Lâm Thanh Nguyên viện trưởng bệnh viện trực thuộc trường đại học Trung y tắt ti vi, quay sang nói với những người có mặt. "Chúng ta đang phải đối mặt với một tình thế nghiêm trọng thế nào thì mọi người đã biết. Nếu điều này xảy ra, đây sẽ là nỗi ô danh lớn nhất trong lịch sử y học. cũng là sự cố y học lớn nhất trên thế giới. Danh dự của bệnh viện sẽ mất. Chúng ta sẽ đánh mất sự tín nhiệm của bệnh nhân đối với bệnh viện của trường đại học Trung y tại Yên Kinh". "Các vị đang ngồi đây đều là chuyên gia trong lĩnh vực này. Bệnh viện chúng ta còn có sự trợ giúp của các chuyên gia đến từ các bệnh viện khác. Nhận nhiệm vụ lúc khó khăn này các vị đang gánh trên vai sự kỳ vọng của chính quyền và nhân dân. Tôi sẽ không nói dài dòng nữa. mọi người hãy cho ý kiến xem nên dùng cách nào để cứu tính mạng của ba mươi sáu em bé này". "Trước khi có kết luận chính xác về vi khuẩn gây bệnh, chúng tôi không thể nào đề ra giải pháp hợp lý. Chẩn đoán đúng thì mới kê đơn được. Chưa có kết quả xét nghiệm, sao…
Chương 1268: Thực tử
Bác Sĩ Thiên TàiTác giả: Liễu Hạ HuyTruyện Converter, Truyện Đô ThịLâm Thanh Nguyên viện trưởng bệnh viện trực thuộc trường đại học Trung y tắt ti vi, quay sang nói với những người có mặt. "Chúng ta đang phải đối mặt với một tình thế nghiêm trọng thế nào thì mọi người đã biết. Nếu điều này xảy ra, đây sẽ là nỗi ô danh lớn nhất trong lịch sử y học. cũng là sự cố y học lớn nhất trên thế giới. Danh dự của bệnh viện sẽ mất. Chúng ta sẽ đánh mất sự tín nhiệm của bệnh nhân đối với bệnh viện của trường đại học Trung y tại Yên Kinh". "Các vị đang ngồi đây đều là chuyên gia trong lĩnh vực này. Bệnh viện chúng ta còn có sự trợ giúp của các chuyên gia đến từ các bệnh viện khác. Nhận nhiệm vụ lúc khó khăn này các vị đang gánh trên vai sự kỳ vọng của chính quyền và nhân dân. Tôi sẽ không nói dài dòng nữa. mọi người hãy cho ý kiến xem nên dùng cách nào để cứu tính mạng của ba mươi sáu em bé này". "Trước khi có kết luận chính xác về vi khuẩn gây bệnh, chúng tôi không thể nào đề ra giải pháp hợp lý. Chẩn đoán đúng thì mới kê đơn được. Chưa có kết quả xét nghiệm, sao… Một quyền của Ly đánh vào ngực Ma Thuật Sư. Khi cảm thấy thân thể Ma Thuật Sư hứng đòn nặng nề, vòng tay thoáng lỏng ra, Ly vội vàng tách rời khỏi người ả.Lửa cháy càng lúc càng mạnh, trong chốc lát nuốt trọn người Ma Thuật Sư.Ly liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.So với việc giết người, nàng còn chuyện quan trọng hơn cần làm.