Bà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và…
Chương 948: ANH CÓ THỂ BẮT ANH NÓI GÌ ĐÂY?
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời ĐồnTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và… Ly nghĩ thầm, quả nhiên giống như ngài ấy đã nói.Mặc dù Mạc Đình Kiên không khách khí, nhưng ý của anh là sẽ đi tìm Lưu Chiến Hằng để trực tiếp đàm phán.“Anh Mạc, tạm biệt.” Cô nói xong thì xoay người đi khỏi.“Rầm!”Cửa đóng lại.Mạc Đình Kiên đứng im tại chỗ.Không biết bao lâu sau, anh xoay người một cước đá bay cái cây cao cỡ nửa người bên cạnh ra ngoài.“Xoảng” một tiếng, chậu sứ rơi xuống đất nát vụn.Mạc Đình Kiên khó khăn từ từ thở một hơi, sắc mặt âm trầm đến tột cùng, vẻ mặt tức giận.Két két.Có người bên ngoài mở cửa, ngay sau đó cửa đã bị đẩy ra.Tiếp theo là tiếng bánh xe đẩy lăn trên mặt đất.Mạc Đình Kiên hơi nhíu mày, lúc quay đầu lại thì sự tức giận trong mắt đều đã biến mất, khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một.“Sao anh lại tức giận đến vậy?” Hạ Diệp Chi ngồi trên xe lăn, nhìn mảnh vụn chậu sứ đầy đất phía sau Mạc Đình Kiên, sau đó lại nhìn sang anh.Thời Dũng không nói một lời đi theo sau Hạ Diệp Chi.Mạc Đình Kiên quay đầu liếc nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Không cẩn thận va phải thôi.”Hạ Diệp Chi cũng không vạch trần anh: “Không sao, chúng ta về nhà thôi.”Mạc Đình Kiên nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng.“Ừ.”*Trên đường trở về, Hạ Diệp Chi cũng không nói gì với Mạc Đình Kiên.Cô nhắm mắt nghỉ ngơi.Cô có thể cảm nhận được Mạc Đình Kiên vẫn luôn nhìn cô.Hạ Diệp Chi mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh.Trong mắt anh là tâm trạng phức tạp khó phân biệt.Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc, rốt cục không nhịn được hỏi: “Ly đã nói gì với anh?”Mạc Đình Kiên mặt không biến sắc, đáp: “Có lẽ là cô ta nghĩ đủ mọi cách cũng không cứu được Lưu Chiến Hằng ra ngoài cho nên muốn bàn điều kiện với anh.”Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc, cô còn tưởng Mạc Đình Kiên sẽ không trả lời cô.Nhưng cho dù anh có trả lời thì cũng như chưa nói.Ly tìm tới dĩ nhiên là muốn bàn điều kiện với anh.Còn bàn điều kiện gì thì Mạc Đình Kiên chắc chắn sẽ không nói cho cô biết.Hạ Diệp Chi đổi cách hỏi khác: “Vậy anh có đồng ý với điều kiện của cô ta không?”Mạc Đình Kiên nhếch môi, cười như có như không nhìn cô: “Muốn dụ anh nói?”“Nếu anh không muốn nói, em có thể bắt anh nói gì đây? Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài của sổ xe.Cô vẫn có chút giận.Giận anh khăng khăng làm theo ý mình.Đến bây giờ anh vẫn chưa học được cách chia sẻ cùng cô.Anh luôn luôn chỉ muốn một mình chịu đựng tất cả.Mạc Đình Kiên đưa tay nhéo mặt cô, giọng nói không nghe ra đùa hay thật: “Về nhà vài ngày lại gầy đi rồi, hay là em cứ ở viện thêm vài hôm nhé?”Vẻ mặt Hạ Diệp Chi trong nháy mắt trở nên cứng đờ.Mạc Đình Kiên nói, lại ở bệnh viện vài ngày.Anh sẽ không tự nhiên nói đùa như vậy.Chắc hẳn tình hình sức khỏe của cô không quá lạc quan, cho nên bác sĩ đề nghị nằm viện theo dõi.Khi Hạ Diệp Chi nghe Thời Dũng nói về tình hình sức khỏe của mình, mặc dù có chút khiếp sợ và khó có thể tiếp nhận nhưng dù sao cũng chỉ là nghe người khác nói cho nên không có cảm giác quá chân thực.Nhưng hiện giờ ngay cả Mạc Đình Kiên cũng không có cách nào khác, không thể không chấp nhận hiện thực, phải để cô nằm viện.Hạ Diệp Chi có chút không thể khống chế được vẻ mặt của mình.“Em…”Cô liên tục nói mấy lần “em” mới có thể nói được câu hoàn chỉnh: “Em không muốn nằm viện.”Mạc Đình Kiên không nói gì, chỉ nắm tay cô.
