Tác giả:

Tiêu Dận là đế vương thứ tư của Đại Chu, phụ thân hắn là Cung Đế, lúc còn tại vị từng nâng cao phong thưởng gia tộc sủng phi, thiếu chút nữa dẫn tới cung đình tranh loạn. Sau khi Tiêu Dận đăng cơ giấu tài rất nhiều năm mới dọn dẹp hậu hoạn này đó, thậm chí vì muốn sau này thái tử đăng cơ ngồi vào ngai vàng càng vững chắc, hắn còn chèn ép mẫu tộc của hoàng hậu, khiến cho thê tử Phụng thị ly tâm với hắn. Tiêu Dận nằm trên long sàng, bên tai là tiếng khóc nức nở của nhi nữ cùng phi tần, cũng không làm hắn động dung. Hắn chậm rãi quay đầu, giọng khàn đặc nói: - Thái tử. Thái tử Tiêu Trạm cung kính nói: - Phụ hoàng, có nhi thần. Tiêu Dận nhắm mắt lại, thấp giọng nói: - Mẫu hậu của ngươi đâu? Tiêu Trạm có chút khó xử, nhưng vẫn đáp: - Mẫu hậu ở Phật đường vì phụ hoàng tụng kinh cầu nguyện, mong phụ hoàng sớm ngày khang phục.

Chương 118

Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên ĐếTác giả: Bạc Hà MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTiêu Dận là đế vương thứ tư của Đại Chu, phụ thân hắn là Cung Đế, lúc còn tại vị từng nâng cao phong thưởng gia tộc sủng phi, thiếu chút nữa dẫn tới cung đình tranh loạn. Sau khi Tiêu Dận đăng cơ giấu tài rất nhiều năm mới dọn dẹp hậu hoạn này đó, thậm chí vì muốn sau này thái tử đăng cơ ngồi vào ngai vàng càng vững chắc, hắn còn chèn ép mẫu tộc của hoàng hậu, khiến cho thê tử Phụng thị ly tâm với hắn. Tiêu Dận nằm trên long sàng, bên tai là tiếng khóc nức nở của nhi nữ cùng phi tần, cũng không làm hắn động dung. Hắn chậm rãi quay đầu, giọng khàn đặc nói: - Thái tử. Thái tử Tiêu Trạm cung kính nói: - Phụ hoàng, có nhi thần. Tiêu Dận nhắm mắt lại, thấp giọng nói: - Mẫu hậu của ngươi đâu? Tiêu Trạm có chút khó xử, nhưng vẫn đáp: - Mẫu hậu ở Phật đường vì phụ hoàng tụng kinh cầu nguyện, mong phụ hoàng sớm ngày khang phục. Từ sau khi gặp đôi phu thê kia, Cố Trạch Mộ mới có suy nghĩ mới về bản án năm đó.Hắn phái Hồng Tùng Nguyên đi khắp các nơi của Sung Châu ngầm hỏi bách tính, trong thời gian ngắn việc này cũng không có kết quả. Trong lúc này, hắn lại suy nghĩ về vụ án kia lần nữa. Đầu tiên, những mật thám hắn phái đi đều là những người trung thành với hắn nhiều năm, hoàn toàn trung thành đáng tin, cho nên bọn họ không có vấn đề. Đã như thế, vậy người có vấn đề chính là những bách tính được hỏi thăm kia.Đáp án này trông có vẻ rất buồn cười, nhưng lại là thứ có khả năng nhất hiện tại.Nhưng mà, trước khi Hồng Tùng Nguyên có kết quả điều tra thì mọi chuyện cũng không biết được.Trước lúc đó, tin tức của Thái tử lại tới trước.Thái tử rất quan tâm đến việc trị thủy, thường xuyên viết thư hỏi thăm tiến độ cho hắn. Cố Trạch Mộ cũng biết, thật ra trong lúc nào đó hắn cũng tương đương với khâm sai, báo cáo tình hình chi tiết cho cấp trên.Trước đó, Tạ Trường Phong và Hoắc Vân Tàng nói tới