Mặc dù không thấy rõ mặt đối phương, cô vẫn nhận ra giọng đối phương. Người đàn ông này không phải Hoắc Cảnh Thành còn là ai? Thiên tử nổi bật từng ở trong lòng cô rất lâu, Nhị thiếu gia Hoắc gia. Nhưng cũng là em trai của đối tượng ngày mai cô đính hôn, em chồng tương lai của cô!Còn chưa kịp hiểu rõ sao biến thành tình hình này, váy đã bị người đàn ông trên người thô bạo xé rách. Cô bị nâng mông, ôm lên, áp vào tường.Cô quỷ tha ma bắt cảm thấy mình chẳng những không thể phản kháng, mà tác dụng thuốc buộc cô phải nghênh hợp.Cảnh Phạm không chịu nổi tác dụng của thuốc và rượu, cô lấy hơi, kết luận đối phương là Hoắc Cảnh Thành liền vươn tay, khiêu khích kéo cà vạt người đàn ông: “Anh nhất định phải ngủ với tôi?”Nếu biết thân phận của cô, sợ anh hối hận không kịp. Bàn tay người đàn ông mang theo lửa nóng mơn trớn thân thể cô, cảm nhận được cô khó tự kiềm chế mà run rẩy và ướt át, anh cười khẽ: “Tôi nghĩ là cô rất muốn ngủ với tôi.”Đáng chết!Cảnh Phạm khẽ nguyền rủa một tiếng, có lẽ bị…

Chương 255: Cảm ơn vì đã không cưới

Hello! Hoắc Thiếu Kiêu NgạoTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMặc dù không thấy rõ mặt đối phương, cô vẫn nhận ra giọng đối phương. Người đàn ông này không phải Hoắc Cảnh Thành còn là ai? Thiên tử nổi bật từng ở trong lòng cô rất lâu, Nhị thiếu gia Hoắc gia. Nhưng cũng là em trai của đối tượng ngày mai cô đính hôn, em chồng tương lai của cô!Còn chưa kịp hiểu rõ sao biến thành tình hình này, váy đã bị người đàn ông trên người thô bạo xé rách. Cô bị nâng mông, ôm lên, áp vào tường.Cô quỷ tha ma bắt cảm thấy mình chẳng những không thể phản kháng, mà tác dụng thuốc buộc cô phải nghênh hợp.Cảnh Phạm không chịu nổi tác dụng của thuốc và rượu, cô lấy hơi, kết luận đối phương là Hoắc Cảnh Thành liền vươn tay, khiêu khích kéo cà vạt người đàn ông: “Anh nhất định phải ngủ với tôi?”Nếu biết thân phận của cô, sợ anh hối hận không kịp. Bàn tay người đàn ông mang theo lửa nóng mơn trớn thân thể cô, cảm nhận được cô khó tự kiềm chế mà run rẩy và ướt át, anh cười khẽ: “Tôi nghĩ là cô rất muốn ngủ với tôi.”Đáng chết!Cảnh Phạm khẽ nguyền rủa một tiếng, có lẽ bị… Nhóm dịch: Thất Liên HoaKhông biết qua bao lâu, Cảnh Uyên rốt cục mở miệng: “Bọn họ đã đi rồi.”Giọng nói có chút ngột ngạt.Cảnh Phạm không lên tiếng, chỉ cúi đầu.Cô không muốn để bé con nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đợi khi nước mắt không còn rơi, cô mới quay người lại.Giương mắt, từ xa còn có thể nhìn thấy người đàn ông kia ôm người phụ nữ khác rời đi.Mộ Vãn hai tay ôm cổ anh, tựa đầu trên vai anh, cười đến ngọt ngào.Có lẽ, đây chính là dáng vẻ của một cô dâu tương lai.Bàn tay buông thõng của Cảnh Phạm xiết chặt. Đầu ngón tay bấm vào trong thịt, mới nhịn được cơn ghen trong lòng, buộc mình bình tĩnh lại.Gượng cười, cô giả vờ bình thản nói: “Chúng ta đi làm thủ tục đi.”Cảnh Uyên nhìn bộ dáng bi thương của cô, muốn an ủi lại thôi.Lúc này, có nói gì cũng đều chỉ là lời dư thừa vô nghĩa.Cảnh Phạm ôm bé con, cùng Cảnh Uyên đi làm thủ tục. Tiểu Tranh tử cũng không tiếp tục la hét muốn tìm chú Hoắc nữa.Dù bé còn nhỏ nhưng cũng đã nhìn ra rồi. Chú Hoắc sẽ sống cùng người khác, sẽ chỉ làm dì thương tâm mà thôi.