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời ĐồnTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và… Ly nghĩ thầm, quả nhiên giống như ngài ấy đã nói.Mặc dù Mạc Đình Kiên không khách khí, nhưng ý của anh là sẽ đi tìm Lưu Chiến Hằng để trực tiếp đàm phán.“Anh Mạc, tạm biệt.” Cô nói xong thì xoay người đi khỏi.“Rầm!”Cửa đóng lại.Mạc Đình Kiên đứng im tại chỗ.Không biết bao lâu sau, anh xoay người một cước đá bay cái cây cao cỡ nửa người bên cạnh ra ngoài.“Xoảng” một tiếng, chậu sứ rơi xuống đất nát vụn.Mạc Đình Kiên khó khăn từ từ thở một hơi, sắc mặt âm trầm đến tột cùng, vẻ mặt tức giận.Két két.Có người bên ngoài mở cửa, ngay sau đó cửa đã bị đẩy ra.Tiếp theo là tiếng bánh xe đẩy lăn trên mặt đất.Mạc Đình Kiên hơi nhíu mày, lúc quay đầu lại thì sự tức giận trong mắt đều đã biến mất, khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một.“Sao anh lại tức giận đến vậy?” Hạ Diệp Chi ngồi trên xe lăn, nhìn mảnh vụn chậu sứ đầy đất phía sau Mạc Đình Kiên, sau đó lại nhìn sang anh.Thời Dũng không nói một lời đi theo sau Hạ Diệp Chi.Mạc Đình Kiên quay đầu liếc nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Không cẩn thận va phải thôi.”Hạ Diệp Chi cũng không vạch trần anh: “Không sao, chúng ta về nhà thôi.”Mạc Đình Kiên nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng.“Ừ.”*Trên đường trở về, Hạ Diệp Chi cũng không nói gì với Mạc Đình Kiên.Cô nhắm mắt nghỉ ngơi.Cô có thể cảm nhận được Mạc Đình Kiên vẫn luôn nhìn cô.Hạ Diệp Chi mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh.Trong mắt anh là tâm trạng phức tạp khó phân biệt.Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc, rốt cục không nhịn được hỏi: “Ly đã nói gì với anh?”Mạc Đình Kiên mặt không biến sắc, đáp: “Có lẽ là cô ta nghĩ đủ mọi cách cũng không cứu được Lưu Chiến Hằng ra ngoài cho nên muốn bàn điều kiện với anh.”Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc, cô còn tưởng Mạc Đình Kiên sẽ không trả lời cô.Nhưng cho dù anh có trả lời thì cũng như chưa nói.Ly tìm tới dĩ nhiên là muốn bàn điều kiện với anh.Còn bàn điều kiện gì thì Mạc Đình Kiên chắc chắn sẽ không nói cho cô biết.Hạ Diệp Chi đổi cách hỏi khác: “Vậy anh có đồng ý với điều kiện của cô ta không?”Mạc Đình Kiên nhếch môi, cười như có như không nhìn cô: “Muốn dụ anh nói?”“Nếu anh không muốn nói, em có thể bắt anh nói gì đây? Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài của sổ xe.Cô vẫn có chút giận.Giận anh khăng khăng làm theo ý mình.Đến bây giờ anh vẫn chưa học được cách chia sẻ cùng cô.Anh luôn luôn chỉ muốn một mình chịu đựng tất cả.Mạc Đình Kiên đưa tay nhéo mặt cô, giọng nói không nghe ra đùa hay thật: “Về nhà vài ngày lại gầy đi rồi, hay là em cứ ở viện thêm vài hôm nhé?”Vẻ mặt Hạ Diệp Chi trong nháy mắt trở nên cứng đờ.Mạc Đình Kiên nói, lại ở bệnh viện vài ngày.Anh sẽ không tự nhiên nói đùa như vậy.Chắc hẳn tình hình sức khỏe của cô không quá lạc quan, cho nên bác sĩ đề nghị nằm viện theo dõi.Khi Hạ Diệp Chi nghe Thời Dũng nói về tình hình sức khỏe của mình, mặc dù có chút khiếp sợ và khó có thể tiếp nhận nhưng dù sao cũng chỉ là nghe người khác nói cho nên không có cảm giác quá chân thực.Nhưng hiện giờ ngay cả Mạc Đình Kiên cũng không có cách nào khác, không thể không chấp nhận hiện thực, phải để cô nằm viện.Hạ Diệp Chi có chút không thể khống chế được vẻ mặt của mình.“Em…”Cô liên tục nói mấy lần “em” mới có thể nói được câu hoàn chỉnh: “Em không muốn nằm viện.”Mạc Đình Kiên không nói gì, chỉ nắm tay cô.