……………………Phó Phong Tuyết cũng không cố gắng giết người.Phó Phong Tuyết chỉ giết những người nhìn thấy mình, những người đứng chắn phía trước, bên trái, bên phải mình.Chỉ cần nơi nào trường kiếm có thể với tới, nơi đó không một người sống sót.So với giết người, ông càng nôn nóng đi cứu người hơn.Từ sau khi người phụ nữ đó ra đi, ông chưa từng lo lắng cho tính mạng người phụ nữ nào như này.Mấy chục năm qua ông đã miễn dịch với chuyện tình cảm.Lúc này đây quả thực vô cùng khó hiểu.Cho dù thế nào đi nữa, ông tuyệt đối không để người phụ nữ này chết nếu không nhất định tiểu tử kia sẽ liều mạng với ông.Hắn không phải là đối thủ của ông nhưng hắn có thể hạ độc.Phập!Phập!Phập!Mỗi một kiếm chém ra của ông đều có một người đứt rời da thịt, hồn lìa khỏi xác.Giết!Giết!Giết!Mỗi tiếng gầm giận dữ mang theo sự căm hờn cùng cực.Ông muốn giết tất cả người ở nơi này, không để một kẻ nào sống sót.Như vậy tất cả bí mật sẽ không truyền ra ngoài.Ít nhất sẽ không lan truyền rộng rãi.Phó Phong Tuyết giết người đã nghiền, Jesus lại giống như đang trong lễ giáng sinh. Không còn khiến gã hưng phấn hơn so với việc Lữ Hàm Yên chấp nhận tình yêu của gã.Cực kỳ kích thích.Thực sự quá kích thích.Đi chiến đấu cùng với ông già này có một cảm giác xuyên suốt cả người, mỗi lỗ chân lông trên người cũng như đang ca múa.Khẩu súng trong tay Jesus không dừng lại, căn bản gã không cần nhắm, chỉ cần nhìn thấy nơi nào có người là đạn tuôn vào đó. Cho dù là người hay thiết bị đều hoàn toàn bị hủy. Súng hết đạn, đổi cái khác tiếp tục làm công việc đang dang dỡ.Phá hoại!Giết hại!Còn cả … hủy diệt.Tình cảnh này khiến Jesus, người có trình độ văn hóa không cao, đột nhiên nhớ tới một câu thơ của thi nhân Ấn Độ: Bầu trời đầy kỳ quang, tia sáng kỳ dị, giống như thánh thần thích ra uy. Chỉ có một ngàn mặt trời có thể tranh nhau phát sáng. Ta là tử thần, ta lả kẻ hủy diệt thế giới.Trong mắt Jesus, Phó Phong Tuyết chính là tử thần có thể so sánh với một ngàn vầng thái dương kia.- Ngu ngốc.Phó Phong Tuyết mắng.- Đi cứu người.- Rõ.Jesus trả lời. Gã cố gắng đè nén cảm xúc muốn giết người của mình, bắt đầu theo sau Phó Phong Tuyết điên cuồng tấn công về phía vòng vây bên kia.Đúng vậy nhiệm vụ chính thức của bọn họ là phá hủy động ma.Điều kiện kiên quyết của việc phá hủy động ma là cứu thoát người ra ngoài.- Nếu như người phụ nữ đó xảy ra chuyện, hắn có nghiền mình thành từng mảnh không nhỉ?Jesus thầm nghĩ.Thế nhưng lúc này tất cả chú ý đều tập trung vào nàng.Jesus vừa xông lên vừa nghĩ tới câu nói của Tần Lạc với mình: tình nguyện tin rằng trên đời có quỷ cũng không thể tin vào lời của phụ nữ.Có lẽ lần này mình bị người phụ nữ này chơi rồi.……………………..Khi Lâm Tử tiêm thuốc độc cho Lâm Hoán Khê, Natasha vẫn thờ ơ lạnh nhạt.Sắc mặt bình thản, ánh mắt hờ hững.Sau khi Lâm Tử tiêm toàn bộ thuốc độc trong ống tiêm vào người Lâm Hoán Khê, bà vứt kim tiêm vào thùng rác, nói:- Phu nhân, làm xong rồi.Natasha không nói gì, mà vẫn kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của Lâm Hoán Khê.Khi thuốc độc mới được bơm vào người Lâm Hoán Khê, nàng vẫn chưa có phản ứng. Thế nhưng mấy giây đồng hồ sau, hơi thở của nàng bắt đầu trở nên dồn dập.Nàng giống như một con cá nhỏ nhảy khỏi ao nước, há mồm thở nhưng không hút được không