Nàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"[2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000…

Chương 262: (mười) (4)

Lão Đại Là Nữ LangTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"[2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người kia cười dữ tợn, "Đại ca, chúng ta vất vả lắm mới có được địa vị như bây giờ, vì sao lại phải đầu hàng triều đình? Quan phủ căn bản có coi chúng ta là người đâu!""Vương, hầu, khanh, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống [1]! Đại ca, uổng cho huynh võ nghệ cao cường, thật sự chẳng có chí khí gì!"[1] Lời tuyên bố của Trần Thắng, thủ lĩnh khởi nghĩa nông dân đầu tiên chống lại nhà Tần."Đại ca, huynh lầm đường lạc lối. Vì đại nghĩa, chúng ta chỉ đành phải nhịn đau mà xuống tay thôi, đừng trách chúng ta nhẫn tâm!"Những lời ngụy biện liên tiếp cất lên, tiếp theo đó là trường đao, trường thương đâm liên tục về phía Miêu Bát Cân.Chỉ trong nháy mắt, Miêu Bát Cân đã bị năm sáu anh em của mình đâm không biết bao nhiêu lần.Những người xung quanh đều bị bất ngờ, sững sờ trước biến cố này."Bọn súc sinh các người! Dám hại đại ca!"Trong mười mấy người đi cùng, bảy tám người khác trông thấy Miêu Bát Cân bị đâm tóe máu khắp người, ngã quỵ xuống ngựa thì tức giận đến đỏ cả mắt, múa trường thương lên, lao vào mấy kẻ độc ác vừa xuống tay kia.Đáng tiếc, bọn họ không hề đề phòng trước mà những kẻ xuống tay thì đã lên kế hoạch hoàn chỉnh từ lâu, chỉ cần mấy cái vẫy tay, những kẻ khác đã nhanh chóng phi tới cản trở bảy tám người kia, hai bên lao vào đánh nhau kịch liệt.Dưới sự tấn công tới tấp của đao thương, chỉ một lúc sau, những người muốn đòi lại công bằng cho Miêu Bát Cân bị chém xuống ngựa.Ngoài cổng thành, Phó Vân anh sững sờ mất một lúc nhưng không cần nghĩ nhiều, lập tức nói: "Đuổi những kẻ đó đi, đoạt Miêu Bát Cân về đây, không thể để hắn chết được!"

Lão Đại Là Nữ LangTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"[2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người kia cười dữ tợn, "Đại ca, chúng ta vất vả lắm mới có được địa vị như bây giờ, vì sao lại phải đầu hàng triều đình? Quan phủ căn bản có coi chúng ta là người đâu!""Vương, hầu, khanh, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống [1]! Đại ca, uổng cho huynh võ nghệ cao cường, thật sự chẳng có chí khí gì!"[1] Lời tuyên bố của Trần Thắng, thủ lĩnh khởi nghĩa nông dân đầu tiên chống lại nhà Tần."Đại ca, huynh lầm đường lạc lối. Vì đại nghĩa, chúng ta chỉ đành phải nhịn đau mà xuống tay thôi, đừng trách chúng ta nhẫn tâm!"Những lời ngụy biện liên tiếp cất lên, tiếp theo đó là trường đao, trường thương đâm liên tục về phía Miêu Bát Cân.Chỉ trong nháy mắt, Miêu Bát Cân đã bị năm sáu anh em của mình đâm không biết bao nhiêu lần.Những người xung quanh đều bị bất ngờ, sững sờ trước biến cố này."Bọn súc sinh các người! Dám hại đại ca!"Trong mười mấy người đi cùng, bảy tám người khác trông thấy Miêu Bát Cân bị đâm tóe máu khắp người, ngã quỵ xuống ngựa thì tức giận đến đỏ cả mắt, múa trường thương lên, lao vào mấy kẻ độc ác vừa xuống tay kia.Đáng tiếc, bọn họ không hề đề phòng trước mà những kẻ xuống tay thì đã lên kế hoạch hoàn chỉnh từ lâu, chỉ cần mấy cái vẫy tay, những kẻ khác đã nhanh chóng phi tới cản trở bảy tám người kia, hai bên lao vào đánh nhau kịch liệt.Dưới sự tấn công tới tấp của đao thương, chỉ một lúc sau, những người muốn đòi lại công bằng cho Miêu Bát Cân bị chém xuống ngựa.Ngoài cổng thành, Phó Vân anh sững sờ mất một lúc nhưng không cần nghĩ nhiều, lập tức nói: "Đuổi những kẻ đó đi, đoạt Miêu Bát Cân về đây, không thể để hắn chết được!"

Lão Đại Là Nữ LangTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNàng khoác áo đứng dậy, khép lại cửa sổ.Hàn thị đang ôm chặt một chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra một bóng người đang đứng ở mép giường thì sợ tới mức lăn thẳng xuống. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay không, sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho rõ người đang đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con gái Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhẹ nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn không chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muốn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], trên người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu trên đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"[2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người kia cười dữ tợn, "Đại ca, chúng ta vất vả lắm mới có được địa vị như bây giờ, vì sao lại phải đầu hàng triều đình? Quan phủ căn bản có coi chúng ta là người đâu!""Vương, hầu, khanh, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống [1]! Đại ca, uổng cho huynh võ nghệ cao cường, thật sự chẳng có chí khí gì!"[1] Lời tuyên bố của Trần Thắng, thủ lĩnh khởi nghĩa nông dân đầu tiên chống lại nhà Tần."Đại ca, huynh lầm đường lạc lối. Vì đại nghĩa, chúng ta chỉ đành phải nhịn đau mà xuống tay thôi, đừng trách chúng ta nhẫn tâm!"Những lời ngụy biện liên tiếp cất lên, tiếp theo đó là trường đao, trường thương đâm liên tục về phía Miêu Bát Cân.Chỉ trong nháy mắt, Miêu Bát Cân đã bị năm sáu anh em của mình đâm không biết bao nhiêu lần.Những người xung quanh đều bị bất ngờ, sững sờ trước biến cố này."Bọn súc sinh các người! Dám hại đại ca!"Trong mười mấy người đi cùng, bảy tám người khác trông thấy Miêu Bát Cân bị đâm tóe máu khắp người, ngã quỵ xuống ngựa thì tức giận đến đỏ cả mắt, múa trường thương lên, lao vào mấy kẻ độc ác vừa xuống tay kia.Đáng tiếc, bọn họ không hề đề phòng trước mà những kẻ xuống tay thì đã lên kế hoạch hoàn chỉnh từ lâu, chỉ cần mấy cái vẫy tay, những kẻ khác đã nhanh chóng phi tới cản trở bảy tám người kia, hai bên lao vào đánh nhau kịch liệt.Dưới sự tấn công tới tấp của đao thương, chỉ một lúc sau, những người muốn đòi lại công bằng cho Miêu Bát Cân bị chém xuống ngựa.Ngoài cổng thành, Phó Vân anh sững sờ mất một lúc nhưng không cần nghĩ nhiều, lập tức nói: "Đuổi những kẻ đó đi, đoạt Miêu Bát Cân về đây, không thể để hắn chết được!"

Chương 262: (mười) (4)