Bà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và…
Chương 813: CON KHÔNG LÀM GÌ SAI
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời ĐồnTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và… Hạ Diệp Chi bàng hoàng nhìn Mạc Đình Kiên, biểu cảm trên mặt cô hơi phức tạp.Như là có chút ngạc nhiên, rồi lại có chút bình thản, rồi sau đó cô bình tĩnh trở lại.Lúc sau, Hạ Diệp Chi nói: “Được, tôi biết rồi.”Sau đó, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.Đồng thời, Mạc Đình Kiên có vẻ như không có chuyện gì xảy ra, anh tiếp tục cầm đũa ăn cơm.Thời gian của Hạ Diệp Chi ở trong phòng vệ sinh có hơi lâu so với bình thường.Cô đang tự kiểm điểm lại mình.Trước tới giờ, Mạc Đình Kiên vẫn luôn chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng cô.Có rất nhiều chuyện người khác không làm được, nhưng anh đều làm được.Cho nên khi Hạ Diệp Chi kết nối lại toàn bộ các vụ việc với nhau, tự nhiên cô nghĩ đến Mạc Đình Kiên.Không ai có thể đồng thời làm được việc này.Chỉ có Mạc Đình Kiên có thể.Nhưng Mạc Đình Kiên phủ nhận kiên quyết như vậy.Thậm chí không tìm ra được chút manh mối nào biểu hiện trên mặt anh.Hạ Diệp Chi ở trong phòng vệ sinh thêm lúc để bình tĩnh lại rồi mới mở cửa đi ra ngoài.Mạc Đình Kiên vẫn còn đang ngồi ăn.Anh ăn rất chậm.Hạ Diệp Chi quan sát từ xa phát hiện phần lớn đồ ăn đã bị anh ăn hết.Gần đây anh ăn ngon miệng vậy sao?Ăn nhiều như vậy mà còn ốm như vậy?Cũng thật là kỳ !Hạ Diệp Chi đi đến chỗ Hạ Hạ chơi với cô bé.Lát sau, Hạ Diệp Chi xoay lên bàn ăn nhìn phát hiện Mạc Đình Kiên đã không còn ăn nữa, mà đang bắt đầu dọn dẹp những hộp đồ ăn lại.Phần lớn đồ ăn đều ăn hết rồi, nên còn thừa lại chỉ đem bỏ đi.Do nhiều món nên khi gom lại, hộp đựng cũng khá nhiều.Mạc Hạ thấy Mạc Đình Kiên đã ăn xong cơm.“Ba, lại đây xem đồ chơi mới này lắp ráp như thế nào, con không biết.”“Chờ một chút.” Mạc Đình Kiên nhìn qua rồi nói: “Ba vứt rác rồi qua chơi với con.”Nói xong, anh cầm túi rác đi ra ngoài.Hạ Diệp Chi ngồi yên có chút bất ngờ.Trước đây khi cô ở bên ngoài, lúc Mạc Đình Kiên tạm trú ở chỗ cô ở cũng có làm những việc như vậy.Nhưng bây giờ nhìn thấy anh lại làm nhưng việc này, cô lại cảm giác có gì đó khác thường.Hơn nữa, mấy tháng gần đây, những việc anh làm cũng rất khác thường.Sau khi Tô Miên có thai, hôm mở phiên tòa xét xử, anh cũng không xuất hiện, có vẻ như anh không hề muốn tranh giành quyền nuôi Mạc Hạ với cô.Nếu như anh coi trọng đứa con trong bụng Tô Miên như vậy, thì không có chuyện anh không quan trọng hôn lễ của anh và Tô Miên được, càng không có chuyện có người phá đám phát clip trong hôn lễ được.Với bản tính cẩn thận của Mạc Đình Kiên thì tuyệt đối không thể có những sơ sót như vậy được.Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, Mạc Đình Kiên cũng không mấy quan tâm, anh để mặc cho Tô Miên tự xoay sở, cũng không quan tâm đến cô ta nữa…Rõ ràng việc này có chút kỳ lạ, nhưng Hạ Diệp Chi lại tìm không ra mấu chốt vấn đề.“Mẹ?”Mạc Hạ quơ quơ tay trước mặt Hạ Diệp Chi, lúc này cô mới sực tỉnh: “Sao vậy con?”Mạc Hạ hỏi cô: “Sao mẹ cứ bần thần vậy?”“Mẹ đang suy nghĩ chút việc.” Hạ Diệp Chi nói.Vết thương có chút đau, cô sờ nhẹ lên vết thương trên vai mình.“Mẹ đau rồi sao?” Mạc Hạ nhớ vai của Hạ Diệp Chi bị thương.“Không đau nha…” Mạc Hạ mím môi nhỏ tiếng nói “Con xin lỗi…”Hạ Diệp Chi ngạc nhiên hỏi: “Sao con lại xin lỗi? Con có làm gì sai đâu?”“Mẹ bị thương mà con còn giữ ba ở lại ăn cơm, mà mẹ không thể làm cơm…”“Ba của con cho người đưa đồ ăn và cơm đến mà. Mẹ đâu có nấu đâu?”Hạ Diệp Chi hơi bất ngờ, cô không nghĩ Mạc Hạ lại chú ý đến như vậy.Mạc Hạ vẫn lắc đầu: “Con xin lỗi…”Hạ Diệp Chi còn muốn nói gì nữa, nhưng chuông cửa bất chợt vang lên.
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời ĐồnTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và… Hạ Diệp Chi bàng hoàng nhìn Mạc Đình Kiên, biểu cảm trên mặt cô hơi phức tạp.Như là có chút ngạc nhiên, rồi lại có chút bình thản, rồi sau đó cô bình tĩnh trở lại.Lúc sau, Hạ Diệp Chi nói: “Được, tôi biết rồi.”Sau đó, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.Đồng thời, Mạc Đình Kiên có vẻ như không có chuyện gì xảy ra, anh tiếp tục cầm đũa ăn cơm.Thời gian của Hạ Diệp Chi ở trong phòng vệ sinh có hơi lâu so với bình thường.Cô đang tự kiểm điểm lại mình.Trước tới giờ, Mạc Đình Kiên vẫn luôn chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng cô.Có rất nhiều chuyện người khác không làm được, nhưng anh đều làm được.Cho nên khi Hạ Diệp Chi kết nối lại toàn bộ các vụ việc với nhau, tự nhiên cô nghĩ đến Mạc Đình Kiên.Không ai có thể đồng thời làm được việc này.Chỉ có Mạc Đình Kiên có thể.Nhưng Mạc Đình Kiên phủ nhận kiên quyết như vậy.Thậm chí không tìm ra được chút manh mối nào biểu hiện trên mặt anh.Hạ Diệp Chi ở trong phòng vệ sinh thêm lúc để bình tĩnh lại rồi mới mở cửa đi ra ngoài.Mạc Đình Kiên vẫn còn đang ngồi ăn.Anh ăn rất chậm.Hạ Diệp Chi quan sát từ xa phát hiện phần lớn đồ ăn đã bị anh ăn hết.Gần đây anh ăn ngon miệng vậy sao?Ăn nhiều như vậy mà còn ốm như vậy?Cũng thật là kỳ !Hạ Diệp Chi đi đến chỗ Hạ Hạ chơi với cô bé.Lát sau, Hạ Diệp Chi xoay lên bàn ăn nhìn phát hiện Mạc Đình Kiên đã không còn ăn nữa, mà đang bắt đầu dọn dẹp những hộp đồ ăn lại.Phần lớn đồ ăn đều ăn hết rồi, nên còn thừa lại chỉ đem bỏ đi.Do nhiều món nên khi gom lại, hộp đựng cũng khá nhiều.Mạc Hạ thấy Mạc Đình Kiên đã ăn xong cơm.“Ba, lại đây xem đồ chơi mới này lắp ráp như thế nào, con không biết.”