Bà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và…

Chương 922: BỎ NHÀ ĐI

Anh Boss Xấu Xa Trong Lời ĐồnTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và… Tuy tay của cậu bé rất lạnh nhưng Hạ Diệp Chi vẫn không buông ra.Vừa vào lề đường cậu bé liền hất tay cô ra.Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra cậu bé có đôi mắt đen láy rất đẹp.Cô hơi sửng sốt một chút rồi nghiêm túc nói: “Cậu qua đường kiểu đó rất nguy hiểm! Nếu tôi không kéo cậu lại thì cậu đã bị chiếc xe đó tông vào, mất mạng rồi.”Hạ Diệp Chi vừa học giỏi lại vừa già đời sớm.Nên cũng hiểu rất nhiều chuyện.Nhưng cậu bé chỉ lạnh lùng nhìn cô, gắt gỏng: “Tôi có bảo cô lo cho tôi sao? Đồ nhiều chuyện!”Hạ Diệp Chi bị sắc mặt của cậu ta dọa cho giật mình nên nhất thời không biết nói gì.Cậu bé nói xong lại tiếp tục băng qua đường.Nhưng lúc này đèn xanh cũng đã sáng lên.Hạ Diệp Chi vội vàng đuổi theo cậu ta.Cậu bé đang đi thì nhận ra Hạ Diệp Chi cũng đi theo mình nên quay lại tỏ vẻ bực dọc: “Cô đi theo tôi làm gì?”Hạ Diệp Chi hơi sợ ánh mắt của cậu ta.Nên khẽ thì thầm: “Tôi đâu có đi theo cậu đâu, đây cũng là đường mà tôi đi…”Cậu bé nghe thấy thế thì không nói thêm gì nữa.Cậu vẫn tiếp tục băng qua đường và đi thẳng.Hạ Diệp Chi hơi do dự một chút rồi đi theo.Cô cảm thấy cậu bé này rất kỳ lạ, lại còn có vẻ âm trầm.Quần áo còn bẩn bẩn nữa chứ, có khả năng là đã xảy ra chuyện gì đó không hay.Mới đi được một đoạn, cậu bé đã dừng lại..Cậu vẫn quay lưng lại với Hạ Diệp Chi chứ không vội quay đầu lại.Hạ Diệp Chi đứng rất gần cậu ta nên cô khẽ bước lui về sau mấy bước để giữ khoảng cách.Mấy giây sau, cậu ta mới quay đầu lại.Trong đôi mắt đen láy của cậu ánh lên sự sắc lạnh và hờ hững khônghợp vớituổi.Cậu cứ đứng đó mà nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi.Hạ Diệp Chi không tự chủ được siết chặt tay, môi mím lại không dám cất tiếng.Hai người vẫn im lặng đứng đối diện nhau.Cô không biết cậu bé đang nghĩ những gì.Nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí để hỏi: “Có phải cậu đã gặp chuyện gì không hay không?”Cậu bé vẫn nhìn cô chằm chằm mà không nói lời nào.Cô liếc nhìn quần áo hơi bẩn của cậu rồi nói: “Cậu bỏ nhà đi sao?”Cậu bé vẫn yên lặng nãy giờ “Ừ” một tiếng.Hạ Diệp Chi tròn xoe hai mắt, quả nhiên giống như cô đang nghĩ.