Nàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"[2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000…
Chương 115: Hoài nghi (3)
Lão Đại Là Nữ LangTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"[2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu Bật đã bắt đầu thấy hơi bực bội, nghĩ lại một chút rồi nói: "Có khi cũng phải mười mấy năm rồi, hình như là chuyện từ năm Đồng An thứ mười tám... không chắc lắm, cũng có thể là năm thứ mười chín..."Phó Vân anh mặt không đổi sắc, xin phép ra ngoài.Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời vẫn nóng cháy như thế, lu hoa sen trước hành lang đã nở rộ, cánh hoa được phủ một lớp ánh sáng vàng lấp lánh, lay động xinh đẹp, thướt tha tới động lòng người.Năm Đồng An thứ mười tám, hoặc là năm Đồng An thứ mười chín, trong khoảng thời gian ấy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?Đó là hai năm đầu sau khi nàng gả cho Thôi Nam Hiên.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Bật đã bắt đầu thấy hơi bực bội, nghĩ lại một chút rồi nói: "Có khi cũng phải mười mấy năm rồi, hình như là chuyện từ năm Đồng An thứ mười tám... không chắc lắm, cũng có thể là năm thứ mười chín..."
Phó Vân anh mặt không đổi sắc, xin phép ra ngoài.
Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời vẫn nóng cháy như thế, lu hoa sen trước hành lang đã nở rộ, cánh hoa được phủ một lớp ánh sáng vàng lấp lánh, lay động xinh đẹp, thướt tha tới động lòng người.
Năm Đồng An thứ mười tám, hoặc là năm Đồng An thứ mười chín, trong khoảng thời gian ấy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Đó là hai năm đầu sau khi nàng gả cho Thôi Nam Hiên.
Lão Đại Là Nữ LangTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"[2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu Bật đã bắt đầu thấy hơi bực bội, nghĩ lại một chút rồi nói: "Có khi cũng phải mười mấy năm rồi, hình như là chuyện từ năm Đồng An thứ mười tám... không chắc lắm, cũng có thể là năm thứ mười chín..."Phó Vân anh mặt không đổi sắc, xin phép ra ngoài.Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời vẫn nóng cháy như thế, lu hoa sen trước hành lang đã nở rộ, cánh hoa được phủ một lớp ánh sáng vàng lấp lánh, lay động xinh đẹp, thướt tha tới động lòng người.Năm Đồng An thứ mười tám, hoặc là năm Đồng An thứ mười chín, trong khoảng thời gian ấy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?Đó là hai năm đầu sau khi nàng gả cho Thôi Nam Hiên.