập trong nước mắt.Mộc Hạ đang làm bài thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên giữa gian phòng im ắng, cậu nhấn nút nghe máy.:"Alo, ai vậy ạ?":"Hạ Hạ, tuần tới cháu rảnh không.Đi dạo chợ bảo thạch với ta một chuyến":"Sư phụ Hưu của con ơi, con đang rất bận rộn đây.Mà người sao không rủ mấy vị sư đệ khác đi cùng ạ?":" Tụi nhóc đó bận đi trải nghiệm thực tế gì đoa để lấy cảm hứng vẽ tranh rồi.":"Con lại có việc bận rồi nên chắc không đi được":" Haizzz đành vậy, tiếc thật đấy.Nếu châu đi chắc sẽ kiếm được bộn tiền cho coi.Chật chật đáng tiếc quá đi mất.":"Khoan đã ạ, làm sao lại có thể kiếm bộn tiền vậy ạ?"Diệt Hưu thấy Mộc Hạ đã mắc mưu bèn đắc ý mà thầm cười ở phía bên kia điện thoại, phải nói cách dụ dỗ cậu nhanh nhất chỉ có thể là tiền hoặc những cuộc làm ăn chân chính và kiếm được nhiều lợi ích mà thôi.:" Để ta nói sơ qua cho con hiểu một chút về phiên chợ này.Ở phiên chợ này như một cuộc đấu giá bảo thạch và đá quý thu nhỏ vậy.Nhưng chỉ khác con phải tìm ra viên đá chứa giá trị lớn đó, bên ngoài nó chỉ là một viên đá ven đường bình thường.Nhưng bên trong chính là chứa một viên kho báu quý giá người người ao ước.Nếu cắt đá tại chỗ mà ra được báu vật thì lập tức tiền rất dễ kiếm thôi":"Hmmm, con hiểu rồi.Vậy tuần sau con sẽ tranh thủ sắp xếp một ngày để đi cùng người.Giờ con phải làm bài tập tiếp đã ạ.Chào người, chúc sư phụ ngủ ngon.":"Con cũng vậy, chú ý sức khỏe đấy nhé!":"Vâng ạ"Diệt Hưu cúp máy, Mộc Hạ đặt điện thoại lên bàn rồi ngồi nhìn đống bài tập còn đang dang dở.Một lúc lâu sau khi ngồi thẩn thờ ở một chỗ thì Mộc Hạ tiếp tục cầm bút lên và làm bài tập.Sau khi làm xong thì cậu bật máy tính để tra dữ liệu về buổi đấu giá và các quy tắc của nó.Tra xong thông tin một hồi thì Mộc Hạ cũng dừng lại, thoát khỏi mạng thông minh.Tắt nguồn máy rồi dọn dẹp sách vở sau đó đi vệ sinh cá nhân.Vệ sinh xong thì cậu cầm điện thoại lên rồi nằm thẳng xuống giường.Cậu đang xem các video về đồ ngọt, vừa suy nghĩ làm sao để ngày mai có thể kiếm được bộn tiền.Và các loại đá có giá trị cao để làm trang sức tặng mọi người.Chắc cũng không tốn nhiều đá lắm đâu nhỉ.Thôi thì chuyện tuần sau thì hẵn để tuần sau tính vậy, tính sớm bước không qua.Sáng sớm hôm sau, vẫn như thường lệ cả đám lại vác xác tới trường.Nhưng một số người trong lớp có vẻ đang rơi vào trạng thái bất ổn, và có quầng thâm mắt rất rõ.

