Tác giả:

Chính vì ngây thơ đặt vào họ niềm tin mà cuộc sống của người nọ mới trở nên trớ trêu đến vậy. "Tôi làm mọi thứ chỉ muốn các người nhìn tôi một lần, tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Các người có từng xem tôi là người nhà không hả. Tôi đã nghĩ nếu tôi an phận làm cái bóng phía sau nâng đỡ cho Hinh Nhi của các người thì các người sẽ đối xử với tôi tốt một chút, nhưng vốn dĩ cũng là do tôi ảo tưởng mà thành. Để đến giờ ngay cả cái thân xác này cũng bị các người mặc sức hành hạ, để cuối cùng trở thành vật hi sinh để hiến tim cho con gái quý báu của người. Haha thật ngu, tôi thật là ngu."   Giọng nói non nớt cố lấy hết sức gào lên trong tuyệt vọng, những con người trước mặt người thiếu niên cũng thật lạnh nhạt, trong mắt của họ chẳng có lấy một tia thương xót hay cảm động nào cho những việc mà cậu đã làm cho cả nhà họ. Cưỡng ép một người phải hiến tim, hiến đi chính mạng sống của mình. Độc ác, tàn nhẫn vô cùng."Đè nó lại, cưỡng chế tiêm thuốc đi.

Chương 276: C276: Chương 14 lời dặn dò

Xuyên Chứng Chỉ Thanh XuânTác giả: WDR | QueenTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Teen, Truyện Xuyên KhôngChính vì ngây thơ đặt vào họ niềm tin mà cuộc sống của người nọ mới trở nên trớ trêu đến vậy. "Tôi làm mọi thứ chỉ muốn các người nhìn tôi một lần, tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Các người có từng xem tôi là người nhà không hả. Tôi đã nghĩ nếu tôi an phận làm cái bóng phía sau nâng đỡ cho Hinh Nhi của các người thì các người sẽ đối xử với tôi tốt một chút, nhưng vốn dĩ cũng là do tôi ảo tưởng mà thành. Để đến giờ ngay cả cái thân xác này cũng bị các người mặc sức hành hạ, để cuối cùng trở thành vật hi sinh để hiến tim cho con gái quý báu của người. Haha thật ngu, tôi thật là ngu."   Giọng nói non nớt cố lấy hết sức gào lên trong tuyệt vọng, những con người trước mặt người thiếu niên cũng thật lạnh nhạt, trong mắt của họ chẳng có lấy một tia thương xót hay cảm động nào cho những việc mà cậu đã làm cho cả nhà họ. Cưỡng ép một người phải hiến tim, hiến đi chính mạng sống của mình. Độc ác, tàn nhẫn vô cùng."Đè nó lại, cưỡng chế tiêm thuốc đi. Tiết học kết thúc, Mộc Hạ chán nản sau khi lên bảng giải lại toàn bộ các bài toán trong bộ đề nghiên cứu của bản thân. Nhớ lại cảnh ban nãy, ánh mắt của Mỹ Hiên nhìn cậu cứ có cảm giác bất an thế nào ấy. Đến khi tan học, dự cảm không lành ban nãy của Mộc Hạ đã thành sự thật. Lúc này cậu đã tách khỏi Dương Hồng để đi mua ít thức ăn cho cả hai tối nay ở lại viện để tăng ca. Lúc đi ngang phòng hành chính, cậu nhìn qua thì chẳng thấy ai cả đến khi nhìn lại thì đột nhiên lại thấy Mỹ Hiên đứng vắc chéo chân tựa nơi cửa. Sự việc mới diễn ra này khiến Mộc Hạ ngạc nhiên đôi chút, chợt Mỹ Hiên dần tiến gần về phía cậu. Khuôn mặt cô ấy cứ đen sầm lại trông rất quỷ dị. Chợt cô ấy nắm lấy tay cậu. “Đại Lão Hạ, ngài quay về rồi sao ạ. Mừng quᔓchị…chị bỏ em ra đi”“Tôi là fan hâm mô của ngài lâu lắm rồi đấy ạ”“Chị ơi, em chỉ mới có hai mươi tuổi đầu thôi. Không có lớn tuổi hơn chị là bao đâu ạ. Với lại chị bỏ tay em ra trước đi đã.” Mộc Hạ khóc không ra nước mắt mà rụt rè nói, sự