Bà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và…
Chương 998: TÔI CÓ ĐIÊN MỚI TIN ANH
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời ĐồnTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và… Cố Tri Dân nghe Mạc Đình Kiên nói xong, vội vàng chạy về phía quán cafe.Anh ta thở hồng hộc chạy vào quán café thì Mạc Đình Kiên đã uống gần hết ly café rồi.Mạc Đình Kiên giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Cậu đến muộn.”Nhân viên phục vụ đi tới rót nước, Cố Tri Dân thở không ra hơi, nói câu “Cảm ơn” với phục vụ rồi cầm ly uống nước.Cố Tri Dân uống nước xong mới ngồi xuống, buông thõng một tay gác lên lưng ghế sofa: “Anh Mạc, tôi phải chạy tới đấy, nhanh hơn cả lúc tôi trốn đám con gái hồi phổ thông, anh nhân đạo một chút đi.”‘Anh Mạc vô nhân đạo’ mặt không cảm xúc nói: “Gần đây bận lắm à?”Anh nhẹ nhàng đổi chủ đề câu chuyện, như thể tên vô nhân đạo vừa rồi không phải mình.“Vẫn thế.” Cố Tri Dân đánh giá anh, hỏi dò: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”Anh ta hỏi một cách dè dặt.Vì Mạc Đình Kiên chưa từng gặp anh ta một cách chính thức như vậy bao giờ, trong lòng Cố Tri Dân có chút e ngại, lo lắng có phải là chuyện gì vô cùng quan trọng hay không?Ngay cả việc chuyển giao công ty truyền thông Thịnh Hải, Mạc Đình Kiên cũng chỉ gọi cho anh ta một cuộc điện thoại để thông báo mà thôi.Thông báo xong thì cúp máy luôn, không cho Cố Tri Dân chút thời gian để phản ứng.Chờ lúc anh phản ứng lại thì luật sư đã tìm tới cửa rồi.Luật sư nói Mạc Đình Kiên cho anh hai lựa chọn, một là tiếp nhận truyền thông Thịnh Hải, hay là quyên tặng công ty, đều được.Lúc thành lập Thịnh Hải, vì không mượn sức nhà họ Mạc nên cũng chẳng dễ dàng.Cố Tri Dân biết những gian khổ khi ấy, không có khả năng sẽ quyên tặng công ty, đành phải tiếp nhận.Đương nhiên là Mạc Đình Kiên đã nghĩ tới chuyện này nên mới quyết đoán như vậy.Đôi khi Cố Tri Dân nghĩ chắc Mạc Đình Kiên phải có hai, ba cái đầu, hoặc là hai, ba cái tâm mới có thể để ý, suy xét tường tận như vậy.Anh thấy suy nghĩ của Mạc Đình Kiên sâu xa hơn người thường nhiều.Một tay Mạc Đình Kiên cầm ly cafe trước mặt, vẻ mặt hờ hững: “Có chút việc nhỏ.”Cố Tri Dân “chậc” một tiếng: “Tôi có điên mới tin anh, muốn bẫy tôi cái gì thì nói luôn đi, anh bẫy tôi còn ít à?”Mạc Đình Kiên mỉm cười: “Vậy tôi nói thẳng nhé.”Cố Tri Dân nghe câu này của anh thì hơi nhức đầu.Anh ta nuốt nước miếng: “Anh… anh nói xem.”Lúc này, nhân viên phục vụ mang cafe tới: “Cafe của quý khách đây.”Cố Tri Dân ngửi mùi thì nhận ra ngay đây là cafe mà anh thích nhất.Cố Tri Dân chỉ ngửi một chút, chưa uống ngay.Mạc Đình Kiên gọi café bình thường anh thích uống nhất, đây là chuyện mà Cố Tri Dân nằm mơ cũng không dám nghĩ.Trước khi biết rõ chuyện Mạc Đình Kiên muốn anh làm, anh không dám uống ly cafe này.“Không phải sợ, là chuyện nhỏ thật.” Mạc Đình Kiên nghiêm túc trấn an anh ta.Cố Tri Dân thấy mình sắp lên cơn đau tim rồi: “Anh cho tôi một nhát dứt khoát đi, nói ngay, là chuyện gì?”“Tôi muốn cậu làm giúp tôi chút tin tức.” Vẻ mặt Mạc Đình Kiên lại khôi phục vẻ hờ hững.“Tin gì?” Nghe có vẻ là việc nhỏ thật.Cố Tri Dân thở phào nhẹ nhõm, bưng ly cafe định uống thì nghe Mạc Đình Kiên nói: “Tin liên quan đến Tạ Sinh.”Cố Tri Dân nhấp một ngụm cafe, nhìn anh một cái, ý bảo anh nói tiếp.Tuy hơi kinh ngạc, nhưng anh vẫn quyết định nghe xong rồi tính.