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời ĐồnTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và… Ly nghĩ thầm, quả nhiên giống như ngài ấy đã nói.Mặc dù Mạc Đình Kiên không khách khí, nhưng ý của anh là sẽ đi tìm Lưu Chiến Hằng để trực tiếp đàm phán.“Anh Mạc, tạm biệt.” Cô nói xong thì xoay người đi khỏi.“Rầm!”Cửa đóng lại.Mạc Đình Kiên đứng im tại chỗ.Không biết bao lâu sau, anh xoay người một cước đá bay cái cây cao cỡ nửa người bên cạnh ra ngoài.“Xoảng” một tiếng, chậu sứ rơi xuống đất nát vụn.Mạc Đình Kiên khó khăn từ từ thở một hơi, sắc mặt âm trầm đến tột cùng, vẻ mặt tức giận.Két két.Có người bên ngoài mở cửa, ngay sau đó cửa đã bị đẩy ra.Tiếp theo là tiếng bánh xe đẩy lăn trên mặt đất.Mạc Đình Kiên hơi nhíu mày, lúc quay đầu lại thì sự tức giận trong mắt đều đã biến mất, khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một.“Sao anh lại tức giận đến vậy?” Hạ Diệp Chi ngồi trên xe lăn, nhìn mảnh vụn chậu sứ đầy đất phía sau Mạc Đình Kiên, sau đó lại nhìn sang anh.Thời Dũng không nói một lời đi theo sau Hạ Diệp Chi.Mạc Đình Kiên quay đầu liếc nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Không cẩn thận va phải thôi.”Hạ Diệp Chi cũng không vạch trần anh: “Không sao, chúng ta về nhà thôi.”Mạc Đình Kiên nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng.“Ừ.”*Trên đường trở về, Hạ Diệp Chi cũng không nói gì với Mạc Đình Kiên.Cô nhắm mắt nghỉ ngơi.Cô có thể cảm nhận được Mạc Đình Kiên vẫn luôn nhìn cô.Hạ Diệp Chi mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh.Trong mắt anh là tâm trạng phức tạp khó phân biệt.Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc, rốt cục không nhịn được hỏi: “Ly đã nói gì với anh?”Mạc Đình Kiên mặt không biến sắc, đáp: “Có lẽ là cô ta nghĩ đủ mọi cách cũng không cứu được Lưu Chiến Hằng ra ngoài cho nên muốn bàn điều kiện với anh.”Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc, cô còn tưởng Mạc Đình Kiên sẽ không trả lời cô.Nhưng cho dù anh có trả lời thì cũng như chưa nói.Ly tìm tới dĩ nhiên là muốn bàn điều kiện với anh.Còn bàn điều kiện gì thì Mạc Đình Kiên chắc chắn sẽ không nói cho cô biết.Hạ Diệp Chi đổi cách hỏi khác: “Vậy anh có đồng ý với điều kiện của cô ta không?”Mạc Đình Kiên nhếch môi, cười như có như không nhìn cô: “Muốn dụ anh nói?”“Nếu anh không muốn nói, em có thể bắt anh nói gì đây? Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài của sổ xe.Cô vẫn có chút giận.Giận anh khăng khăng làm theo ý mình.Đến bây giờ anh vẫn chưa học được cách chia sẻ cùng cô.Anh luôn luôn chỉ muốn một mình chịu đựng tất cả.Mạc Đình Kiên đưa tay nhéo mặt cô, giọng nói không nghe ra đùa hay thật: “Về nhà vài ngày lại gầy đi rồi, hay là em cứ ở viện thêm vài hôm nhé?”Vẻ mặt Hạ Diệp Chi trong nháy mắt trở nên cứng đờ.Mạc Đình Kiên nói, lại ở bệnh viện vài ngày.Anh sẽ không tự nhiên nói đùa như vậy.Chắc hẳn tình hình sức khỏe của cô không quá lạc quan, cho nên bác sĩ đề nghị nằm viện theo dõi.Khi Hạ Diệp Chi nghe Thời Dũng nói về tình hình sức khỏe của mình, mặc dù có chút khiếp sợ và khó có thể tiếp nhận nhưng dù sao cũng chỉ là nghe người khác nói cho nên không có cảm giác quá chân thực.Nhưng hiện giờ ngay cả Mạc Đình Kiên cũng không có cách nào khác, không thể không chấp nhận hiện thực, phải để cô nằm viện.Hạ Diệp Chi có chút không thể khống chế được vẻ mặt của mình.“Em…”Cô liên tục nói mấy lần “em” mới có thể nói được câu hoàn chỉnh: “Em không muốn nằm viện.”Mạc Đình Kiên không nói gì, chỉ nắm tay cô.