"Chứ gì nữa, gặp báo ứng chứ sao, suốt ngày ở nhà không phải đánh chính là mắng, động một chút lại cầm cành liễu đánh, ngươi nhìn mấy đứa con của nàng ta, ngày nào mà không có bị thương? Hài tử mới mấy tuổi liền bắt đi ra đồng làm việc, thổi lửa nấu cơm, hài tử cũng còn không cao bằng bếp lò nữa kìa! Việc này thì thôi đi, ăn cũng không đủ no, bốn đứa bé đứa nào cũng vừa gầy vừa nhỏ, đứa lớn Thủy Liễu năm nay đã chín tuổi rồi, nhìn xem còn không cao bằng Mễ Hoa tám tuổi nhà ta, thật sự là chưa thấy qua mẹ kế nào lòng dạ đen tối như vậy!" "Đúng đấy, lúc trước còn không phải coi trọng trên Bạch Thạch Đường không có cha mẹ, lại có thể ở bên ngoài áp tiêu kiếm bạc, thừa dịp không chú ý ngã người xuống sông, lúc này mới bắt đền gả đi, lúc này lại bởi vì Bạch Thạch Đường ở bên ngoài bị cướp đường hại chết, trong nhà không có bạc tiêu liền suốt ngày lấy hài tử ra trút giận, cũng không nghĩ xem, gặp tình cảnh này cũng chính là nàng ta gieo nghiệt, đáng lắm!" "Đều nói ác nhân tự có trời thu…
Chương 95: Sữa dê
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà NôngTác giả: Trà NoãnTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng"Chứ gì nữa, gặp báo ứng chứ sao, suốt ngày ở nhà không phải đánh chính là mắng, động một chút lại cầm cành liễu đánh, ngươi nhìn mấy đứa con của nàng ta, ngày nào mà không có bị thương? Hài tử mới mấy tuổi liền bắt đi ra đồng làm việc, thổi lửa nấu cơm, hài tử cũng còn không cao bằng bếp lò nữa kìa! Việc này thì thôi đi, ăn cũng không đủ no, bốn đứa bé đứa nào cũng vừa gầy vừa nhỏ, đứa lớn Thủy Liễu năm nay đã chín tuổi rồi, nhìn xem còn không cao bằng Mễ Hoa tám tuổi nhà ta, thật sự là chưa thấy qua mẹ kế nào lòng dạ đen tối như vậy!" "Đúng đấy, lúc trước còn không phải coi trọng trên Bạch Thạch Đường không có cha mẹ, lại có thể ở bên ngoài áp tiêu kiếm bạc, thừa dịp không chú ý ngã người xuống sông, lúc này mới bắt đền gả đi, lúc này lại bởi vì Bạch Thạch Đường ở bên ngoài bị cướp đường hại chết, trong nhà không có bạc tiêu liền suốt ngày lấy hài tử ra trút giận, cũng không nghĩ xem, gặp tình cảnh này cũng chính là nàng ta gieo nghiệt, đáng lắm!" "Đều nói ác nhân tự có trời thu… Đó là lý do vì sao nói, nếu muốn kiếm tiền, đầu tiên phải kiên quyết.Phải quyết tâm bỏ xuống được tiền vốn.Tôn thị nghĩ, cảm thấy một chậu không đủ, lại đi vào trong phòng xát một chậu khoai lang mang ra, ở trong sân rửa.- ---Hai ngày nay, phòng bếp nhà Tô Mộc Lam, đặc biệt thơm.Hai con cá chép, số phận con thứ nhất là bị kho.Da xốp giòn, nước kho đậm đà bóng loáng, toàn bộ món ăn có thể nói tươi mới thơm ngon, bốn củ cải nhỏ vì món này ăn nhiều hơn nửa bát cơm trắng so với bình thường.Con thứ hai còn lại bị làm thành đậu phụ hầm cá chép.