khí.Sắc mặt của nàng càng lúc càng đỏ sau đó nhanh chóng tím tái.Hai chân nàng điên cuồng giãy dụa, tiếng dây xích bị lôi kéo rầm rầm.Thế nhưng nàng tuyệt đối không thể chạy thoát được kiếp nạn này.Rồi tất cả cũng chấm dứt.Natasha hài lòng vỗ vai Lâm Tử nói:T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m- Bà đã trải qua khảo nghiệm. Bà có thể theo chúng tôi tiến vào khu B.Nói xong ả đi nhanh ra bên ngoài.Lâm Tử thoáng nhìn Lâm Hoán Khê không còn cử động trên bàn giải phẫu rồi chạy theo sau Natasha.- Rút lui. Chúng sắp đuổi tới rồi.Kẻ nào đó gào lên.Loảng xoảng …Cánh cửa phòng giải phẫu bị một lực rất mạnh mở ra, một hình ảnh màu xanh như du long xông vào bên trong.
Bác Sĩ Thiên TàiTác giả: Liễu Hạ HuyTruyện Converter, Truyện Đô ThịLâm Thanh Nguyên viện trưởng bệnh viện trực thuộc trường đại học Trung y tắt ti vi, quay sang nói với những người có mặt. "Chúng ta đang phải đối mặt với một tình thế nghiêm trọng thế nào thì mọi người đã biết. Nếu điều này xảy ra, đây sẽ là nỗi ô danh lớn nhất trong lịch sử y học. cũng là sự cố y học lớn nhất trên thế giới. Danh dự của bệnh viện sẽ mất. Chúng ta sẽ đánh mất sự tín nhiệm của bệnh nhân đối với bệnh viện của trường đại học Trung y tại Yên Kinh". "Các vị đang ngồi đây đều là chuyên gia trong lĩnh vực này. Bệnh viện chúng ta còn có sự trợ giúp của các chuyên gia đến từ các bệnh viện khác. Nhận nhiệm vụ lúc khó khăn này các vị đang gánh trên vai sự kỳ vọng của chính quyền và nhân dân. Tôi sẽ không nói dài dòng nữa. mọi người hãy cho ý kiến xem nên dùng cách nào để cứu tính mạng của ba mươi sáu em bé này". "Trước khi có kết luận chính xác về vi khuẩn gây bệnh, chúng tôi không thể nào đề ra giải pháp hợp lý. Chẩn đoán đúng thì mới kê đơn được. Chưa có kết quả xét nghiệm, sao… Một quyền của Ly đánh vào ngực Ma Thuật Sư. Khi cảm thấy thân thể Ma Thuật Sư hứng đòn nặng nề, vòng tay thoáng lỏng ra, Ly vội vàng tách rời khỏi người ả.Lửa cháy càng lúc càng mạnh, trong chốc lát nuốt trọn người Ma Thuật Sư.Ly liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.So với việc giết người, nàng còn chuyện quan trọng hơn cần làm.……………………Phó Phong Tuyết cũng không cố gắng giết người.Phó Phong Tuyết chỉ giết những người nhìn thấy mình, những người đứng chắn phía trước, bên trái, bên phải mình.Chỉ cần nơi nào trường kiếm có thể với tới, nơi đó không một người sống sót.So với giết người, ông càng nôn nóng đi cứu người hơn.Từ sau khi người phụ nữ đó ra đi, ông chưa từng lo lắng cho tính mạng người phụ nữ nào như này.Mấy chục năm qua ông đã miễn dịch với chuyện tình cảm.Lúc này đây quả thực vô cùng khó hiểu.Cho dù thế nào đi nữa, ông tuyệt đối không để người phụ nữ này chết nếu không nhất định tiểu tử kia sẽ liều mạng với ông.Hắn không phải là đối thủ của ông nhưng hắn có thể hạ độc.Phập!Phập!Phập!Mỗi một kiếm chém ra của ông đều có một người đứt rời da thịt, hồn lìa khỏi xác.Giết!Giết!Giết!Mỗi tiếng gầm giận dữ mang theo sự căm hờn cùng cực.