khó khăn, hắn đều nói từ đầu tới cuối cho Thái tử biết. Lần này, Thái tử hồi âm để báo cho hắn biết bảo Cố Trạch Mộ  đừng lo lắng, hắn và phụ hoàng sẽ làm hậu phương kiên cố cho bọn họ.Song, lúc Cố Trạch Mộ nhìn thấy phong thư này thì sắc mặt hơi kì lạ. Bây giờ Tiêu Hằng là Thái tử, lời nói ra cũng là nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng hắn lại không kiêng kị mà hứa hẹn với nói với Cố Trạch Mộ. Hắn chưa từng nghĩ tới, nếu như chuyện trị thủy xảy ra chuyện gì, một khi Cố Trạch Mộ lấy phong thư này ra thì hắn cũng sẽ bị liên lụy.Đương nhiên, Cố Trạch Mộ sẽ không làm như thế, Tiêu Hằng cũng không phải đều tin tưởng mỗi người như thế. Đương nhiên Cố Trạch Mộ rất cảm động với sự tin tưởng của hắn, chỉ là nhiều khi vẫn cảm thấy bất đắc dĩ.Hắn đốt lá thư, rồi nhớ kỹ chuyện này, quyết định sau khi hồi kinh phải nói chuyện với Tiêu Hằng một phen.Hoắc Vân Tàng đã trù tính xong phương án đê đập, gần đây Tạ Trường Phong cũng tiện tay phái người đi tu sửa. Lúc này là lúc rảnh rỗi sau mùa vụ, tuy nói lao dịch nhưng quan phủ bao một bữa cơm, vẫn có rất nhiều người muốn tới.Cố Trạch Mộ phụ trách chuyện này, đương nhiên cũng không cần hắn đích thân đi làm, chuyện cụ thể đã có người phía dưới làm, hắn chỉ cần quản lý toàn cục là được.Nhưng mà khi hắn thật sự đi làm mới phát hiện nơi này có không ít chuyện.Chuyện lao dịch này tất cả mọi người phải làm, cho dù là tá điền cũng như thế, nhưng ngoài tá điền ra có không ít là ẩn hộ. Những người này dựa vào mình là môn khách của thân hào, không nộp thuế cho quan phủ cũng không cần lao dịch.Ẩn hộ: Trong xã hội phong kiến, nhân dân vì muốn trốn thuế, tránh né lao dịch nên chạy khỏi quê hương. Sau khi chạy khỏi quê hương thì có thể không cần lao dịch, họ tên không xếp vào sách hộ khẩu.Những ẩn hộ này phần lớn vì năm đó Cung Đế áp thuế mà quá con mà phải vứt bỏ ruộng đồng, bám vào làm môn khách của thân hào. Dần dần, những người này ngày càng nhiều, thuế quan phủ nhận được càng ít đi, phần nhiều đều do thân hào giữ.Lúc Tiêu Dận tại vị đã từng cố gắng sửa trị chuyện này, đồng thời giảm thuế má, cổ vũ ẩn hộ khôi phục thân phận. Lúc trước, những hành động này chiếm được hiệu quả rất tốt, nhưng đương nhiên ở đây không được thế.Cố Trạch Mộ nhìn danh sách trong tay, nhân số còn thấp hơn nhiều so với yêu cầu của bọn họ, có thể thấy được số lượng ẩn hộ bao nhiêu, tình hình này khó khăn thế nào.Nếu thật sự như thế, hắn đã hiểu ra vì sao năm đó hắn phái người đi lại có kết quả như thế. So với những nông hộ và tá điền bình thường, những ẩn hộ này mới là người sợ hãi chính sách thúc đẩy của Chiêm Thế Kiệt. Ruộng đồng của bọn chúng đều phụ thuộc vào thân hào đạt được, nếu như lui ruộng rộng sông thì bọn chúng chẳng còn gì cả.Sau khi Cố Trạch Mộ suy nghĩ kỹ những chuyện này thì trong lòng đã dần có đối sách.

Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên ĐếTác giả: Bạc Hà MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTiêu Dận là đế vương thứ tư của Đại Chu, phụ thân hắn là Cung Đế, lúc còn tại vị từng nâng cao phong thưởng gia tộc sủng phi, thiếu chút nữa dẫn tới cung đình tranh loạn. Sau khi Tiêu Dận đăng cơ giấu tài rất nhiều năm mới dọn dẹp hậu hoạn này đó, thậm chí vì muốn sau này thái tử đăng cơ ngồi vào ngai vàng càng vững chắc, hắn còn chèn ép mẫu tộc của hoàng hậu, khiến cho thê tử Phụng thị ly tâm với hắn. Tiêu Dận nằm trên long sàng, bên tai là tiếng khóc nức nở của nhi nữ cùng phi tần, cũng không làm hắn động dung. Hắn chậm rãi quay đầu, giọng khàn đặc nói: - Thái tử. Thái tử Tiêu Trạm cung kính nói: - Phụ hoàng, có nhi thần. Tiêu Dận nhắm mắt lại, thấp giọng nói: - Mẫu hậu của ngươi đâu? Tiêu Trạm có chút khó xử, nhưng vẫn đáp: - Mẫu hậu ở Phật đường vì phụ hoàng tụng kinh cầu nguyện, mong phụ hoàng sớm ngày khang phục. Từ sau khi gặp đôi phu thê kia, Cố Trạch Mộ mới có suy nghĩ mới về bản án năm đó.Hắn phái Hồng Tùng Nguyên đi khắp các nơi của Sung Châu ngầm hỏi bách tính, trong thời gian ngắn việc này cũng không có kết quả. Trong lúc này, hắn lại suy nghĩ về vụ án kia lần nữa. Đầu tiên, những mật thám hắn phái đi đều là những người trung thành với hắn nhiều năm, hoàn toàn trung thành đáng tin, cho nên bọn họ không có vấn đề. Đã như thế, vậy người có vấn đề chính là những bách tính được hỏi thăm kia.Đáp án này trông có vẻ rất buồn cười, nhưng lại là thứ có khả năng nhất hiện tại.Nhưng mà, trước khi Hồng Tùng Nguyên có kết quả điều tra thì mọi chuyện cũng không biết được.Trước lúc đó, tin tức của Thái tử lại tới trước.Thái tử rất quan tâm đến việc trị thủy, thường xuyên viết thư hỏi thăm tiến độ cho hắn. Cố Trạch Mộ cũng biết, thật ra trong lúc nào đó hắn cũng tương đương với khâm sai, báo cáo tình hình chi tiết cho cấp trên.Trước đó, Tạ Trường Phong và Hoắc Vân Tàng nói tới khó khăn, hắn đều nói từ đầu tới cuối cho Thái tử biết. Lần này, Thái tử hồi âm để báo cho hắn biết bảo Cố Trạch Mộ  đừng lo lắng, hắn và phụ hoàng sẽ làm hậu phương kiên cố cho bọn họ.Song, lúc Cố Trạch Mộ nhìn thấy phong thư này thì sắc mặt hơi kì lạ. Bây giờ Tiêu Hằng là Thái tử, lời nói ra cũng là nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng hắn lại không kiêng kị mà hứa hẹn với nói với Cố Trạch Mộ. Hắn chưa từng nghĩ tới, nếu như chuyện trị thủy xảy ra chuyện gì, một khi Cố Trạch Mộ lấy phong thư này ra thì hắn cũng sẽ bị liên lụy.Đương nhiên, Cố Trạch Mộ sẽ không làm như thế, Tiêu Hằng cũng không phải đều tin tưởng mỗi người như thế. Đương nhiên Cố Trạch Mộ rất cảm động với sự tin tưởng của hắn, chỉ là nhiều khi vẫn cảm thấy bất đắc dĩ.Hắn đốt lá thư, rồi nhớ kỹ chuyện này, quyết định sau khi hồi kinh phải nói chuyện với Tiêu Hằng một phen.Hoắc Vân Tàng đã trù tính xong phương án đê đập, gần đây Tạ Trường Phong cũng tiện tay phái người đi tu sửa. Lúc này là lúc rảnh rỗi sau mùa vụ, tuy nói lao dịch nhưng quan phủ bao một bữa cơm, vẫn có rất nhiều người muốn tới.Cố Trạch Mộ phụ trách chuyện này, đương nhiên cũng không cần hắn đích thân đi làm, chuyện cụ thể đã có người phía dưới làm, hắn chỉ cần quản lý toàn cục là được.Nhưng mà khi hắn thật sự đi làm mới phát hiện nơi này có không ít chuyện.Chuyện lao dịch này tất cả mọi người phải làm, cho dù là tá điền cũng như thế, nhưng ngoài tá điền ra có không ít là ẩn hộ. Những người này dựa vào mình là môn khách của thân hào, không nộp thuế cho quan phủ cũng không cần lao dịch.