“Tại sao cậu lại bỏ nhà đi, mẹ của cậu cũng đối xử với cậu không tốt sao?”Vì Hạ Diệp Chi luôn nhìn chằm chằm vào cậu nên chỉ cần nét mặt của cậu có chút biến đổi nào thì cô sẽ phát hiện ra ngay.Cô không biết chữ nào trong câu hỏi của cô đã khiến cậu ta kích động mà vẻ mặt của cậu đột nhiên trở nên rất đáng sợ.Hạ Diệp Chi nhớ tới tới cây bút mà mình được thưởng tại buổi liên hoan nghệ thuật.Nên cô mở cặp sách lấy bút ra đưa cho cậu ta: “Đây là phần thưởng tôi giành được trong buổi liên hoan nghệ thuật trường, tặng cho cậu này!”Cho dù cô mang nó về cho Tiêu Thanh Hà xem thì bà ấy cũng sẽ không khen cô, cũngkhôngvui mừng, thà tặng không cho cậu bé này.Chẳng phải trẻ con mà được tặng quà đều sẽ vui mừng sao?Cô cũng thích quà nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng được tặng.Cậu bé nhìn thoáng qua bút rồi cầm lấy.Hạ Diệp Chi mỉm cười, quả nhiên giống như cô nghĩ, chẳng ai không vui khi nhận được quà cả.Cô còn nói: “Cậu hãy về nhà sớm nhé, đừng ở bên ngoài lâu quá, người nhà sẽ lo lắng đấy.”“Chẳng phải cô đã nói mẹ của cô không thương cô sao?” Cậu bé đột nhiên lên tiếng hỏi.Hạ Diệp Chi có chút kinh ngạc vì câu hỏi đột ngột ấy của cậu bé: “Tôi có nói vậy sao?”Cậu con trai liền đáp: “Cô có nói.”Hạ Diệp Chi mím mím môi rồi nói: “Thật ra cũng không đến nỗi nào vì mẹ tôi cũng có nỗi khổ riêng mà.”

Anh Boss Xấu Xa Trong Lời ĐồnTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và… Tuy tay của cậu bé rất lạnh nhưng Hạ Diệp Chi vẫn không buông ra.Vừa vào lề đường cậu bé liền hất tay cô ra.Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra cậu bé có đôi mắt đen láy rất đẹp.Cô hơi sửng sốt một chút rồi nghiêm túc nói: “Cậu qua đường kiểu đó rất nguy hiểm! Nếu tôi không kéo cậu lại thì cậu đã bị chiếc xe đó tông vào, mất mạng rồi.”Hạ Diệp Chi vừa học giỏi lại vừa già đời sớm.Nên cũng hiểu rất nhiều chuyện.Nhưng cậu bé chỉ lạnh lùng nhìn cô, gắt gỏng: “Tôi có bảo cô lo cho tôi sao? Đồ nhiều chuyện!”Hạ Diệp Chi bị sắc mặt của cậu ta dọa cho giật mình nên nhất thời không biết nói gì.Cậu bé nói xong lại tiếp tục băng qua đường.Nhưng lúc này đèn xanh cũng đã sáng lên.Hạ Diệp Chi vội vàng đuổi theo cậu ta.Cậu bé đang đi thì nhận ra Hạ Diệp Chi cũng đi theo mình nên quay lại tỏ vẻ bực dọc: “Cô đi theo tôi làm gì?”Hạ Diệp Chi hơi sợ ánh mắt của cậu ta.Nên khẽ thì thầm: “Tôi đâu có đi theo cậu đâu, đây cũng là đường mà tôi đi…”Cậu bé nghe thấy thế thì không nói thêm gì nữa.Cậu vẫn tiếp tục băng qua đường và đi thẳng.Hạ Diệp Chi hơi do dự một chút rồi đi theo.Cô cảm thấy cậu bé này rất kỳ lạ, lại còn có vẻ âm trầm.Quần áo còn bẩn bẩn nữa chứ, có khả năng là đã xảy ra chuyện gì đó không hay.Mới đi được một đoạn, cậu bé đã dừng lại..Cậu vẫn quay lưng lại với Hạ Diệp Chi chứ không vội quay đầu lại.Hạ Diệp Chi đứng rất gần cậu ta nên cô khẽ bước lui về sau mấy bước để giữ khoảng cách.Mấy giây sau, cậu ta mới quay đầu lại.Trong đôi mắt đen láy của cậu ánh lên sự sắc lạnh và hờ hững khônghợp vớituổi.Cậu cứ đứng đó mà nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi.Hạ Diệp Chi không tự chủ được