tấn công nhiệt tình một cái thái quá này làm cậu có chút đề phòng đi. Dù gì lúc trước cũng thấy qua đám người này rồi nhưng vẫn không thân đến mức có thể nắm tay nắm cổ như này. “Thất lễ rồi, ngài có nhớ tôi chứ ạ. Tôi là Mỹ Hiên của Khoa Vật Lý đây ạ, đợt đó khi ngài còn học Nhất Quang đã từng tới dự giờ lớp tôi. Bài thị phạm hôm đó của ngài rất đặc sắc đấy ạ. Phải nói khiến người ta trầm trồ, nể phục” Mộc Hạ chợt lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh, Mỹ Hiên vẫn luôn vui vẻ mà luyên thuyên với cậu. Điều này làm cậu nhớ lại một số hồi ức trước đây. “Vâng, em còn nhớ ạ. Nhưng mà em chưa giỏi đến mức có thể khiến mọi người nể phục đến vậy đâu ạ, so với các sư phụ thì em còn kém lắm”“Ngài nhận bản thân kém với tụi tôi lại là con ốc nhỏ bé lạc ở trời biển nào đây ạ, tụi tôi sùng bài ngài lắm đấy ạ. Những người được tuyển trọn vào các Khoa chính thức làm việc cho Viện Quốc Gia và dưới tướng các đại lão không ai không biết ngài. Nếu không biết thì kẻ đó ắt hẳn quá ngu, với lại tất cả thành viên cốt cán trọng viện nếu tôn thờ các đại lão 10 phần thì ngài đac chiếm được 9 phần rồi ạ.”“Không nhất thiết phải như vậy đâu ạ, có gì chị và mọi người trong vai trò cốt cán cứ xưng hô theo tuổi đi ạ. Dù gì tuổi em còn nhỏ không cần câu nệ vậy đâu ạ, mà em có thể làm phiền chị đừng để lộ thân phận của em có được không ạ. Vì một vài chuyện cá nhân nên…” Mộc Hạ chưa nói hết câu thì Mỹ Hiên đã hào hứng tỏ vẻ thích thú nói. “Tất nhiên rồi ạ, tôi…à không…chị chắc chắn sẽ kín miệng hehe”“Cảm ơn chị”“Mà Mộc Hạ nè, em có thể lễ phép và để mọi người gọi em bằng cách thức xưng hô theo độ tuổi. Nhưng em không được nhân nhượng mà để chúng leo lên đầu lên cổ em, trước khi làm gì thì cũng phải cho chúng biết em là ai. Và em có thể làm gì chúng nếu chúng dám quá phận mà coi lòng tốt và sự hiểu chuyện của em như trò tiêu khiển. Đừng có làm vậy đấy nha, dù có xưng hô ra sao thì em vẫn là cấp bật cao ở Viện Quốc Gia này chỉ sau các Đại lão thôi”“Vâng, cảm ơn lời dặn dò của chị.”“Vậy nha, bye em. Chị phải giải quyết nốt công việc giáo án của mình đã hehe”“Vâng, em chào chị” Mỹ Hiên nhận được lời chào thân thiết của Mộc Hạ liền vui vẻ nhảy chân sáo rời đi, cậu cũng không nhìn theo bóng lưng kia làm gì. Mộc Hạ quay người đi thẳng không ngoái đầu lại. Một lúc lâu sau đó, sau khi mua đồ ăn tối cho cả hai xong thì Mộc Hạ cũng quay lại. Dương Hồng quả thật là một người chăm chỉ và cần mẫn. Từ lúc cậu rời đi đến lúc quay lại anh ta vẫn chăm chú nhìn vào trong kính hiển vi. “Anh Hồng ơi, ăn cơm tối thôi. Anh dừng tay một chút ạ”“Được rồi, để anh ghi nốt mấy dòng chữ đã” Mộc Hạ không nói gì chỉ khẽ gật đầu, cậu lấy hai hộp cơm ở trong bọc ra. Rồi bản thân im lặng ngồi một góc ăn cơm tránh làm phiền đến Dương Hồng