Xuyên Chứng Chỉ Thanh XuânTác giả: WDR | QueenTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Teen, Truyện Xuyên KhôngChính vì ngây thơ đặt vào họ niềm tin mà cuộc sống của người nọ mới trở nên trớ trêu đến vậy. "Tôi làm mọi thứ chỉ muốn các người nhìn tôi một lần, tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Các người có từng xem tôi là người nhà không hả. Tôi đã nghĩ nếu tôi an phận làm cái bóng phía sau nâng đỡ cho Hinh Nhi của các người thì các người sẽ đối xử với tôi tốt một chút, nhưng vốn dĩ cũng là do tôi ảo tưởng mà thành. Để đến giờ ngay cả cái thân xác này cũng bị các người mặc sức hành hạ, để cuối cùng trở thành vật hi sinh để hiến tim cho con gái quý báu của người. Haha thật ngu, tôi thật là ngu."   Giọng nói non nớt cố lấy hết sức gào lên trong tuyệt vọng, những con người trước mặt người thiếu niên cũng thật lạnh nhạt, trong mắt của họ chẳng có lấy một tia thương xót hay cảm động nào cho những việc mà cậu đã làm cho cả nhà họ. Cưỡng ép một người phải hiến tim, hiến đi chính mạng sống của mình. Độc ác, tàn nhẫn vô cùng."Đè nó lại, cưỡng chế tiêm thuốc đi. Hàn Phong bị phũ nặng mà khóc không thành tiếng, hắn cam chịu ngồi vẽ vòng tròn tủi thân.Cả đám được một phen như này liền thích thú thả icon haha vào dòng tin nhắn của Hàn Phong.Điều này làm hắn muốn mua quần đội lên đầu cho đỡ quê.       Dù phũ là vậy nhưng Mộc Hạ vẫn âm thầm mỉm cười ở phía bên kia màn hình điện thoại, để kết thúc chuỗi hỗn loạn trong nhóm lớp thầy Trương liền gửi cả đống link bài tập cho cả đám làm.       Thầy Trương đã gửi link vào nhóm lớp.:"Các em cũng đang rảnh mà nhỉ? Cố làm hết đống bài tập này nhé! Yêu các em, cố lên.Hạn cuối là ngày mai nộp.Cấm ê a than vãn trong nhóm lớp nếu không ×2 bài tập lên."-Thầy Trương      Sau dòng tin nhắn nhẹ nhàng của thầy Trương mà nhóm lớp chẳng còn lấy một phản hồi nào ngoài nhìn cái seen lạnh ngắt đứng trơ trọi một chỗ ở phía dưới dòng tin nhắn nọ.          Và tối hôm đó có những con người cận lực giải quyết đống bài tập trong nước mắt.Mộc Hạ đang làm bài thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên giữa gian phòng im ắng, cậu nhấn nút nghe máy.:"Alo, ai vậy ạ?":"Hạ Hạ, tuần tới cháu rảnh không.Đi dạo chợ bảo thạch với ta một chuyến":"Sư phụ Hưu của con ơi, con đang rất bận rộn đây.Mà người sao không rủ mấy vị sư đệ khác đi cùng ạ?":" Tụi nhóc đó bận đi trải nghiệm thực tế gì đoa để lấy cảm hứng vẽ tranh rồi.":"Con lại có việc bận rồi nên chắc không đi được":" Haizzz đành vậy, tiếc thật đấy.Nếu châu đi chắc sẽ kiếm được bộn tiền cho coi.Chật chật đáng tiếc quá đi mất.":"Khoan đã ạ, làm sao lại có thể kiếm bộn tiền vậy ạ?"Diệt Hưu thấy Mộc Hạ đã mắc mưu bèn đắc ý mà thầm cười ở phía bên kia điện thoại, phải nói cách dụ dỗ cậu nhanh nhất chỉ có thể là tiền hoặc những cuộc làm ăn chân chính và kiếm được nhiều lợi ích mà thôi.:" Để ta nói sơ qua cho con hiểu một chút về phiên chợ này.Ở phiên chợ này như một cuộc đấu giá bảo thạch và đá quý thu nhỏ vậy.Nhưng chỉ khác con phải tìm ra viên đá chứa giá trị lớn đó, bên ngoài nó chỉ là một viên đá ven đường bình thường.Nhưng bên trong chính là chứa một viên kho báu quý giá người người ao ước.Nếu cắt đá tại chỗ mà ra được báu vật thì lập tức tiền rất dễ kiếm thôi":"Hmmm, con hiểu rồi.Vậy tuần sau con sẽ tranh thủ sắp xếp một ngày để đi cùng người.Giờ con phải làm bài tập tiếp đã ạ.Chào người, chúc sư phụ ngủ ngon.":"Con cũng vậy, chú ý sức khỏe đấy nhé!":"Vâng ạ"Diệt Hưu cúp máy, Mộc Hạ đặt điện thoại lên bàn rồi ngồi nhìn đống bài tập còn đang dang dở.Một lúc lâu sau khi ngồi thẩn thờ ở một chỗ thì Mộc Hạ tiếp tục cầm bút lên và làm bài tập.Sau khi làm xong thì cậu bật máy tính để tra dữ liệu về buổi đấu giá và các quy tắc của nó.Tra xong thông tin một hồi thì Mộc Hạ cũng dừng lại, thoát khỏi mạng thông minh.Tắt nguồn máy rồi dọn dẹp sách vở sau đó đi vệ sinh cá nhân.Vệ sinh xong thì cậu cầm điện thoại lên rồi nằm thẳng xuống giường.Cậu đang xem các video về đồ ngọt, vừa suy nghĩ làm sao để ngày mai có thể kiếm được bộn tiền.Và các loại đá có giá trị cao để làm trang sức tặng mọi người.Chắc cũng không tốn nhiều đá lắm đâu nhỉ.Thôi thì chuyện tuần sau thì hẵn để tuần sau tính vậy, tính sớm bước không qua.Sáng sớm hôm sau, vẫn như thường lệ cả đám lại vác xác tới trường.Nhưng một số người trong lớp có vẻ đang rơi vào trạng thái bất ổn, và có quầng thâm mắt rất rõ.

Chương 220: 220: Bài Tập Chất Đống