————Đối với yêu cầu ôm cô vào phòng của Mộ Vãn, Hoắc Cảnh Thành cuối cùng vẫn chấp nhận.Ôm cô trong lồng ngực nhưng trong tâm trí anh lại xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.Không đúng.Tất cả đều không đúng.Mặc dù ôm cô vào trong ngực, anh lại chẳng có cảm giác gì.Anh đặt cô lên giường, nhàn nhạt liếc nhìn cô nói: “Cô nghỉ ngơi đi, tôi cũng nên đi.”“Cảnh Thành.” - Mộ Vãn đưa tay kéo anh lại.Hoắc Cảnh Thành cúi người nhìn cô. Mộ Vãn nhẹ giọng nói: “Em thật sự rất yêu anh.”Gương mặt anh không hề có chút cảm xúc.Biểu lộ, hóa ra là một chuyện vô vị như thế.Có lẽ chỉ có cùng tâm trạng, ba chữ này, mới có thể khiến người ta cảm thấy cực kỳ êm tai.Anh tránh khỏi tay Mộ Vãn chỉ để lại bốn chữ: “Nghỉ ngơi thật tốt.”Lục Kiến Minh đã lái xe đến, đứng trước cửa bệnh viện chờ anh. Lúc Hoắc Cảnh Thành đến, Lục Kiến Minh đang cầm điện thoại đọc tin tức.“Xem cái gì vậy?” - Hoắc Cảnh Thành đứng cạnh xe hỏi.Lục Kiến Minh vội thu hồi điện thoại: “Hoắc tổng, anh thật sự muốn kết hôn với Mộ Vãn sao?”“Ai nói?”“Trên tin tức a!” - Lục Kiến Minh nói - “Truyền thông đều đưa tin, còn có rất nhiều người nói đã nhận được thiệp mời rồi đó! Mặc dù chỉ là thiệp mời lễ đính hôn.”“Vậy cậu có nhận được không?”Lục Kiến Minh lắc đầu: “Không có.”Hoắc Cảnh Thành cho anh một ánh mắt ‘đương nhiên không phải’.Chuyện năm năm trước, Mộ Vãn sau chuyện của bọn họ liền báo cho gia đình hai bên. Sau đó, mọi người ăn nhịp với nhau, tự ý quyết định chuyện đính hôn.Hoắc Cảnh Thành không phải không biết, chỉ tùy ý bọn họ náo loạn.Hai người thả ra tin tức, phát thiệp mời, đem sự tình càng nháo càng lớn, muốn anh phải đầu hàng dưới áp lực của dư luận.Lục Kiến Minh vừa lái xe, vừa quan sát vẻ mặt người nào đó trên ghế sau: “Hoắc tổng, trên mạng xã hội, anh đã bị mắng máu chảy đầy đầu rồi.”“Là sao?”“Chính là, anh cùng Cảnh tiểu thư không phải có rất nhiều tin đồn sao? Bọn họ đều nói lúc trước yêu quý anh thực sự là...” - Lục Kiến Minh không dám nói tiếp.Hoắc Cảnh Thành giương mắt: “Là cái gì?”“Là mắt bị mù.”“Còn gì nữa không?”“Còn nói... Thay Cảnh tiểu thư cảm ơn anh đã không cưới. Nói rằng anh kỳ thực chính là cái... Gối thêu hoa, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.” - Lục Kiến Minh mỗi một chữ nói ra đều phải cẩn thận, chỉ lo không cẩn thận chọc xù lông người nào đó trên ghế sau.Hoắc Cảnh Thành từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.Tâm trí lại chẳng mảy may những lời chỉ trích kia mà đang đặt trên một người khác