Ông muốn giết tất cả người ở nơi này, không để một kẻ nào sống sót.Như vậy tất cả bí mật sẽ không truyền ra ngoài.Ít nhất sẽ không lan truyền rộng rãi.Phó Phong Tuyết giết người đã nghiền, Jesus lại giống như đang trong lễ giáng sinh. Không còn khiến gã hưng phấn hơn so với việc Lữ Hàm Yên chấp nhận tình yêu của gã.Cực kỳ kích thích.Thực sự quá kích thích.Đi chiến đấu cùng với ông già này có một cảm giác xuyên suốt cả người, mỗi lỗ chân lông trên người cũng như đang ca múa.Khẩu súng trong tay Jesus không dừng lại, căn bản gã không cần nhắm, chỉ cần nhìn thấy nơi nào có người là đạn tuôn vào đó. Cho dù là người hay thiết bị đều hoàn toàn bị hủy. Súng hết đạn, đổi cái khác tiếp tục làm công việc đang dang dỡ.Phá hoại!Giết hại!Còn cả … hủy diệt.Tình cảnh này khiến Jesus, người có trình độ văn hóa không cao, đột nhiên nhớ tới một câu thơ của thi nhân Ấn Độ: Bầu trời đầy kỳ quang, tia sáng kỳ dị, giống như thánh thần thích ra uy. Chỉ có một ngàn mặt trời có thể tranh nhau phát sáng. Ta là tử thần, ta lả kẻ hủy diệt thế giới.Trong mắt Jesus, Phó Phong Tuyết chính là tử thần có thể so sánh với một ngàn vầng thái dương kia.- Ngu ngốc.Phó Phong Tuyết mắng.- Đi cứu người.- Rõ.Jesus trả lời. Gã cố gắng đè nén cảm xúc muốn giết người của mình, bắt đầu theo sau Phó Phong Tuyết điên cuồng tấn công về phía vòng vây bên kia.Đúng vậy nhiệm vụ chính thức của bọn họ là phá hủy động ma.Điều kiện kiên quyết của việc phá hủy động ma là cứu thoát người ra ngoài.- Nếu như người phụ nữ đó xảy ra chuyện, hắn có nghiền mình thành từng mảnh không nhỉ?Jesus thầm nghĩ.Thế nhưng lúc này tất cả chú ý đều tập trung vào nàng.Jesus vừa xông lên vừa nghĩ tới câu nói của Tần Lạc với mình: tình nguyện tin rằng trên đời có quỷ cũng không thể tin vào lời của phụ nữ.Có lẽ lần này mình bị người phụ nữ này chơi rồi.……………………..Khi Lâm Tử tiêm thuốc độc cho Lâm Hoán Khê, Natasha vẫn thờ ơ lạnh nhạt.Sắc mặt bình thản, ánh mắt hờ hững.Sau khi Lâm Tử tiêm toàn bộ thuốc độc trong ống tiêm vào người Lâm Hoán Khê, bà vứt kim tiêm vào thùng rác, nói:- Phu nhân, làm xong rồi.Natasha không nói gì, mà vẫn kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của Lâm Hoán Khê.Khi thuốc độc mới được bơm vào người Lâm Hoán Khê, nàng vẫn chưa có phản ứng. Thế nhưng mấy giây đồng hồ sau, hơi thở của nàng bắt đầu trở nên dồn dập.Nàng giống như một con cá nhỏ nhảy khỏi ao nước, há mồm thở nhưng không hút được không khí.Sắc mặt của nàng càng lúc càng đỏ sau đó nhanh chóng tím tái.Hai chân nàng điên cuồng giãy dụa, tiếng dây xích bị lôi kéo rầm rầm.Thế nhưng nàng tuyệt đối không thể chạy thoát được kiếp nạn này.Rồi tất cả cũng chấm dứt.Natasha hài lòng vỗ vai Lâm Tử nói:T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m- Bà đã trải qua khảo nghiệm. Bà có thể theo chúng tôi tiến vào khu B.Nói xong ả đi nhanh ra bên ngoài.Lâm Tử thoáng nhìn Lâm Hoán Khê không còn cử động trên bàn giải phẫu rồi chạy theo sau Natasha.- Rút lui. Chúng sắp đuổi tới rồi.Kẻ nào đó gào lên.Loảng xoảng …Cánh cửa phòng giải phẫu bị một lực rất mạnh mở ra, một hình ảnh màu xanh như du long xông vào bên trong.