“Chờ một chút.” Mạc Đình Kiên nhìn qua rồi nói: “Ba vứt rác rồi qua chơi với con.”Nói xong, anh cầm túi rác đi ra ngoài.Hạ Diệp Chi ngồi yên có chút bất ngờ.Trước đây khi cô ở bên ngoài, lúc Mạc Đình Kiên tạm trú ở chỗ cô ở cũng có làm những việc như vậy.Nhưng bây giờ nhìn thấy anh lại làm nhưng việc này, cô lại cảm giác có gì đó khác thường.Hơn nữa, mấy tháng gần đây, những việc anh làm cũng rất khác thường.Sau khi Tô Miên có thai, hôm mở phiên tòa xét xử, anh cũng không xuất hiện, có vẻ như anh không hề muốn tranh giành quyền nuôi Mạc Hạ với cô.Nếu như anh coi trọng đứa con trong bụng Tô Miên như vậy, thì không có chuyện anh không quan trọng hôn lễ của anh và Tô Miên được, càng không có chuyện có người phá đám phát clip trong hôn lễ được.Với bản tính cẩn thận của Mạc Đình Kiên thì tuyệt đối không thể có những sơ sót như vậy được.Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, Mạc Đình Kiên cũng không mấy quan tâm, anh để mặc cho Tô Miên tự xoay sở, cũng không quan tâm đến cô ta nữa…Rõ ràng việc này có chút kỳ lạ, nhưng Hạ Diệp Chi lại tìm không ra mấu chốt vấn đề.“Mẹ?”Mạc Hạ quơ quơ tay trước mặt Hạ Diệp Chi, lúc này cô mới sực tỉnh: “Sao vậy con?”Mạc Hạ hỏi cô: “Sao mẹ cứ bần thần vậy?”“Mẹ đang suy nghĩ chút việc.” Hạ Diệp Chi nói.Vết thương có chút đau, cô sờ nhẹ lên vết thương trên vai mình.“Mẹ đau rồi sao?” Mạc Hạ nhớ vai của Hạ Diệp Chi bị thương.“Không đau nha…” Mạc Hạ mím môi nhỏ tiếng nói “Con xin lỗi…”Hạ Diệp Chi ngạc nhiên hỏi: “Sao con lại xin lỗi? Con có làm gì sai đâu?”“Mẹ bị thương mà con còn giữ ba ở lại ăn cơm, mà mẹ không thể làm cơm…”“Ba của con cho người đưa đồ ăn và cơm đến mà. Mẹ đâu có nấu đâu?”Hạ Diệp Chi hơi bất ngờ, cô không nghĩ Mạc Hạ lại chú ý đến như vậy.Mạc Hạ vẫn lắc đầu: “Con xin lỗi…”Hạ Diệp Chi còn muốn nói gì nữa, nhưng chuông cửa bất chợt vang lên.
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời ĐồnTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và… Hạ Diệp Chi bàng hoàng nhìn Mạc Đình Kiên, biểu cảm trên mặt cô hơi phức tạp.Như là có chút ngạc nhiên, rồi lại có chút bình thản, rồi sau đó cô bình tĩnh trở lại.Lúc sau, Hạ Diệp Chi nói: “Được, tôi biết rồi.”Sau đó, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.Đồng thời, Mạc Đình Kiên có vẻ như không có chuyện gì xảy ra, anh tiếp tục cầm đũa ăn cơm.Thời gian của Hạ Diệp Chi ở trong phòng vệ sinh có hơi lâu so với bình thường.Cô đang tự kiểm điểm lại mình.Trước tới giờ, Mạc Đình Kiên vẫn luôn chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng cô.Có rất nhiều chuyện người khác không làm được, nhưng anh đều làm được.Cho nên khi Hạ Diệp Chi kết nối lại toàn bộ các vụ việc với nhau, tự nhiên cô nghĩ đến Mạc Đình Kiên.Không ai có