Hello! Hoắc Thiếu Kiêu NgạoTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMặc dù không thấy rõ mặt đối phương, cô vẫn nhận ra giọng đối phương. Người đàn ông này không phải Hoắc Cảnh Thành còn là ai? Thiên tử nổi bật từng ở trong lòng cô rất lâu, Nhị thiếu gia Hoắc gia. Nhưng cũng là em trai của đối tượng ngày mai cô đính hôn, em chồng tương lai của cô!Còn chưa kịp hiểu rõ sao biến thành tình hình này, váy đã bị người đàn ông trên người thô bạo xé rách. Cô bị nâng mông, ôm lên, áp vào tường.Cô quỷ tha ma bắt cảm thấy mình chẳng những không thể phản kháng, mà tác dụng thuốc buộc cô phải nghênh hợp.Cảnh Phạm không chịu nổi tác dụng của thuốc và rượu, cô lấy hơi, kết luận đối phương là Hoắc Cảnh Thành liền vươn tay, khiêu khích kéo cà vạt người đàn ông: “Anh nhất định phải ngủ với tôi?”Nếu biết thân phận của cô, sợ anh hối hận không kịp. Bàn tay người đàn ông mang theo lửa nóng mơn trớn thân thể cô, cảm nhận được cô khó tự kiềm chế mà run rẩy và ướt át, anh cười khẽ: “Tôi nghĩ là cô rất muốn ngủ với tôi.”Đáng chết!Cảnh Phạm khẽ nguyền rủa một tiếng, có lẽ bị… Nhóm dịch: Thất Liên HoaKhông biết qua bao lâu, Cảnh Uyên rốt cục mở miệng: “Bọn họ đã đi rồi.”Giọng nói có chút ngột ngạt.Cảnh Phạm không lên tiếng, chỉ cúi đầu.Cô không muốn để bé con nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đợi khi nước mắt không còn rơi, cô mới quay người lại.Giương mắt, từ xa còn có thể nhìn thấy người đàn ông kia ôm người phụ nữ khác rời đi.Mộ Vãn hai tay ôm cổ anh, tựa đầu trên vai anh, cười đến ngọt ngào.Có lẽ, đây chính là dáng vẻ của một cô dâu tương lai.Bàn tay buông thõng của Cảnh Phạm xiết chặt. Đầu ngón tay bấm vào trong thịt, mới nhịn được cơn ghen trong lòng, buộc mình bình tĩnh lại.Gượng cười, cô giả vờ bình thản nói: “Chúng ta đi làm thủ tục đi.”Cảnh Uyên nhìn bộ dáng bi thương của cô, muốn an ủi lại thôi.Lúc này, có nói gì cũng đều chỉ là lời dư thừa vô nghĩa.Cảnh Phạm ôm bé con, cùng Cảnh Uyên đi làm thủ tục. Tiểu Tranh tử cũng không tiếp tục la hét muốn tìm chú Hoắc nữa.Dù bé còn nhỏ nhưng cũng đã nhìn ra rồi. Chú Hoắc sẽ sống cùng người khác, sẽ chỉ làm dì thương tâm mà thôi.————Đối với yêu cầu ôm cô vào phòng của Mộ Vãn, Hoắc Cảnh Thành cuối cùng vẫn chấp nhận.Ôm cô trong lồng ngực nhưng trong tâm trí anh lại xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.Không đúng.Tất cả đều không đúng.Mặc dù ôm cô vào trong ngực, anh lại chẳng có cảm giác gì.Anh đặt cô lên giường, nhàn nhạt liếc nhìn cô nói: “Cô nghỉ ngơi đi, tôi cũng nên đi.”“Cảnh Thành.” - Mộ Vãn đưa tay kéo anh lại.Hoắc Cảnh Thành cúi người nhìn cô. Mộ Vãn nhẹ giọng nói: “Em thật sự rất yêu anh.”Gương mặt anh không hề có chút cảm xúc.Biểu lộ, hóa ra là một chuyện vô vị như thế.Có lẽ chỉ có cùng tâm trạng, ba chữ này, mới có thể khiến người ta cảm thấy cực kỳ êm tai.Anh tránh khỏi tay Mộ Vãn chỉ để lại bốn chữ: “Nghỉ ngơi thật tốt.”Lục Kiến Minh đã lái xe đến, đứng trước cửa bệnh viện chờ anh. Lúc Hoắc Cảnh Thành đến, Lục Kiến Minh đang cầm điện thoại đọc tin tức.“Xem cái gì vậy?” - Hoắc Cảnh Thành đứng cạnh xe hỏi.Lục Kiến Minh vội thu hồi điện thoại: “Hoắc tổng, anh thật sự muốn kết hôn với Mộ Vãn sao?”“Ai nói?”“Trên tin tức a!” - Lục Kiến Minh nói - “Truyền thông đều đưa tin, còn có rất nhiều người nói đã nhận được thiệp mời rồi đó! Mặc dù chỉ là thiệp mời lễ đính hôn.”