siết chặt tay, môi mím lại không dám cất tiếng.Hai người vẫn im lặng đứng đối diện nhau.Cô không biết cậu bé đang nghĩ những gì.Nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí để hỏi: “Có phải cậu đã gặp chuyện gì không hay không?”Cậu bé vẫn nhìn cô chằm chằm mà không nói lời nào.Cô liếc nhìn quần áo hơi bẩn của cậu rồi nói: “Cậu bỏ nhà đi sao?”Cậu bé vẫn yên lặng nãy giờ “Ừ” một tiếng.Hạ Diệp Chi tròn xoe hai mắt, quả nhiên giống như cô đang nghĩ.“Tại sao cậu lại bỏ nhà đi, mẹ của cậu cũng đối xử với cậu không tốt sao?”Vì Hạ Diệp Chi luôn nhìn chằm chằm vào cậu nên chỉ cần nét mặt của cậu có chút biến đổi nào thì cô sẽ phát hiện ra ngay.Cô không biết chữ nào trong câu hỏi của cô đã khiến cậu ta kích động mà vẻ mặt của cậu đột nhiên trở nên rất đáng sợ.Hạ Diệp Chi nhớ tới tới cây bút mà mình được thưởng tại buổi liên hoan nghệ thuật.Nên cô mở cặp sách lấy bút ra đưa cho cậu ta: “Đây là phần thưởng tôi giành được trong buổi liên hoan nghệ thuật trường, tặng cho cậu này!”Cho dù cô mang nó về cho Tiêu Thanh Hà xem thì bà ấy cũng sẽ không khen cô, cũngkhôngvui mừng, thà tặng không cho cậu bé này.Chẳng phải trẻ con mà được tặng quà đều sẽ vui mừng sao?Cô cũng thích quà nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng được tặng.Cậu bé nhìn thoáng qua bút rồi cầm lấy.Hạ Diệp Chi mỉm cười, quả nhiên giống như cô nghĩ, chẳng ai không vui khi nhận được quà cả.Cô còn nói: “Cậu hãy về nhà sớm nhé, đừng ở bên ngoài lâu quá, người nhà sẽ lo lắng đấy.”“Chẳng phải cô đã nói mẹ của cô không thương cô sao?” Cậu bé đột nhiên lên tiếng hỏi.Hạ Diệp Chi có chút kinh ngạc vì câu hỏi đột ngột ấy của cậu bé: “Tôi có nói vậy sao?”Cậu con trai liền đáp: “Cô có nói.”Hạ Diệp Chi mím mím môi rồi nói: “Thật ra cũng không đến nỗi nào vì mẹ tôi cũng có nỗi khổ riêng mà.”

Anh Boss Xấu Xa Trong Lời ĐồnTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và… Tuy tay của cậu bé rất lạnh nhưng Hạ Diệp Chi vẫn không buông ra.Vừa vào lề đường cậu bé liền hất tay cô ra.Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra cậu bé có đôi mắt đen láy rất đẹp.Cô hơi sửng sốt một chút rồi nghiêm túc nói: “Cậu qua đường kiểu đó rất nguy hiểm! Nếu tôi không kéo cậu lại thì cậu đã bị chiếc xe đó tông vào, mất mạng rồi.”Hạ Diệp Chi vừa học giỏi lại vừa già đời sớm.Nên cũng hiểu rất nhiều chuyện.Nhưng cậu bé chỉ lạnh lùng nhìn cô, gắt gỏng: “Tôi có bảo cô lo cho tôi sao? Đồ nhiều chuyện!”Hạ Diệp Chi bị sắc mặt của cậu ta dọa cho giật mình nên nhất thời không biết nói gì.Cậu bé nói xong lại tiếp tục băng qua đường.Nhưng lúc này đèn xanh cũng đã sáng lên.Hạ Diệp Chi vội vàng đuổi theo cậu ta.Cậu bé đang đi thì nhận ra Hạ Diệp Chi cũng đi theo