Giản Nhất không nghe ra sự thương hại trong giọng nói của ông lão, hoặc là nói cô cũng không để ý, chỉ cười cười: “Không còn trẻ nữa, và cháu sẽ rất mau già đi”. Ông lão gật đầu: “Khi nãy ở phòng chờ máy bay ta có làm rơi nó, cảm ơn cháu đã nhặt được và trả lại cho ta, để báo đáp, cháu có thể nói một tâm nguyện với ta.” Giản Nhất đúng là lúc ở phòng chờ có nhặt được một hộp màu đen, đem trả lại cho ông lão. “Một tâm nguyện?” Giản Nhất cười, có lẽ là trên máy bay quá buồn chán, cũng có lẽ ông lão này làm cô nhớ đến người ông yêu thương cô khi còn nhỏ. Người già lớn tuổi một chút càng đáng yêu như trẻ nhỏ. Vậy thì cô cũng nên nghiêm túc nghĩ một tâm nguyện. Hiện tại cô có mong muốn gì đây? Cô nỗ lực làm việc chăm chỉ trong mười năm đến khi sự nghiệp thành công, ăn uống không cần lo lắng. Nhưng có lẽ do cô thiếu tình yêu đi, cha mẹ qua đời sớm, cô chưa bao giờ được nếm trải tình yêu của cha và tình thương của mẹ. Ông nội đã nuôi dưỡng cô, nhưng đến khi cô thành niên ông nội cũng qua đời…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...