“Vậy cậu có nhận được không?”Lục Kiến Minh lắc đầu: “Không có.”Hoắc Cảnh Thành cho anh một ánh mắt ‘đương nhiên không phải’.Chuyện năm năm trước, Mộ Vãn sau chuyện của bọn họ liền báo cho gia đình hai bên. Sau đó, mọi người ăn nhịp với nhau, tự ý quyết định chuyện đính hôn.Hoắc Cảnh Thành không phải không biết, chỉ tùy ý bọn họ náo loạn.Hai người thả ra tin tức, phát thiệp mời, đem sự tình càng nháo càng lớn, muốn anh phải đầu hàng dưới áp lực của dư luận.Lục Kiến Minh vừa lái xe, vừa quan sát vẻ mặt người nào đó trên ghế sau: “Hoắc tổng, trên mạng xã hội, anh đã bị mắng máu chảy đầy đầu rồi.”“Là sao?”“Chính là, anh cùng Cảnh tiểu thư không phải có rất nhiều tin đồn sao? Bọn họ đều nói lúc trước yêu quý anh thực sự là...” - Lục Kiến Minh không dám nói tiếp.Hoắc Cảnh Thành giương mắt: “Là cái gì?”“Là mắt bị mù.”“Còn gì nữa không?”“Còn nói... Thay Cảnh tiểu thư cảm ơn anh đã không cưới. Nói rằng anh kỳ thực chính là cái... Gối thêu hoa, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.” - Lục Kiến Minh mỗi một chữ nói ra đều phải cẩn thận, chỉ lo không cẩn thận chọc xù lông người nào đó trên ghế sau.Hoắc Cảnh Thành từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.Tâm trí lại chẳng mảy may những lời chỉ trích kia mà đang đặt trên một người khác

Hello! Hoắc Thiếu Kiêu NgạoTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngMặc dù không thấy rõ mặt đối phương, cô vẫn nhận ra giọng đối phương. Người đàn ông này không phải Hoắc Cảnh Thành còn là ai? Thiên tử nổi bật từng ở trong lòng cô rất lâu, Nhị thiếu gia Hoắc gia. Nhưng cũng là em trai của đối tượng ngày mai cô đính hôn, em chồng tương lai của cô!Còn chưa kịp hiểu rõ sao biến thành tình hình này, váy đã bị người đàn ông trên người thô bạo xé rách. Cô bị nâng mông, ôm lên, áp vào tường.Cô quỷ tha ma bắt cảm thấy mình chẳng những không thể phản kháng, mà tác dụng thuốc buộc cô phải nghênh hợp.Cảnh Phạm không chịu nổi tác dụng của thuốc và rượu, cô lấy hơi, kết luận đối phương là Hoắc Cảnh Thành liền vươn tay, khiêu khích kéo cà vạt người đàn ông: “Anh nhất định phải ngủ với tôi?”Nếu biết thân phận của cô, sợ anh hối hận không kịp. Bàn tay người đàn ông mang theo lửa nóng mơn trớn thân thể cô, cảm nhận được cô khó tự kiềm chế mà run rẩy và ướt át, anh cười khẽ: “Tôi nghĩ là cô rất muốn ngủ với tôi.”Đáng chết!Cảnh Phạm khẽ nguyền rủa một tiếng, có lẽ bị… Nhóm dịch: Thất Liên HoaKhông biết qua bao lâu, Cảnh Uyên rốt cục mở miệng: “Bọn họ đã đi rồi.”Giọng nói có chút ngột ngạt.Cảnh Phạm không lên tiếng, chỉ cúi đầu.Cô không muốn để bé con nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đợi khi nước mắt không còn rơi, cô mới quay người lại.Giương mắt, từ xa còn có thể nhìn thấy người đàn ông kia ôm người phụ nữ khác rời đi.Mộ Vãn hai tay ôm cổ anh, tựa đầu trên vai anh, cười đến ngọt ngào.Có lẽ, đây chính là dáng vẻ của một cô dâu tương lai.Bàn tay buông thõng của Cảnh Phạm xiết chặt. Đầu ngón tay bấm vào trong