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời ĐồnTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và… Cố Tri Dân nghe Mạc Đình Kiên nói xong, vội vàng chạy về phía quán cafe.Anh ta thở hồng hộc chạy vào quán café thì Mạc Đình Kiên đã uống gần hết ly café rồi.Mạc Đình Kiên giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Cậu đến muộn.”Nhân viên phục vụ đi tới rót nước, Cố Tri Dân thở không ra hơi, nói câu “Cảm ơn” với phục vụ rồi cầm ly uống nước.Cố Tri Dân uống nước xong mới ngồi xuống, buông thõng một tay gác lên lưng ghế sofa: “Anh Mạc, tôi phải chạy tới đấy, nhanh hơn cả lúc tôi trốn đám con gái hồi phổ thông, anh nhân đạo một chút đi.”‘Anh Mạc vô nhân đạo’ mặt không cảm xúc nói: “Gần đây bận lắm à?”Anh nhẹ nhàng đổi chủ đề câu chuyện, như thể tên vô nhân đạo vừa rồi không phải mình.“Vẫn thế.” Cố Tri Dân đánh giá anh, hỏi dò: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”Anh ta hỏi một cách dè dặt.Vì Mạc Đình Kiên chưa từng gặp anh ta một cách chính thức như vậy bao giờ, trong lòng Cố Tri Dân có chút e ngại, lo lắng có phải là chuyện gì vô cùng quan trọng hay không?Ngay cả việc chuyển giao công ty truyền thông Thịnh Hải, Mạc Đình Kiên cũng chỉ gọi cho anh ta một cuộc điện thoại để thông báo mà thôi.Thông báo xong thì cúp máy luôn, không cho Cố Tri Dân chút thời gian để phản ứng.Chờ lúc anh phản ứng lại thì luật sư đã tìm tới cửa rồi.Luật sư nói Mạc Đình Kiên cho anh hai lựa chọn, một là tiếp nhận truyền thông Thịnh Hải, hay là quyên tặng công ty, đều được.Lúc thành lập Thịnh Hải, vì không mượn sức nhà họ Mạc nên cũng chẳng dễ dàng.Cố Tri Dân biết những gian khổ khi ấy, không có khả năng sẽ quyên tặng công ty, đành phải tiếp nhận.Đương nhiên là Mạc Đình Kiên đã nghĩ tới chuyện này nên mới quyết đoán như vậy.Đôi khi Cố Tri Dân nghĩ chắc Mạc Đình Kiên phải có hai, ba cái đầu, hoặc là hai, ba cái tâm mới có thể để ý, suy xét tường tận như vậy.Anh thấy suy nghĩ của Mạc Đình Kiên sâu xa hơn người thường nhiều.Một tay Mạc Đình Kiên cầm ly cafe trước mặt, vẻ mặt hờ hững: “Có chút việc nhỏ.”Cố Tri Dân “chậc” một tiếng: “Tôi có điên mới tin anh, muốn bẫy tôi cái gì thì nói luôn đi, anh bẫy tôi còn ít à?”Mạc Đình Kiên mỉm cười: “Vậy tôi nói thẳng nhé.”Cố Tri Dân nghe câu này của anh thì hơi nhức đầu.Anh ta nuốt nước miếng: “Anh… anh nói xem.”Lúc này, nhân viên phục vụ mang cafe tới: “Cafe của quý khách đây.”Cố Tri Dân ngửi mùi thì nhận ra ngay đây là cafe mà anh thích nhất.Cố Tri Dân chỉ ngửi một chút, chưa uống ngay.Mạc Đình Kiên gọi café bình thường anh thích uống nhất, đây là chuyện mà Cố Tri Dân nằm mơ cũng không dám nghĩ.Trước khi biết rõ chuyện Mạc Đình Kiên muốn anh làm, anh không dám uống ly cafe này.“Không phải sợ, là chuyện nhỏ thật.” Mạc Đình Kiên nghiêm túc trấn an anh ta.Cố Tri Dân thấy mình sắp lên cơn đau tim rồi: “Anh cho tôi một nhát dứt khoát đi, nói ngay, là chuyện gì?”“Tôi muốn cậu làm giúp tôi chút tin tức.” Vẻ mặt Mạc Đình Kiên lại khôi phục vẻ hờ hững.“Tin gì?” Nghe có vẻ là việc nhỏ thật.Cố Tri Dân thở phào nhẹ nhõm, bưng ly cafe định uống thì nghe Mạc Đình Kiên nói: “Tin liên quan đến Tạ Sinh.”Cố Tri Dân nhấp một ngụm cafe, nhìn anh một cái, ý bảo anh nói tiếp.Tuy hơi kinh ngạc, nhưng anh vẫn quyết định nghe xong rồi tính.