Ẩn hộ: Trong xã hội phong kiến, nhân dân vì muốn trốn thuế, tránh né lao dịch nên chạy khỏi quê hương. Sau khi chạy khỏi quê hương thì có thể không cần lao dịch, họ tên không xếp vào sách hộ khẩu.Những ẩn hộ này phần lớn vì năm đó Cung Đế áp thuế mà quá con mà phải vứt bỏ ruộng đồng, bám vào làm môn khách của thân hào. Dần dần, những người này ngày càng nhiều, thuế quan phủ nhận được càng ít đi, phần nhiều đều do thân hào giữ.Lúc Tiêu Dận tại vị đã từng cố gắng sửa trị chuyện này, đồng thời giảm thuế má, cổ vũ ẩn hộ khôi phục thân phận. Lúc trước, những hành động này chiếm được hiệu quả rất tốt, nhưng đương nhiên ở đây không được thế.Cố Trạch Mộ nhìn danh sách trong tay, nhân số còn thấp hơn nhiều so với yêu cầu của bọn họ, có thể thấy được số lượng ẩn hộ bao nhiêu, tình hình này khó khăn thế nào.Nếu thật sự như thế, hắn đã hiểu ra vì sao năm đó hắn phái người đi lại có kết quả như thế. So với những nông hộ và tá điền bình thường, những ẩn hộ này mới là người sợ hãi chính sách thúc đẩy của Chiêm Thế Kiệt. Ruộng đồng của bọn chúng đều phụ thuộc vào thân hào đạt được, nếu như lui ruộng rộng sông thì bọn chúng chẳng còn gì cả.Sau khi Cố Trạch Mộ suy nghĩ kỹ những chuyện này thì trong lòng đã dần có đối sách.

Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên ĐếTác giả: Bạc Hà MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTiêu Dận là đế vương thứ tư của Đại Chu, phụ thân hắn là Cung Đế, lúc còn tại vị từng nâng cao phong thưởng gia tộc sủng phi, thiếu chút nữa dẫn tới cung đình tranh loạn. Sau khi Tiêu Dận đăng cơ giấu tài rất nhiều năm mới dọn dẹp hậu hoạn này đó, thậm chí vì muốn sau này thái tử đăng cơ ngồi vào ngai vàng càng vững chắc, hắn còn chèn ép mẫu tộc của hoàng hậu, khiến cho thê tử Phụng thị ly tâm với hắn. Tiêu Dận nằm trên long sàng, bên tai là tiếng khóc nức nở của nhi nữ cùng phi tần, cũng không làm hắn động dung. Hắn chậm rãi quay đầu, giọng khàn đặc nói: - Thái tử. Thái tử Tiêu Trạm cung kính nói: - Phụ hoàng, có nhi thần. Tiêu Dận nhắm mắt lại, thấp giọng nói: - Mẫu hậu của ngươi đâu? Tiêu Trạm có chút khó xử, nhưng vẫn đáp: - Mẫu hậu ở Phật đường vì phụ hoàng tụng kinh cầu nguyện, mong phụ hoàng sớm ngày khang phục. Từ sau khi gặp đôi phu thê kia, Cố Trạch Mộ mới có suy nghĩ mới về bản án năm đó.Hắn phái Hồng Tùng Nguyên đi khắp các nơi của Sung Châu ngầm hỏi bách tính, trong thời gian ngắn việc này cũng không có kết quả. Trong lúc này, hắn lại suy nghĩ về vụ án kia lần nữa. Đầu tiên, những mật thám hắn phái đi đều là những người trung thành với hắn nhiều năm, hoàn toàn trung thành đáng tin, cho nên bọn họ không có vấn đề. Đã như thế, vậy người có vấn đề chính là những bách tính được hỏi thăm kia.