Nàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"[2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000…
Chương 163: 132-5
Lão Đại Là Nữ LangTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"[2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đôi mày Hoắc Minh Cẩm nhíu chặt, sai thị nữ đi chuẩn bị nước ấm. Phó Vân anh vừa mới toát mồ hôi lạnh đầy người. Hoắc Minh Cẩm ôm nàng trong tay, cách mấy lớp quần áo cũng có thể cảm giác được sự khó chịu của nàng.Phó Vân Chương không nói gì, đứng bên bình phong nhìn một lúc, xoay người đi ra ngoài.Hoắc Minh Cẩm sắp trở thành chồng nàng, hắn có biết giữa Thôi Nam Hiên và nàng từng có chuyện gì xảy ra hay không? Nếu như nàng lại gọi mấy chữ Thôi Nam Hiên, Hoắc Minh Cẩm sẽ nghĩ ra sao đây?Cũng may sau đó nàng không nói mê lần nào nữa, có lẽ lúc ở trong xe ngựa, nàng gọi tên Thôi Nam Hiên hẳn là do y dùng giọng địa phương gọi nàng khiến nàng liên tưởng tới điều gì.Đợi nàng tỉnh lại, y phải nói chuyện tử tế với nàng mới được.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đôi mày Hoắc Minh Cẩm nhíu chặt, sai thị nữ đi chuẩn bị nước ấm. Phó Vân anh vừa mới toát mồ hôi lạnh đầy người. Hoắc Minh Cẩm ôm nàng trong tay, cách mấy lớp quần áo cũng có thể cảm giác được sự khó chịu của nàng.
Phó Vân Chương không nói gì, đứng bên bình phong nhìn một lúc, xoay người đi ra ngoài.
Hoắc Minh Cẩm sắp trở thành chồng nàng, hắn có biết giữa Thôi Nam Hiên và nàng từng có chuyện gì xảy ra hay không? Nếu như nàng lại gọi mấy chữ Thôi Nam Hiên, Hoắc Minh Cẩm sẽ nghĩ ra sao đây?
Cũng may sau đó nàng không nói mê lần nào nữa, có lẽ lúc ở trong xe ngựa, nàng gọi tên Thôi Nam Hiên hẳn là do y dùng giọng địa phương gọi nàng khiến nàng liên tưởng tới điều gì.
Đợi nàng tỉnh lại, y phải nói chuyện tử tế với nàng mới được.
Lão Đại Là Nữ LangTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"[2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đôi mày Hoắc Minh Cẩm nhíu chặt, sai thị nữ đi chuẩn bị nước ấm. Phó Vân anh vừa mới toát mồ hôi lạnh đầy người. Hoắc Minh Cẩm ôm nàng trong tay, cách mấy lớp quần áo cũng có thể cảm giác được sự khó chịu của nàng.Phó Vân Chương không nói gì, đứng bên bình phong nhìn một lúc, xoay người đi ra ngoài.Hoắc Minh Cẩm sắp trở thành chồng nàng, hắn có biết giữa Thôi Nam Hiên và nàng từng có chuyện gì xảy ra hay không? Nếu như nàng lại gọi mấy chữ Thôi Nam Hiên, Hoắc Minh Cẩm sẽ nghĩ ra sao đây?Cũng may sau đó nàng không nói mê lần nào nữa, có lẽ lúc ở trong xe ngựa, nàng gọi tên Thôi Nam Hiên hẳn là do y dùng giọng địa phương gọi nàng khiến nàng liên tưởng tới điều gì.Đợi nàng tỉnh lại, y phải nói chuyện tử tế với nàng mới được.