Nàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"[2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000…

Chương 28: Giải quyết hậu quả (2)

Lão Đại Là Nữ LangTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"[2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Lang Sơn Phòng vẫn luôn như thế, một hồ nước gợn sóng lấp lánh, một khối đá Linh Bích tự nhiên sừng sững, tường viện trắng tựa mây dưới ánh mặt trời chiếu rọi.Y đứng trước bậc thềm nhìn lên mấy chữ "Lâm Lang Sơn Phòng", chữ viết uyển chuyển tú lệ, vẫn là thể đài các (chú thích của tác giả ở cuối chương) hiện rất thịnh hành trong triều nhưng nét bút lại ngay ngắn chỉnh tề chứ không lả ướt yếu mềm.Tối hôm qua có lẽ y đã làm cho cô bé ấy sợ rồi, cô bé ấy từ nay về sau chắc sẽ không tới nữa.Y bước vào thư phòng, đấy cửa rồi bỗng ngẩn ra.một cô bé đầu chải tóc song kế, mặc váy áo xanh lục đeo thắt lưng thêu hoa nhỏ đang ngồi trên chiếc ghế trước bàn nhỏ, trong tay cầm một quyển sách. Nàng ngồi nghiêm túc ngay ngắn, trên đầu cài một cây trâm, đầu trâm có hình chiếc đèn lồng nhỏ xinh xắn nhưng bởi nàng quá tập trung, đầu trâm cũng không hề đung đưa chút nào. Y mở cửa, ánh nắng chiếu vào, chiếc trâm trên đầu nàng lấp lánh.Nghe thấy tiếng bước chân, nàng hơi nghiêng người, ngẩng đầu lên nhìn y, vẫn là cái nhìn bình đạm mà y đã quen thuộc từ lâu, "Nhị ca, huynh về muộn."Lời tác giả:Thể đài các: Là một thể văn, cũng là một thể chữ (thư pháp)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Lang Sơn Phòng vẫn luôn như thế, một hồ nước gợn sóng lấp lánh, một khối đá Linh Bích tự nhiên sừng sững, tường viện trắng tựa mây dưới ánh mặt trời chiếu rọi.

Y đứng trước bậc thềm nhìn lên mấy chữ "Lâm Lang Sơn Phòng", chữ viết uyển chuyển tú lệ, vẫn là thể đài các 

(chú thích của tác giả ở cuối chương)

 hiện rất thịnh hành trong triều nhưng nét bút lại ngay ngắn chỉnh tề chứ không lả ướt yếu mềm.

Tối hôm qua có lẽ y đã làm cho cô bé ấy sợ rồi, cô bé ấy từ nay về sau chắc sẽ không tới nữa.

Y bước vào thư phòng, đấy cửa rồi bỗng ngẩn ra.

một cô bé đầu chải tóc song kế, mặc váy áo xanh lục đeo thắt lưng thêu hoa nhỏ đang ngồi trên chiếc ghế trước bàn nhỏ, trong tay cầm một quyển sách. Nàng ngồi nghiêm túc ngay ngắn, trên đầu cài một cây trâm, đầu trâm có hình chiếc đèn lồng nhỏ xinh xắn nhưng bởi nàng quá tập trung, đầu trâm cũng không hề đung đưa chút nào. Y mở cửa, ánh nắng chiếu vào, chiếc trâm trên đầu nàng lấp lánh.

Nghe thấy tiếng bước chân, nàng hơi nghiêng người, ngẩng đầu lên nhìn y, vẫn là cái nhìn bình đạm mà y đã quen thuộc từ lâu, "Nhị ca, huynh về muộn."

Lời tác giả:

Thể đài các: Là một thể văn, cũng là một thể chữ (thư pháp)

Lão Đại Là Nữ LangTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"[2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Lang Sơn Phòng vẫn luôn như thế, một hồ nước gợn sóng lấp lánh, một khối đá Linh Bích tự nhiên sừng sững, tường viện trắng tựa mây dưới ánh mặt trời chiếu rọi.Y đứng trước bậc thềm nhìn lên mấy chữ "Lâm Lang Sơn Phòng", chữ viết uyển chuyển tú lệ, vẫn là thể đài các (chú thích của tác giả ở cuối chương) hiện rất thịnh hành trong triều nhưng nét bút lại ngay ngắn chỉnh tề chứ không lả ướt yếu mềm.Tối hôm qua có lẽ y đã làm cho cô bé ấy sợ rồi, cô bé ấy từ nay về sau chắc sẽ không tới nữa.Y bước vào thư phòng, đấy cửa rồi bỗng ngẩn ra.một cô bé đầu chải tóc song kế, mặc váy áo xanh lục đeo thắt lưng thêu hoa nhỏ đang ngồi trên chiếc ghế trước bàn nhỏ, trong tay cầm một quyển sách. Nàng ngồi nghiêm túc ngay ngắn, trên đầu cài một cây trâm, đầu trâm có hình chiếc đèn lồng nhỏ xinh xắn nhưng bởi nàng quá tập trung, đầu trâm cũng không hề đung đưa chút nào. Y mở cửa, ánh nắng chiếu vào, chiếc trâm trên đầu nàng lấp lánh.Nghe thấy tiếng bước chân, nàng hơi nghiêng người, ngẩng đầu lên nhìn y, vẫn là cái nhìn bình đạm mà y đã quen thuộc từ lâu, "Nhị ca, huynh về muộn."Lời tác giả:Thể đài các: Là một thể văn, cũng là một thể chữ (thư pháp)

Chương 28: Giải quyết hậu quả (2)