Bác Sĩ Thiên TàiTác giả: Liễu Hạ HuyTruyện Converter, Truyện Đô ThịLâm Thanh Nguyên viện trưởng bệnh viện trực thuộc trường đại học Trung y tắt ti vi, quay sang nói với những người có mặt. "Chúng ta đang phải đối mặt với một tình thế nghiêm trọng thế nào thì mọi người đã biết. Nếu điều này xảy ra, đây sẽ là nỗi ô danh lớn nhất trong lịch sử y học. cũng là sự cố y học lớn nhất trên thế giới. Danh dự của bệnh viện sẽ mất. Chúng ta sẽ đánh mất sự tín nhiệm của bệnh nhân đối với bệnh viện của trường đại học Trung y tại Yên Kinh". "Các vị đang ngồi đây đều là chuyên gia trong lĩnh vực này. Bệnh viện chúng ta còn có sự trợ giúp của các chuyên gia đến từ các bệnh viện khác. Nhận nhiệm vụ lúc khó khăn này các vị đang gánh trên vai sự kỳ vọng của chính quyền và nhân dân. Tôi sẽ không nói dài dòng nữa. mọi người hãy cho ý kiến xem nên dùng cách nào để cứu tính mạng của ba mươi sáu em bé này". "Trước khi có kết luận chính xác về vi khuẩn gây bệnh, chúng tôi không thể nào đề ra giải pháp hợp lý. Chẩn đoán đúng thì mới kê đơn được. Chưa có kết quả xét nghiệm, sao… Một quyền của Ly đánh vào ngực Ma Thuật Sư. Khi cảm thấy thân thể Ma Thuật Sư hứng đòn nặng nề, vòng tay thoáng lỏng ra, Ly vội vàng tách rời khỏi người ả.Lửa cháy càng lúc càng mạnh, trong chốc lát nuốt trọn người Ma Thuật Sư.Ly liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.So với việc giết người, nàng còn chuyện quan trọng hơn cần làm.……………………Phó Phong Tuyết cũng không cố gắng giết người.Phó Phong Tuyết chỉ giết những người nhìn thấy mình, những người đứng chắn phía trước, bên trái, bên phải mình.Chỉ cần nơi nào trường kiếm có thể với tới, nơi đó không một người sống sót.So với giết người, ông càng nôn nóng đi cứu người hơn.Từ sau khi người phụ nữ đó ra đi, ông chưa từng lo lắng cho tính mạng người phụ nữ nào như này.Mấy chục năm qua ông đã miễn dịch với chuyện tình cảm.Lúc này đây quả thực vô cùng khó hiểu.Cho dù thế nào đi nữa, ông tuyệt đối không để người phụ nữ này chết nếu không nhất định tiểu tử kia sẽ liều mạng với ông.Hắn không phải là đối thủ của ông nhưng hắn có thể hạ độc.Phập!Phập!Phập!Mỗi một kiếm chém ra của ông đều có một người đứt rời da thịt, hồn lìa khỏi xác.Giết!Giết!Giết!Mỗi tiếng gầm giận dữ mang theo sự căm hờn cùng cực.Ông muốn giết tất cả người ở nơi này, không để một kẻ nào sống sót.Như vậy tất cả bí mật sẽ không truyền ra ngoài.Ít nhất sẽ không lan truyền rộng rãi.Phó Phong Tuyết giết người đã nghiền, Jesus lại giống như đang trong lễ giáng sinh. Không còn khiến gã hưng phấn hơn so với việc Lữ Hàm Yên chấp nhận tình yêu của gã.Cực kỳ kích thích.Thực sự quá kích thích.