Đậu phụ và cá chép, hai thứ vốn dĩ đều thơm ngon, nguyên liệu mềm và ngon miệng, hai vị ngon ở chung một chỗ, càng tăng thêm mùi vị thơm ngon, khiến người ăn một bát còn muốn ăn nữa.Cũng bởi vì vậy, cho dù Tô Mộc Lam có đổ thêm một muỗng nước khi hầm cá, muốn để bọn trẻ uống nhiều canh cá thêm một chút, nhưng khi đến cuối cùng còn ăn rất sạch sẽ, nửa phần canh cũng không để lại.Bốn củ cải nhỏ ăn rất nhanh, ăn rất thơm ngon, Tô Mộc Lam cũng nhìn thấy, trong lòng vô cùng vui.Mắt thấy ngày mai lại là ngày đi chợ, Tô Mộc Lam liền bắt đầu làm việc.Cơm cháy, bắp rang bơ, thu dọn tương đối khoai lang sấy dẻo đang phơi, quan trọng nhất là, bây giờ nàng cần đi tìm một chút sữa dê làm món ăn mới.Nhưng ở đây không có sữa bò, cũng không có người chuyên môn bán sữa bò, cho dù vận số tốt, gặp được con bò sinh bê con, lại có thể vắt sữa cũng được, nhưng bò lúc này được mọi người xem trọng, bê con càng trở thành bảo bối, tuyệt đối để cho bê con ăn no, cũng sẽ không bán sữa bò.Suy nghĩ về điều đó, Tô Mộc Lam đành phải hỏi thăm ở trong thôn, nhà ai gần đây nhất bò sinh bê con, mà đồng ý bán sữa bò ra ngoài.Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Mộc Lam đành phải hỏi thăm trong thôn, nhà ai gần đây dê sinh dê con, mà đồng ý bán sữa dê ra ngoài.Hỏi tới hỏi lui, thật sự hỏi được, nhưng mà không phải ở thôn này, mà là ở Trương Gia thôn bên cạnh.Ở cổng Trương Gia thôn, có một người đàn ông chuyên cho dê ăn, bán dê kiếm sống, bán dê con, ngày lễ ngày Tết làm công việc bán thịt dê kiếm sống.Nuôi rất nhiều dê, dê mẹ lại chiếm đa số, dê con lần lượt sinh ra, có rất nhiều dê mẹ đang trong thời kì nuôi con bằng sữa, người ngoài đều biết điều này, có những đứa trẻ nhà người ta sinh ra mà sữa mẹ không đủ nuôi dưỡng, thường đến chỗ hắn xin ít sữa dê cho con uống.Thời gian trôi qua, Trương Môn Nghĩa không vì tình cảm mà cho nhiều sữa dê nữa, dứt khoát bắt đầu bán sữa dê, một xu một chén lớn, trả tiền thì bán, không muốn trả, vậy chỉ có thể bị từ chối đứng.Tô Mộc Lam nghe thấy chuyện này, đôi mày cau có của nàng giãn ra.Có bán là tốt rồi, một xu vẫn nằm trong phạm vi hợp lý, điều này tốt hơn nhiều so với việc xin ân tình.Đã biết chỗ bán sữa dê, Tô Mộc Lam không có chần chờ, gọi Bạch Lập Hạ đi cùng nàng đến Trương Gia thôn, tìm được Trương Môn Nghĩa ở cửa thôn, lấy ra một xu mua sữa dê.Trương Môn Nghĩa là mội hán tử trung niên gần ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, vẻ mặt kiêu ngạo râu quai nón, y phục hơi xuề xòa, nhìn có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng y phục trên người sạch sẽ, Tô Mộc Lam thậm chí chú ý đến, tay Trương Môn Nghĩa vô cùng sạch sẽ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.Nói trắng ra, nếu chỉ cần nhìn đôi tay này, như thế nào cũng không giống một người chăn dê nuôi dê thầm thường, hay thậm chí là người giết mổ dê.Nhưng mà cũng đủ để chứng minh Trương Môn Nghĩa là người yêu thích sạch sẽ, vậy sữa dê của hắn đương nhiên cũng vệ sinh sạch sẽ, chất lượng đáng tin cậy.
