Tần Khả Linh mệt mỏi lê bước đi ra khỏi đại viện ấy, sức lực vốn yếu nay lại càng cạn kiệt hơn, bà không đi nổi nữa bèn ngồi bệt xuống bồn hoa ven đường gần đấy. Trong đầu lại không khỏi hiện lên cảnh tượng của 20 phút trước. "La Thận Khâm, con bé là con gái ruột của anh, nể tình tôi sắp chết xin anh rũ lòng thương xót mà nuôi nấng con bé thay tôi vài năm đến khi nó trưởng thành!"Bà nói mà như van nài người đàn ông kia, nhưng từ lúc thấy bà đến thì sắc mặt ông ta đã đanh lại thấy rõ. "Năm đó cô muốn chấm dứt rõ ràng với tôi, không phải cô nói đã bỏ đứa bé đi sao? Giờ cô lại nói nó còn sống! Cô xem tôi là thằng hề à?"Tần Khả Linh nước mắt lưng tròng, có hối hận cũng có không cam lòng nói:"Là tôi tự đánh giá cao mạng mình dài nên không nỡ bỏ con bé, nhưng ông trời trêu ngươi, nếu không cả đời này tôi cũng sẽ không để ông biết sự tồn tại của nó!"La Thận Khâm nghe thế thì càng tức giận, ông gầm lên chỉ tay ra cửa quát:"Khả Linh cô giỏi lắm! Nếu đã tuyệt tình ngay từ đầu thì giờ cô đến đây…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...