thịt, mới nhịn được cơn ghen trong lòng, buộc mình bình tĩnh lại.Gượng cười, cô giả vờ bình thản nói: “Chúng ta đi làm thủ tục đi.”Cảnh Uyên nhìn bộ dáng bi thương của cô, muốn an ủi lại thôi.Lúc này, có nói gì cũng đều chỉ là lời dư thừa vô nghĩa.Cảnh Phạm ôm bé con, cùng Cảnh Uyên đi làm thủ tục. Tiểu Tranh tử cũng không tiếp tục la hét muốn tìm chú Hoắc nữa.Dù bé còn nhỏ nhưng cũng đã nhìn ra rồi. Chú Hoắc sẽ sống cùng người khác, sẽ chỉ làm dì thương tâm mà thôi.————Đối với yêu cầu ôm cô vào phòng của Mộ Vãn, Hoắc Cảnh Thành cuối cùng vẫn chấp nhận.Ôm cô trong lồng ngực nhưng trong tâm trí anh lại xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.Không đúng.Tất cả đều không đúng.Mặc dù ôm cô vào trong ngực, anh lại chẳng có cảm giác gì.Anh đặt cô lên giường, nhàn nhạt liếc nhìn cô nói: “Cô nghỉ ngơi đi, tôi cũng nên đi.”“Cảnh Thành.” - Mộ Vãn đưa tay kéo anh lại.Hoắc Cảnh Thành cúi người nhìn cô. Mộ Vãn nhẹ giọng nói: “Em thật sự rất yêu anh.”Gương mặt anh không hề có chút cảm xúc.Biểu lộ, hóa ra là một chuyện vô vị như thế.Có lẽ chỉ có cùng tâm trạng, ba chữ này, mới có thể khiến người ta cảm thấy cực kỳ êm tai.Anh tránh khỏi tay Mộ Vãn chỉ để lại bốn chữ: “Nghỉ ngơi thật tốt.”Lục Kiến Minh đã lái xe đến, đứng trước cửa bệnh viện chờ anh. Lúc Hoắc Cảnh Thành đến, Lục Kiến Minh đang cầm điện thoại đọc tin tức.“Xem cái gì vậy?” - Hoắc Cảnh Thành đứng cạnh xe hỏi.Lục Kiến Minh vội thu hồi điện thoại: “Hoắc tổng, anh thật sự muốn kết hôn với Mộ Vãn sao?”“Ai nói?”“Trên tin tức a!” - Lục Kiến Minh nói - “Truyền thông đều đưa tin, còn có rất nhiều người nói đã nhận được thiệp mời rồi đó! Mặc dù chỉ là thiệp mời lễ đính hôn.”“Vậy cậu có nhận được không?”Lục Kiến Minh lắc đầu: “Không có.”Hoắc Cảnh Thành cho anh một ánh mắt ‘đương nhiên không phải’.Chuyện năm năm trước, Mộ Vãn sau chuyện của bọn họ liền báo cho gia đình hai bên. Sau đó, mọi người ăn nhịp với nhau, tự ý quyết định chuyện đính hôn.Hoắc Cảnh Thành không phải không biết, chỉ tùy ý bọn họ náo loạn.Hai người thả ra tin tức, phát thiệp mời, đem sự tình càng nháo càng lớn, muốn anh phải đầu hàng dưới áp lực của dư luận.Lục Kiến Minh vừa lái xe, vừa quan sát vẻ mặt người nào đó trên ghế sau: “Hoắc tổng, trên mạng xã hội, anh đã bị mắng máu chảy đầy đầu rồi.”“Là sao?”“Chính là, anh cùng Cảnh tiểu thư không phải có rất nhiều tin đồn sao? Bọn họ đều nói lúc trước yêu quý anh thực sự là...” - Lục Kiến Minh không dám nói tiếp.Hoắc Cảnh Thành giương mắt: “Là cái gì?”“Là mắt bị mù.”“Còn gì nữa không?”“Còn nói... Thay Cảnh tiểu thư cảm ơn anh đã không cưới. Nói rằng anh kỳ thực chính là cái... Gối thêu hoa, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.” - Lục Kiến Minh mỗi một chữ nói ra đều phải cẩn thận, chỉ lo không cẩn thận chọc xù lông người nào đó trên ghế sau.Hoắc Cảnh Thành từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.Tâm trí lại chẳng mảy may những lời chỉ trích kia mà đang đặt trên một người khác

Chương 255: Cảm ơn vì đã không cưới