Xuyên Chứng Chỉ Thanh XuânTác giả: WDR | QueenTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Teen, Truyện Xuyên KhôngChính vì ngây thơ đặt vào họ niềm tin mà cuộc sống của người nọ mới trở nên trớ trêu đến vậy. "Tôi làm mọi thứ chỉ muốn các người nhìn tôi một lần, tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Các người có từng xem tôi là người nhà không hả. Tôi đã nghĩ nếu tôi an phận làm cái bóng phía sau nâng đỡ cho Hinh Nhi của các người thì các người sẽ đối xử với tôi tốt một chút, nhưng vốn dĩ cũng là do tôi ảo tưởng mà thành. Để đến giờ ngay cả cái thân xác này cũng bị các người mặc sức hành hạ, để cuối cùng trở thành vật hi sinh để hiến tim cho con gái quý báu của người. Haha thật ngu, tôi thật là ngu."   Giọng nói non nớt cố lấy hết sức gào lên trong tuyệt vọng, những con người trước mặt người thiếu niên cũng thật lạnh nhạt, trong mắt của họ chẳng có lấy một tia thương xót hay cảm động nào cho những việc mà cậu đã làm cho cả nhà họ. Cưỡng ép một người phải hiến tim, hiến đi chính mạng sống của mình. Độc ác, tàn nhẫn vô cùng."Đè nó lại, cưỡng chế tiêm thuốc đi. Tiết học kết thúc, Mộc Hạ chán nản sau khi lên bảng giải lại toàn bộ các bài toán trong bộ đề nghiên cứu của bản thân. Nhớ lại cảnh ban nãy, ánh mắt của Mỹ Hiên nhìn cậu cứ có cảm giác bất an thế nào ấy. Đến khi tan học, dự cảm không lành ban nãy của Mộc Hạ đã thành sự thật. Lúc này cậu đã tách khỏi Dương Hồng để đi mua ít thức ăn cho cả hai tối nay ở lại viện để tăng ca. Lúc đi ngang phòng hành chính, cậu nhìn qua thì chẳng thấy ai cả đến khi nhìn lại thì đột nhiên lại thấy Mỹ Hiên đứng vắc chéo chân tựa nơi cửa. Sự việc mới diễn ra này khiến Mộc Hạ ngạc nhiên đôi chút, chợt Mỹ Hiên dần tiến gần về phía cậu. Khuôn mặt cô ấy cứ đen sầm lại trông rất quỷ dị. Chợt cô ấy nắm lấy tay cậu. “Đại Lão Hạ, ngài quay về rồi sao ạ. Mừng quᔓchị…chị bỏ em ra đi”“Tôi là fan hâm mô của ngài lâu lắm rồi đấy ạ”“Chị ơi, em chỉ mới có hai mươi tuổi đầu thôi. Không có lớn tuổi hơn chị là bao đâu ạ. Với lại chị bỏ tay em ra trước đi đã.” Mộc Hạ khóc không ra nước mắt mà rụt rè nói, sự tấn công nhiệt tình một cái thái quá này làm cậu có chút đề phòng đi. Dù gì lúc trước cũng thấy qua đám người này rồi nhưng vẫn không thân đến mức có thể nắm tay nắm cổ như này. “Thất lễ rồi, ngài có nhớ tôi chứ ạ. Tôi là Mỹ Hiên của Khoa Vật Lý đây ạ, đợt đó khi ngài còn học Nhất Quang đã từng tới dự giờ lớp tôi. Bài thị phạm hôm đó của ngài rất đặc sắc đấy ạ. Phải nói khiến người ta trầm trồ, nể phục” Mộc Hạ chợt lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh, Mỹ Hiên vẫn luôn vui vẻ mà luyên thuyên với cậu. Điều này làm cậu nhớ lại một số hồi ức trước đây. “Vâng, em còn nhớ ạ. Nhưng mà em chưa giỏi đến mức có thể khiến mọi người nể phục đến vậy đâu ạ, so với các sư phụ thì em còn kém lắm”“Ngài nhận bản thân kém với tụi tôi lại là con ốc nhỏ bé lạc ở trời biển nào đây ạ, tụi tôi sùng bài ngài lắm đấy ạ. Những người được tuyển trọn vào các Khoa chính thức làm việc cho Viện Quốc Gia và dưới tướng các đại lão không ai không biết ngài. Nếu không biết thì kẻ đó ắt hẳn quá ngu, với lại tất cả thành viên cốt cán trọng viện nếu tôn thờ các đại lão 10 phần thì ngài đac chiếm được 9 phần rồi ạ.”