Đó là lý do vì sao nói, nếu muốn kiếm tiền, đầu tiên phải kiên quyết.
Phải quyết tâm bỏ xuống được tiền vốn.
Tôn thị nghĩ, cảm thấy một chậu không đủ, lại đi vào trong phòng xát một chậu khoai lang mang ra, ở trong sân rửa.
- ---
Hai ngày nay, phòng bếp nhà Tô Mộc Lam, đặc biệt thơm.
Hai con cá chép, số phận con thứ nhất là bị kho.
Da xốp giòn, nước kho đậm đà bóng loáng, toàn bộ món ăn có thể nói tươi mới thơm ngon, bốn củ cải nhỏ vì món này ăn nhiều hơn nửa bát cơm trắng so với bình thường.
Con thứ hai còn lại bị làm thành đậu phụ hầm cá chép.
Đậu phụ và cá chép, hai thứ vốn dĩ đều thơm ngon, nguyên liệu mềm và ngon miệng, hai vị ngon ở chung một chỗ, càng tăng thêm mùi vị thơm ngon, khiến người ăn một bát còn muốn ăn nữa.
Cũng bởi vì vậy, cho dù Tô Mộc Lam có đổ thêm một muỗng nước khi hầm cá, muốn để bọn trẻ uống nhiều canh cá thêm một chút, nhưng khi đến cuối cùng còn ăn rất sạch sẽ, nửa phần canh cũng không để lại.
Bốn củ cải nhỏ ăn rất nhanh, ăn rất thơm ngon, Tô Mộc Lam cũng nhìn thấy, trong lòng vô cùng vui.
Mắt thấy ngày mai lại là ngày đi chợ, Tô Mộc Lam liền bắt đầu làm việc.
Cơm cháy, bắp rang bơ, thu dọn tương đối khoai lang sấy dẻo đang phơi, quan trọng nhất là, bây giờ nàng cần đi tìm một chút sữa dê làm món ăn mới.
Nhưng ở đây không có sữa bò, cũng không có người chuyên môn bán sữa bò, cho dù vận số tốt, gặp được con bò sinh bê con, lại có thể vắt sữa cũng được, nhưng bò lúc này được mọi người xem trọng, bê con càng trở thành bảo bối, tuyệt đối để cho bê con ăn no, cũng sẽ không bán sữa bò.
Suy nghĩ về điều đó, Tô Mộc Lam đành phải hỏi thăm ở trong thôn, nhà ai gần đây nhất bò sinh bê con, mà đồng ý bán sữa bò ra ngoài.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Mộc Lam đành phải hỏi thăm trong thôn, nhà ai gần đây dê sinh dê con, mà đồng ý bán sữa dê ra ngoài.
Hỏi tới hỏi lui, thật sự hỏi được, nhưng mà không phải ở thôn này, mà là ở Trương Gia thôn bên cạnh.
Ở cổng Trương Gia thôn, có một người đàn ông chuyên cho dê ăn, bán dê kiếm sống, bán dê con, ngày lễ ngày Tết làm công việc bán thịt dê kiếm sống.
Nuôi rất nhiều dê, dê mẹ lại chiếm đa số, dê con lần lượt sinh ra, có rất nhiều dê mẹ đang trong thời kì nuôi con bằng sữa, người ngoài đều biết điều này, có những đứa trẻ nhà người ta sinh ra mà sữa mẹ không đủ nuôi dưỡng, thường đến chỗ hắn xin ít sữa dê cho con uống.
Thời gian trôi qua, Trương Môn Nghĩa không vì tình cảm mà cho nhiều sữa dê nữa, dứt khoát bắt đầu bán sữa dê, một xu một chén lớn, trả tiền thì bán, không muốn trả, vậy chỉ có thể bị từ chối đứng.
Tô Mộc Lam nghe thấy chuyện này, đôi mày cau có của nàng giãn ra.
Có bán là tốt rồi, một xu vẫn nằm trong phạm vi hợp lý, điều này tốt hơn nhiều so với việc xin ân tình.