Đi chiến đấu cùng với ông già này có một cảm giác xuyên suốt cả người, mỗi lỗ chân lông trên người cũng như đang ca múa.Khẩu súng trong tay Jesus không dừng lại, căn bản gã không cần nhắm, chỉ cần nhìn thấy nơi nào có người là đạn tuôn vào đó. Cho dù là người hay thiết bị đều hoàn toàn bị hủy. Súng hết đạn, đổi cái khác tiếp tục làm công việc đang dang dỡ.Phá hoại!Giết hại!Còn cả … hủy diệt.Tình cảnh này khiến Jesus, người có trình độ văn hóa không cao, đột nhiên nhớ tới một câu thơ của thi nhân Ấn Độ: Bầu trời đầy kỳ quang, tia sáng kỳ dị, giống như thánh thần thích ra uy. Chỉ có một ngàn mặt trời có thể tranh nhau phát sáng. Ta là tử thần, ta lả kẻ hủy diệt thế giới.Trong mắt Jesus, Phó Phong Tuyết chính là tử thần có thể so sánh với một ngàn vầng thái dương kia.- Ngu ngốc.Phó Phong Tuyết mắng.- Đi cứu người.- Rõ.Jesus trả lời. Gã cố gắng đè nén cảm xúc muốn giết người của mình, bắt đầu theo sau Phó Phong Tuyết điên cuồng tấn công về phía vòng vây bên kia.Đúng vậy nhiệm vụ chính thức của bọn họ là phá hủy động ma.Điều kiện kiên quyết của việc phá hủy động ma là cứu thoát người ra ngoài.- Nếu như người phụ nữ đó xảy ra chuyện, hắn có nghiền mình thành từng mảnh không nhỉ?Jesus thầm nghĩ.Thế nhưng lúc này tất cả chú ý đều tập trung vào nàng.Jesus vừa xông lên vừa nghĩ tới câu nói của Tần Lạc với mình: tình nguyện tin rằng trên đời có quỷ cũng không thể tin vào lời của phụ nữ.Có lẽ lần này mình bị người phụ nữ này chơi rồi.……………………..Khi Lâm Tử tiêm thuốc độc cho Lâm Hoán Khê, Natasha vẫn thờ ơ lạnh nhạt.Sắc mặt bình thản, ánh mắt hờ hững.Sau khi Lâm Tử tiêm toàn bộ thuốc độc trong ống tiêm vào người Lâm Hoán Khê, bà vứt kim tiêm vào thùng rác, nói:- Phu nhân, làm xong rồi.Natasha không nói gì, mà vẫn kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của Lâm Hoán Khê.Khi thuốc độc mới được bơm vào người Lâm Hoán Khê, nàng vẫn chưa có phản ứng. Thế nhưng mấy giây đồng hồ sau, hơi thở của nàng bắt đầu trở nên dồn dập.Nàng giống như một con cá nhỏ nhảy khỏi ao nước, há mồm thở nhưng không hút được không khí.Sắc mặt của nàng càng lúc càng đỏ sau đó nhanh chóng tím tái.Hai chân nàng điên cuồng giãy dụa, tiếng dây xích bị lôi kéo rầm rầm.Thế nhưng nàng tuyệt đối không thể chạy thoát được kiếp nạn này.Rồi tất cả cũng chấm dứt.Natasha hài lòng vỗ vai Lâm Tử nói:T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m- Bà đã trải qua khảo nghiệm. Bà có thể theo chúng tôi tiến vào khu B.Nói xong ả đi nhanh ra bên ngoài.Lâm Tử thoáng nhìn Lâm Hoán Khê không còn cử động trên bàn giải phẫu rồi chạy theo sau Natasha.- Rút lui. Chúng sắp đuổi tới rồi.Kẻ nào đó gào lên.Loảng xoảng …Cánh cửa phòng giải phẫu bị một lực rất mạnh mở ra, một hình ảnh màu xanh như du long xông vào bên trong.