Nàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"[2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000…

Chương 119: Thử (4)

Lão Đại Là Nữ LangTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"[2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Hoắc đại nhân." Đôi môi nàng khẽ mấp máy, nói chầm chậm, "Gia phụ mất sớm, từ khi còn nhỏ vãn bối đã không cho cha, gia mẫu vất vả nuôi vãn bối lớn lên, sau này mới được về quê, được thúc phụ và huynh trưởng yêu thương, lại may mắn được ngài quan tâm mấy lần, trong lòng vãn bối thực sự cảm kích, vãn bối vô cùng tôn kính nhân phẩm của ngài, cả gan cầu xin ngài một việc, không biết ngài có bằng lòng hay không?"Lúc nghe mấy câu đầu của nàng, ánh sáng trong mắt Hoắc Minh Cẩm trở nên ảm đạm, ánh mắt nhìn về phía nàng vừa yêu thương lại vừa đau lòng, nhưng nghe thấy mấy câu sau, hiểu được sự ám chỉ của nàng, sắc mặt chàng đột nhiên thay đổi.Cũng không hẳn là lạnh lùng, lãnh đạm, đó là sự lạnh lẽo và ẩn nhẫn mà đến chính chàng cũng không thể nào khống chế cho được.Chàng bỗng dưng bật cười, nhìn thật sâu vào mắt nàng, đôi mắt sâu thẳm tựa như có thể soi rõ toàn bộ những suy nghĩ của nàng."Ta sẽ không đồng ý... Ngươi biết vì sao không?"Phó Vân anh không dám nhìn tiếp, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi. Quả nhiên huynh ấy không định nhận nàng làm con nuôi.Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, quần áo vẫn lạnh lẽo nhưng dưới lớp quần áo ấy, mỗi tấc da thịt lại nóng bừng như lửa, đôi mắt dính chặt vào đôi môi hơi mím của nàng, bỗng nhiên ghé sát mặt về phía nàng, trán gần như đã chạm vào trán nàng."Giờ không biết cũng không sao cả, ngươi sẽ biết thôi."Tim Phó Vân anh đập thình thịch.Dù là kiếp trước hay kiếp này, mỗi gần gặp gỡ giữa hai người, Hoắc Minh Cẩm lúc nào cũng ôn hòa lễ độ, chu đáo săn sóc, chứ chưa bao giờ mãnh liệt như thế, ánh mắt thâm thúy tựa biển khơi.

Lão Đại Là Nữ LangTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"[2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Hoắc đại nhân." Đôi môi nàng khẽ mấp máy, nói chầm chậm, "Gia phụ mất sớm, từ khi còn nhỏ vãn bối đã không cho cha, gia mẫu vất vả nuôi vãn bối lớn lên, sau này mới được về quê, được thúc phụ và huynh trưởng yêu thương, lại may mắn được ngài quan tâm mấy lần, trong lòng vãn bối thực sự cảm kích, vãn bối vô cùng tôn kính nhân phẩm của ngài, cả gan cầu xin ngài một việc, không biết ngài có bằng lòng hay không?"Lúc nghe mấy câu đầu của nàng, ánh sáng trong mắt Hoắc Minh Cẩm trở nên ảm đạm, ánh mắt nhìn về phía nàng vừa yêu thương lại vừa đau lòng, nhưng nghe thấy mấy câu sau, hiểu được sự ám chỉ của nàng, sắc mặt chàng đột nhiên thay đổi.Cũng không hẳn là lạnh lùng, lãnh đạm, đó là sự lạnh lẽo và ẩn nhẫn mà đến chính chàng cũng không thể nào khống chế cho được.Chàng bỗng dưng bật cười, nhìn thật sâu vào mắt nàng, đôi mắt sâu thẳm tựa như có thể soi rõ toàn bộ những suy nghĩ của nàng."Ta sẽ không đồng ý... Ngươi biết vì sao không?"Phó Vân anh không dám nhìn tiếp, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi. Quả nhiên huynh ấy không định nhận nàng làm con nuôi.Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, quần áo vẫn lạnh lẽo nhưng dưới lớp quần áo ấy, mỗi tấc da thịt lại nóng bừng như lửa, đôi mắt dính chặt vào đôi môi hơi mím của nàng, bỗng nhiên ghé sát mặt về phía nàng, trán gần như đã chạm vào trán nàng."Giờ không biết cũng không sao cả, ngươi sẽ biết thôi."Tim Phó Vân anh đập thình thịch.Dù là kiếp trước hay kiếp này, mỗi gần gặp gỡ giữa hai người, Hoắc Minh Cẩm lúc nào cũng ôn hòa lễ độ, chu đáo săn sóc, chứ chưa bao giờ mãnh liệt như thế, ánh mắt thâm thúy tựa biển khơi.

Lão Đại Là Nữ LangTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"[2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Hoắc đại nhân." Đôi môi nàng khẽ mấp máy, nói chầm chậm, "Gia phụ mất sớm, từ khi còn nhỏ vãn bối đã không cho cha, gia mẫu vất vả nuôi vãn bối lớn lên, sau này mới được về quê, được thúc phụ và huynh trưởng yêu thương, lại may mắn được ngài quan tâm mấy lần, trong lòng vãn bối thực sự cảm kích, vãn bối vô cùng tôn kính nhân phẩm của ngài, cả gan cầu xin ngài một việc, không biết ngài có bằng lòng hay không?"Lúc nghe mấy câu đầu của nàng, ánh sáng trong mắt Hoắc Minh Cẩm trở nên ảm đạm, ánh mắt nhìn về phía nàng vừa yêu thương lại vừa đau lòng, nhưng nghe thấy mấy câu sau, hiểu được sự ám chỉ của nàng, sắc mặt chàng đột nhiên thay đổi.Cũng không hẳn là lạnh lùng, lãnh đạm, đó là sự lạnh lẽo và ẩn nhẫn mà đến chính chàng cũng không thể nào khống chế cho được.Chàng bỗng dưng bật cười, nhìn thật sâu vào mắt nàng, đôi mắt sâu thẳm tựa như có thể soi rõ toàn bộ những suy nghĩ của nàng."Ta sẽ không đồng ý... Ngươi biết vì sao không?"Phó Vân anh không dám nhìn tiếp, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi. Quả nhiên huynh ấy không định nhận nàng làm con nuôi.Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, quần áo vẫn lạnh lẽo nhưng dưới lớp quần áo ấy, mỗi tấc da thịt lại nóng bừng như lửa, đôi mắt dính chặt vào đôi môi hơi mím của nàng, bỗng nhiên ghé sát mặt về phía nàng, trán gần như đã chạm vào trán nàng."Giờ không biết cũng không sao cả, ngươi sẽ biết thôi."Tim Phó Vân anh đập thình thịch.Dù là kiếp trước hay kiếp này, mỗi gần gặp gỡ giữa hai người, Hoắc Minh Cẩm lúc nào cũng ôn hòa lễ độ, chu đáo săn sóc, chứ chưa bao giờ mãnh liệt như thế, ánh mắt thâm thúy tựa biển khơi.

Chương 119: Thử (4)