mình nên quay lại tỏ vẻ bực dọc: “Cô đi theo tôi làm gì?”Hạ Diệp Chi hơi sợ ánh mắt của cậu ta.Nên khẽ thì thầm: “Tôi đâu có đi theo cậu đâu, đây cũng là đường mà tôi đi…”Cậu bé nghe thấy thế thì không nói thêm gì nữa.Cậu vẫn tiếp tục băng qua đường và đi thẳng.Hạ Diệp Chi hơi do dự một chút rồi đi theo.Cô cảm thấy cậu bé này rất kỳ lạ, lại còn có vẻ âm trầm.Quần áo còn bẩn bẩn nữa chứ, có khả năng là đã xảy ra chuyện gì đó không hay.Mới đi được một đoạn, cậu bé đã dừng lại..Cậu vẫn quay lưng lại với Hạ Diệp Chi chứ không vội quay đầu lại.Hạ Diệp Chi đứng rất gần cậu ta nên cô khẽ bước lui về sau mấy bước để giữ khoảng cách.Mấy giây sau, cậu ta mới quay đầu lại.Trong đôi mắt đen láy của cậu ánh lên sự sắc lạnh và hờ hững khônghợp vớituổi.Cậu cứ đứng đó mà nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi.Hạ Diệp Chi không tự chủ được siết chặt tay, môi mím lại không dám cất tiếng.Hai người vẫn im lặng đứng đối diện nhau.Cô không biết cậu bé đang nghĩ những gì.Nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí để hỏi: “Có phải cậu đã gặp chuyện gì không hay không?”Cậu bé vẫn nhìn cô chằm chằm mà không nói lời nào.Cô liếc nhìn quần áo hơi bẩn của cậu rồi nói: “Cậu bỏ nhà đi sao?”Cậu bé vẫn yên lặng nãy giờ “Ừ” một tiếng.Hạ Diệp Chi tròn xoe hai mắt, quả nhiên giống như cô đang nghĩ.“Tại sao cậu lại bỏ nhà đi, mẹ của cậu cũng đối xử với cậu không tốt sao?”Vì Hạ Diệp Chi luôn nhìn chằm chằm vào cậu nên chỉ cần nét mặt của cậu có chút biến đổi nào thì cô sẽ phát hiện ra ngay.Cô không biết chữ nào trong câu hỏi của cô đã khiến cậu ta kích động mà vẻ mặt của cậu đột nhiên trở nên rất đáng sợ.Hạ Diệp Chi nhớ tới tới cây bút mà mình được thưởng tại buổi liên hoan nghệ thuật.Nên cô mở cặp sách lấy bút ra đưa cho cậu ta: “Đây là phần thưởng tôi giành được trong buổi liên hoan nghệ thuật trường, tặng cho cậu này!”Cho dù cô mang nó về cho Tiêu Thanh Hà xem thì bà ấy cũng sẽ không khen cô, cũngkhôngvui mừng, thà tặng không cho cậu bé này.Chẳng phải trẻ con mà được tặng quà đều sẽ vui mừng sao?Cô cũng thích quà nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng được tặng.Cậu bé nhìn thoáng qua bút rồi cầm lấy.Hạ Diệp Chi mỉm cười, quả nhiên giống như cô nghĩ, chẳng ai không vui khi nhận được quà cả.Cô còn nói: “Cậu hãy về nhà sớm nhé, đừng ở bên ngoài lâu quá, người nhà sẽ lo lắng đấy.”“Chẳng phải cô đã nói mẹ của cô không thương cô sao?” Cậu bé đột nhiên lên tiếng hỏi.Hạ Diệp Chi có chút kinh ngạc vì câu hỏi đột ngột ấy của cậu bé: “Tôi có nói vậy sao?”Cậu con trai liền đáp: “Cô có nói.”Hạ Diệp Chi mím mím môi rồi nói: “Thật ra cũng không đến nỗi nào vì mẹ tôi cũng có nỗi khổ riêng mà.”

Chương 922: BỎ NHÀ ĐI