“Không nhất thiết phải như vậy đâu ạ, có gì chị và mọi người trong vai trò cốt cán cứ xưng hô theo tuổi đi ạ. Dù gì tuổi em còn nhỏ không cần câu nệ vậy đâu ạ, mà em có thể làm phiền chị đừng để lộ thân phận của em có được không ạ. Vì một vài chuyện cá nhân nên…” Mộc Hạ chưa nói hết câu thì Mỹ Hiên đã hào hứng tỏ vẻ thích thú nói. “Tất nhiên rồi ạ, tôi…à không…chị chắc chắn sẽ kín miệng hehe”“Cảm ơn chị”“Mà Mộc Hạ nè, em có thể lễ phép và để mọi người gọi em bằng cách thức xưng hô theo độ tuổi. Nhưng em không được nhân nhượng mà để chúng leo lên đầu lên cổ em, trước khi làm gì thì cũng phải cho chúng biết em là ai. Và em có thể làm gì chúng nếu chúng dám quá phận mà coi lòng tốt và sự hiểu chuyện của em như trò tiêu khiển. Đừng có làm vậy đấy nha, dù có xưng hô ra sao thì em vẫn là cấp bật cao ở Viện Quốc Gia này chỉ sau các Đại lão thôi”“Vâng, cảm ơn lời dặn dò của chị.”“Vậy nha, bye em. Chị phải giải quyết nốt công việc giáo án của mình đã hehe”“Vâng, em chào chị” Mỹ Hiên nhận được lời chào thân thiết của Mộc Hạ liền vui vẻ nhảy chân sáo rời đi, cậu cũng không nhìn theo bóng lưng kia làm gì. Mộc Hạ quay người đi thẳng không ngoái đầu lại. Một lúc lâu sau đó, sau khi mua đồ ăn tối cho cả hai xong thì Mộc Hạ cũng quay lại. Dương Hồng quả thật là một người chăm chỉ và cần mẫn. Từ lúc cậu rời đi đến lúc quay lại anh ta vẫn chăm chú nhìn vào trong kính hiển vi. “Anh Hồng ơi, ăn cơm tối thôi. Anh dừng tay một chút ạ”“Được rồi, để anh ghi nốt mấy dòng chữ đã” Mộc Hạ không nói gì chỉ khẽ gật đầu, cậu lấy hai hộp cơm ở trong bọc ra. Rồi bản thân im lặng ngồi một góc ăn cơm tránh làm phiền đến Dương Hồng

Xuyên Chứng Chỉ Thanh XuânTác giả: WDR | QueenTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Teen, Truyện Xuyên KhôngChính vì ngây thơ đặt vào họ niềm tin mà cuộc sống của người nọ mới trở nên trớ trêu đến vậy. "Tôi làm mọi thứ chỉ muốn các người nhìn tôi một lần, tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Các người có từng xem tôi là người nhà không hả. Tôi đã nghĩ nếu tôi an phận làm cái bóng phía sau nâng đỡ cho Hinh Nhi của các người thì các người sẽ đối xử với tôi tốt một chút, nhưng vốn dĩ cũng là do tôi ảo tưởng mà thành. Để đến giờ ngay cả cái thân xác này cũng bị các người mặc sức hành hạ, để cuối cùng trở thành vật hi sinh để hiến tim cho con gái quý báu của người. Haha thật ngu, tôi thật là ngu."   Giọng nói non nớt cố lấy hết sức gào lên trong tuyệt vọng, những con người trước mặt người thiếu niên cũng thật lạnh nhạt, trong mắt của họ chẳng có lấy một tia thương xót hay cảm động nào cho những việc mà cậu đã làm cho cả nhà họ. Cưỡng ép một người phải hiến tim, hiến đi chính mạng sống của mình. Độc ác, tàn nhẫn vô cùng."Đè nó lại, cưỡng chế tiêm thuốc đi. Tiết học kết thúc, Mộc Hạ chán nản sau khi lên bảng giải lại toàn bộ các bài toán trong bộ đề nghiên cứu của bản thân. Nhớ lại cảnh ban nãy, ánh mắt của Mỹ Hiên nhìn cậu cứ có cảm giác bất an thế nào ấy. Đến khi tan học, dự cảm không lành ban nãy của Mộc Hạ đã thành sự thật. Lúc này cậu đã tách khỏi Dương Hồng để đi mua ít thức ăn cho cả hai tối nay ở lại viện để tăng ca. Lúc đi ngang phòng hành chính, cậu nhìn qua thì chẳng thấy ai cả đến khi nhìn lại thì đột nhiên lại thấy Mỹ Hiên đứng vắc chéo chân tựa nơi cửa. Sự việc mới diễn ra này khiến Mộc Hạ ngạc nhiên đôi chút, chợt Mỹ Hiên dần tiến gần về phía cậu. Khuôn mặt cô ấy cứ đen sầm lại trông