thể đồng thời làm được việc này.Chỉ có Mạc Đình Kiên có thể.Nhưng Mạc Đình Kiên phủ nhận kiên quyết như vậy.Thậm chí không tìm ra được chút manh mối nào biểu hiện trên mặt anh.Hạ Diệp Chi ở trong phòng vệ sinh thêm lúc để bình tĩnh lại rồi mới mở cửa đi ra ngoài.Mạc Đình Kiên vẫn còn đang ngồi ăn.Anh ăn rất chậm.Hạ Diệp Chi quan sát từ xa phát hiện phần lớn đồ ăn đã bị anh ăn hết.Gần đây anh ăn ngon miệng vậy sao?Ăn nhiều như vậy mà còn ốm như vậy?Cũng thật là kỳ !Hạ Diệp Chi đi đến chỗ Hạ Hạ chơi với cô bé.Lát sau, Hạ Diệp Chi xoay lên bàn ăn nhìn phát hiện Mạc Đình Kiên đã không còn ăn nữa, mà đang bắt đầu dọn dẹp những hộp đồ ăn lại.Phần lớn đồ ăn đều ăn hết rồi, nên còn thừa lại chỉ đem bỏ đi.Do nhiều món nên khi gom lại, hộp đựng cũng khá nhiều.Mạc Hạ thấy Mạc Đình Kiên đã ăn xong cơm.“Ba, lại đây xem đồ chơi mới này lắp ráp như thế nào, con không biết.”“Chờ một chút.” Mạc Đình Kiên nhìn qua rồi nói: “Ba vứt rác rồi qua chơi với con.”Nói xong, anh cầm túi rác đi ra ngoài.Hạ Diệp Chi ngồi yên có chút bất ngờ.Trước đây khi cô ở bên ngoài, lúc Mạc Đình Kiên tạm trú ở chỗ cô ở cũng có làm những việc như vậy.Nhưng bây giờ nhìn thấy anh lại làm nhưng việc này, cô lại cảm giác có gì đó khác thường.Hơn nữa, mấy tháng gần đây, những việc anh làm cũng rất khác thường.Sau khi Tô Miên có thai, hôm mở phiên tòa xét xử, anh cũng không xuất hiện, có vẻ như anh không hề muốn tranh giành quyền nuôi Mạc Hạ với cô.Nếu như anh coi trọng đứa con trong bụng Tô Miên như vậy, thì không có chuyện anh không quan trọng hôn lễ của anh và Tô Miên được, càng không có chuyện có người phá đám phát clip trong hôn lễ được.Với bản tính cẩn thận của Mạc Đình Kiên thì tuyệt đối không thể có những sơ sót như vậy được.Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, Mạc Đình Kiên cũng không mấy quan tâm, anh để mặc cho Tô Miên tự xoay sở, cũng không quan tâm đến cô ta nữa…Rõ ràng việc này có chút kỳ lạ, nhưng Hạ Diệp Chi lại tìm không ra mấu chốt vấn đề.“Mẹ?”Mạc Hạ quơ quơ tay trước mặt Hạ Diệp Chi, lúc này cô mới sực tỉnh: “Sao vậy con?”Mạc Hạ hỏi cô: “Sao mẹ cứ bần thần vậy?”“Mẹ đang suy nghĩ chút việc.” Hạ Diệp Chi nói.Vết thương có chút đau, cô sờ nhẹ lên vết thương trên vai mình.“Mẹ đau rồi sao?” Mạc Hạ nhớ vai của Hạ Diệp Chi bị thương.“Không đau nha…” Mạc Hạ mím môi nhỏ tiếng nói “Con xin lỗi…”Hạ Diệp Chi ngạc nhiên hỏi: “Sao con lại xin lỗi? Con có làm gì sai đâu?”“Mẹ bị thương mà con còn giữ ba ở lại ăn cơm, mà mẹ không thể làm cơm…”“Ba của con cho người đưa đồ ăn và cơm đến mà. Mẹ đâu có nấu đâu?”Hạ Diệp Chi hơi bất ngờ, cô không nghĩ Mạc Hạ lại chú ý đến như vậy.Mạc Hạ vẫn lắc đầu: “Con xin lỗi…”Hạ Diệp Chi còn muốn nói gì nữa, nhưng chuông cửa bất chợt vang lên.