Bầu trời thỉnh thoảng có một tia chớp phá không mà ra, chiếu sáng thung lũng đáng sợ này, Tô Hoài nhìn thấy ngọn núi cách đó không xa đang lung lay. Có lẽ là bản năng sinh tồn, Tô Hoài khàn giọng kêu lên: "Cứu mạng..." Tiếng kêu cứu bị chìm ngập trong cơn mưa như trút nước, như nói với Tô Hoài rằng đó là điều vô ích. Đặc biệt chỗ này còn là khe núi, ngay cả ban ngày trời trong cũng hầu như không có ai đặt chân đến, huống chi bây giờ còn là đêm mưa tầm tã. Tô Hoài quấn chặt quần áo trên người, cái chân bị thương dường như đã mất đi tri giác. Tô Hoài dùng sức chống đỡ cơ thể tê liệt, với vào chiếc túi đang bị ngâm trong nước bùn, lấy điện thoại di động từ bên trong ra. Tô Hoài dùng túi che lại, nhấn mở điện thoại di động. May mà vẫn còn pin, chỉ là không có tín hiệu. Tô Hoài ôm hi vọng cuối cùng gọi cho đội cứu hỏa, nhưng hi vọng cũng nhanh chóng tan biến, điện thoại vốn dĩ không liên lạc được. Một tiếng sấm lớn nổ vang, Tô Hoài rùng mình, sợ là cô không sống qua tối nay. Khi thời khắc…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...