rất quỷ dị. Chợt cô ấy nắm lấy tay cậu. “Đại Lão Hạ, ngài quay về rồi sao ạ. Mừng quᔓchị…chị bỏ em ra đi”“Tôi là fan hâm mô của ngài lâu lắm rồi đấy ạ”“Chị ơi, em chỉ mới có hai mươi tuổi đầu thôi. Không có lớn tuổi hơn chị là bao đâu ạ. Với lại chị bỏ tay em ra trước đi đã.” Mộc Hạ khóc không ra nước mắt mà rụt rè nói, sự tấn công nhiệt tình một cái thái quá này làm cậu có chút đề phòng đi. Dù gì lúc trước cũng thấy qua đám người này rồi nhưng vẫn không thân đến mức có thể nắm tay nắm cổ như này. “Thất lễ rồi, ngài có nhớ tôi chứ ạ. Tôi là Mỹ Hiên của Khoa Vật Lý đây ạ, đợt đó khi ngài còn học Nhất Quang đã từng tới dự giờ lớp tôi. Bài thị phạm hôm đó của ngài rất đặc sắc đấy ạ. Phải nói khiến người ta trầm trồ, nể phục” Mộc Hạ chợt lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh, Mỹ Hiên vẫn luôn vui vẻ mà luyên thuyên với cậu. Điều này làm cậu nhớ lại một số hồi ức trước đây. “Vâng, em còn nhớ ạ. Nhưng mà em chưa giỏi đến mức có thể khiến mọi người nể phục đến vậy đâu ạ, so với các sư phụ thì em còn kém lắm”“Ngài nhận bản thân kém với tụi tôi lại là con ốc nhỏ bé lạc ở trời biển nào đây ạ, tụi tôi sùng bài ngài lắm đấy ạ. Những người được tuyển trọn vào các Khoa chính thức làm việc cho Viện Quốc Gia và dưới tướng các đại lão không ai không biết ngài. Nếu không biết thì kẻ đó ắt hẳn quá ngu, với lại tất cả thành viên cốt cán trọng viện nếu tôn thờ các đại lão 10 phần thì ngài đac chiếm được 9 phần rồi ạ.”“Không nhất thiết phải như vậy đâu ạ, có gì chị và mọi người trong vai trò cốt cán cứ xưng hô theo tuổi đi ạ. Dù gì tuổi em còn nhỏ không cần câu nệ vậy đâu ạ, mà em có thể làm phiền chị đừng để lộ thân phận của em có được không ạ. Vì một vài chuyện cá nhân nên…” Mộc Hạ chưa nói hết câu thì Mỹ Hiên đã hào hứng tỏ vẻ thích thú nói. “Tất nhiên rồi ạ, tôi…à không…chị chắc chắn sẽ kín miệng hehe”“Cảm ơn chị”“Mà Mộc Hạ nè, em có thể lễ phép và để mọi người gọi em bằng cách thức xưng hô theo độ tuổi. Nhưng em không được nhân nhượng mà để chúng leo lên đầu lên cổ em, trước khi làm gì thì cũng phải cho chúng biết em là ai. Và em có thể làm gì chúng nếu chúng dám quá phận mà coi lòng tốt và sự hiểu chuyện của em như trò tiêu khiển. Đừng có làm vậy đấy nha, dù có xưng hô ra sao thì em vẫn là cấp bật cao ở Viện Quốc Gia này chỉ sau các Đại lão thôi”“Vâng, cảm ơn lời dặn dò của chị.”“Vậy nha, bye em. Chị phải giải quyết nốt công việc giáo án của mình đã hehe”“Vâng, em chào chị” Mỹ Hiên nhận được lời chào thân thiết của Mộc Hạ liền vui vẻ nhảy chân sáo rời đi, cậu cũng không nhìn theo bóng lưng kia làm gì. Mộc Hạ quay người đi thẳng không ngoái đầu lại. Một lúc lâu sau đó, sau khi mua đồ ăn tối cho cả hai xong thì Mộc Hạ cũng quay lại. Dương Hồng quả thật là một người chăm chỉ và cần mẫn. Từ lúc cậu rời đi đến lúc quay lại anh ta vẫn chăm chú nhìn vào trong kính hiển vi. “Anh Hồng ơi, ăn cơm tối thôi. Anh dừng tay một chút ạ”“Được rồi, để anh ghi nốt mấy dòng chữ đã” Mộc Hạ không nói gì chỉ khẽ gật đầu, cậu lấy hai hộp cơm ở trong bọc ra. Rồi bản thân im lặng ngồi một góc ăn cơm tránh làm phiền đến Dương Hồng

Chương 276: C276: Chương 14 lời dặn dò