Đáp án này trông có vẻ rất buồn cười, nhưng lại là thứ có khả năng nhất hiện tại.Nhưng mà, trước khi Hồng Tùng Nguyên có kết quả điều tra thì mọi chuyện cũng không biết được.Trước lúc đó, tin tức của Thái tử lại tới trước.Thái tử rất quan tâm đến việc trị thủy, thường xuyên viết thư hỏi thăm tiến độ cho hắn. Cố Trạch Mộ cũng biết, thật ra trong lúc nào đó hắn cũng tương đương với khâm sai, báo cáo tình hình chi tiết cho cấp trên.Trước đó, Tạ Trường Phong và Hoắc Vân Tàng nói tới khó khăn, hắn đều nói từ đầu tới cuối cho Thái tử biết. Lần này, Thái tử hồi âm để báo cho hắn biết bảo Cố Trạch Mộ  đừng lo lắng, hắn và phụ hoàng sẽ làm hậu phương kiên cố cho bọn họ.Song, lúc Cố Trạch Mộ nhìn thấy phong thư này thì sắc mặt hơi kì lạ. Bây giờ Tiêu Hằng là Thái tử, lời nói ra cũng là nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng hắn lại không kiêng kị mà hứa hẹn với nói với Cố Trạch Mộ. Hắn chưa từng nghĩ tới, nếu như chuyện trị thủy xảy ra chuyện gì, một khi Cố Trạch Mộ lấy phong thư này ra thì hắn cũng sẽ bị liên lụy.Đương nhiên, Cố Trạch Mộ sẽ không làm như thế, Tiêu Hằng cũng không phải đều tin tưởng mỗi người như thế. Đương nhiên Cố Trạch Mộ rất cảm động với sự tin tưởng của hắn, chỉ là nhiều khi vẫn cảm thấy bất đắc dĩ.Hắn đốt lá thư, rồi nhớ kỹ chuyện này, quyết định sau khi hồi kinh phải nói chuyện với Tiêu Hằng một phen.Hoắc Vân Tàng đã trù tính xong phương án đê đập, gần đây Tạ Trường Phong cũng tiện tay phái người đi tu sửa. Lúc này là lúc rảnh rỗi sau mùa vụ, tuy nói lao dịch nhưng quan phủ bao một bữa cơm, vẫn có rất nhiều người muốn tới.Cố Trạch Mộ phụ trách chuyện này, đương nhiên cũng không cần hắn đích thân đi làm, chuyện cụ thể đã có người phía dưới làm, hắn chỉ cần quản lý toàn cục là được.Nhưng mà khi hắn thật sự đi làm mới phát hiện nơi này có không ít chuyện.Chuyện lao dịch này tất cả mọi người phải làm, cho dù là tá điền cũng như thế, nhưng ngoài tá điền ra có không ít là ẩn hộ. Những người này dựa vào mình là môn khách của thân hào, không nộp thuế cho quan phủ cũng không cần lao dịch.Ẩn hộ: Trong xã hội phong kiến, nhân dân vì muốn trốn thuế, tránh né lao dịch nên chạy khỏi quê hương. Sau khi chạy khỏi quê hương thì có thể không cần lao dịch, họ tên không xếp vào sách hộ khẩu.Những ẩn hộ này phần lớn vì năm đó Cung Đế áp thuế mà quá con mà phải vứt bỏ ruộng đồng, bám vào làm môn khách của thân hào. Dần dần, những người này ngày càng nhiều, thuế quan phủ nhận được càng ít đi, phần nhiều đều do thân hào giữ.Lúc Tiêu Dận tại vị đã từng cố gắng sửa trị chuyện này, đồng thời giảm thuế má, cổ vũ ẩn hộ khôi phục thân phận. Lúc trước, những hành động này chiếm được hiệu quả rất tốt, nhưng đương nhiên ở đây không được thế.Cố Trạch Mộ nhìn danh sách trong tay, nhân số còn thấp hơn nhiều so với yêu cầu của bọn họ, có thể thấy được số lượng ẩn hộ bao nhiêu, tình hình này khó khăn thế nào.Nếu thật sự như thế, hắn đã hiểu ra vì sao năm đó hắn phái người đi lại có kết quả như thế. So với những nông hộ và tá điền bình thường, những ẩn hộ này mới là người sợ hãi chính sách thúc đẩy của Chiêm Thế Kiệt. Ruộng đồng của bọn chúng đều phụ thuộc vào thân hào đạt được, nếu như lui ruộng rộng sông thì bọn chúng chẳng còn gì cả.Sau khi Cố Trạch Mộ suy nghĩ kỹ những chuyện này thì trong lòng đã dần có đối sách.

Chương 118