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời ĐồnTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngBà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!”Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô.Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái.Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”.Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi.Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô.Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi.“Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước.Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và… Cố Tri Dân nghe Mạc Đình Kiên nói xong, vội vàng chạy về phía quán cafe.Anh ta thở hồng hộc chạy vào quán café thì Mạc Đình Kiên đã uống gần hết ly café rồi.Mạc Đình Kiên giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Cậu đến muộn.”Nhân viên phục vụ đi tới rót nước, Cố Tri Dân thở không ra hơi, nói câu “Cảm ơn” với phục vụ rồi cầm ly uống nước.Cố Tri Dân uống nước xong mới ngồi xuống, buông thõng một tay gác lên lưng ghế sofa: “Anh Mạc, tôi phải chạy tới đấy, nhanh hơn cả lúc tôi trốn đám con gái hồi phổ thông, anh nhân đạo một chút đi.”‘Anh Mạc vô nhân đạo’ mặt không cảm xúc nói: “Gần đây bận lắm à?”Anh nhẹ nhàng đổi chủ đề câu chuyện, như thể tên vô nhân đạo vừa rồi không phải mình.“Vẫn thế.” Cố Tri Dân đánh giá anh, hỏi dò: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”Anh ta hỏi một cách dè dặt.Vì Mạc Đình Kiên chưa từng gặp anh ta một cách chính thức như vậy bao giờ, trong lòng Cố Tri Dân có chút e ngại, lo lắng có phải là chuyện gì vô cùng quan trọng hay không?Ngay cả việc chuyển giao công ty truyền thông Thịnh Hải, Mạc Đình Kiên cũng chỉ gọi cho anh ta một cuộc điện thoại để thông báo mà thôi.Thông báo xong thì cúp máy luôn, không cho Cố Tri Dân chút thời gian để phản ứng.Chờ lúc anh phản ứng lại thì luật sư đã tìm tới cửa rồi.Luật sư nói Mạc Đình Kiên cho anh hai lựa chọn, một là tiếp nhận truyền thông Thịnh Hải, hay là quyên tặng công ty, đều được.Lúc thành lập Thịnh Hải, vì không mượn sức nhà họ Mạc nên cũng chẳng dễ dàng.Cố Tri Dân biết những gian khổ khi ấy, không có khả năng sẽ quyên tặng công ty, đành phải tiếp nhận.Đương nhiên là Mạc Đình Kiên đã nghĩ tới chuyện này nên mới quyết đoán như vậy.Đôi khi Cố Tri Dân nghĩ chắc Mạc Đình Kiên phải có hai, ba cái đầu, hoặc là hai, ba cái tâm mới có thể để ý, suy xét tường tận như vậy.Anh thấy suy nghĩ của Mạc Đình Kiên sâu xa hơn người thường nhiều.Một tay Mạc Đình Kiên cầm ly cafe trước mặt, vẻ mặt hờ hững: “Có chút việc nhỏ.”Cố Tri Dân “chậc” một tiếng: “Tôi có điên mới tin anh, muốn bẫy tôi cái gì thì nói luôn đi, anh bẫy tôi còn ít à?”Mạc Đình Kiên mỉm cười: “Vậy tôi nói thẳng nhé.”Cố Tri Dân nghe câu này của anh thì hơi nhức đầu.Anh ta nuốt nước miếng: “Anh… anh nói xem.”Lúc này, nhân viên phục vụ mang cafe tới: “Cafe của quý khách đây.”Cố Tri Dân ngửi mùi thì nhận ra ngay đây là cafe mà anh thích nhất.Cố Tri Dân chỉ ngửi một chút, chưa uống ngay.Mạc Đình Kiên gọi café bình thường anh thích uống nhất, đây là chuyện mà Cố Tri Dân nằm mơ cũng không dám nghĩ.Trước khi biết rõ chuyện Mạc Đình Kiên muốn anh làm, anh không dám uống ly cafe này.“Không phải sợ, là chuyện nhỏ thật.” Mạc Đình Kiên nghiêm túc trấn an anh ta.Cố Tri Dân thấy mình sắp lên cơn đau tim rồi: “Anh cho tôi một nhát dứt khoát đi, nói ngay, là chuyện gì?”“Tôi muốn cậu làm giúp tôi chút tin tức.” Vẻ mặt Mạc Đình Kiên lại khôi phục vẻ hờ hững.“Tin gì?” Nghe có vẻ là việc nhỏ thật.Cố Tri Dân thở phào nhẹ nhõm, bưng ly cafe định uống thì nghe Mạc Đình Kiên nói: “Tin liên quan đến Tạ Sinh.”Cố Tri Dân nhấp một ngụm cafe, nhìn anh một cái, ý bảo anh nói tiếp.Tuy hơi kinh ngạc, nhưng anh vẫn quyết định nghe xong rồi tính.