Đã biết chỗ bán sữa dê, Tô Mộc Lam không có chần chờ, gọi Bạch Lập Hạ đi cùng nàng đến Trương Gia thôn, tìm được Trương Môn Nghĩa ở cửa thôn, lấy ra một xu mua sữa dê.
Trương Môn Nghĩa là mội hán tử trung niên gần ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, vẻ mặt kiêu ngạo râu quai nón, y phục hơi xuề xòa, nhìn có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng y phục trên người sạch sẽ, Tô Mộc Lam thậm chí chú ý đến, tay Trương Môn Nghĩa vô cùng sạch sẽ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
Nói trắng ra, nếu chỉ cần nhìn đôi tay này, như thế nào cũng không giống một người chăn dê nuôi dê thầm thường, hay thậm chí là người giết mổ dê.
Nhưng mà cũng đủ để chứng minh Trương Môn Nghĩa là người yêu thích sạch sẽ, vậy sữa dê của hắn đương nhiên cũng vệ sinh sạch sẽ, chất lượng đáng tin cậy.
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà NôngTác giả: Trà NoãnTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng"Chứ gì nữa, gặp báo ứng chứ sao, suốt ngày ở nhà không phải đánh chính là mắng, động một chút lại cầm cành liễu đánh, ngươi nhìn mấy đứa con của nàng ta, ngày nào mà không có bị thương? Hài tử mới mấy tuổi liền bắt đi ra đồng làm việc, thổi lửa nấu cơm, hài tử cũng còn không cao bằng bếp lò nữa kìa! Việc này thì thôi đi, ăn cũng không đủ no, bốn đứa bé đứa nào cũng vừa gầy vừa nhỏ, đứa lớn Thủy Liễu năm nay đã chín tuổi rồi, nhìn xem còn không cao bằng Mễ Hoa tám tuổi nhà ta, thật sự là chưa thấy qua mẹ kế nào lòng dạ đen tối như vậy!" "Đúng đấy, lúc trước còn không phải coi trọng trên Bạch Thạch Đường không có cha mẹ, lại có thể ở bên ngoài áp tiêu kiếm bạc, thừa dịp không chú ý ngã người xuống sông, lúc này mới bắt đền gả đi, lúc này lại bởi vì Bạch Thạch Đường ở bên ngoài bị cướp đường hại chết, trong nhà không có bạc tiêu liền suốt ngày lấy hài tử ra trút giận, cũng không nghĩ xem, gặp tình cảnh này cũng chính là nàng ta gieo nghiệt, đáng lắm!" "Đều nói ác nhân tự có trời thu… Đó là lý do vì sao nói, nếu muốn kiếm tiền, đầu tiên phải kiên quyết.Phải quyết tâm bỏ xuống được tiền vốn.Tôn thị nghĩ, cảm thấy một chậu không đủ, lại đi vào trong phòng xát một chậu khoai lang mang ra, ở trong sân rửa.- ---Hai ngày nay, phòng bếp nhà Tô Mộc Lam, đặc biệt thơm.Hai con cá chép, số phận con thứ nhất là bị kho.Da xốp giòn, nước kho đậm đà bóng loáng, toàn bộ món ăn có thể nói tươi mới thơm ngon, bốn củ cải nhỏ vì món này ăn nhiều hơn nửa bát cơm trắng so với bình thường.Con thứ hai còn lại bị làm thành đậu phụ hầm cá chép.Đậu phụ và cá chép, hai thứ vốn dĩ đều thơm ngon, nguyên liệu mềm và ngon miệng, hai vị ngon ở chung một chỗ, càng tăng thêm mùi vị thơm ngon, khiến người ăn một bát còn muốn ăn nữa.Cũng bởi vì vậy, cho dù Tô Mộc Lam có đổ thêm một muỗng nước khi hầm cá, muốn để bọn trẻ uống nhiều canh cá thêm một chút, nhưng khi đến cuối cùng còn ăn rất sạch sẽ, nửa phần canh cũng không để lại.Bốn củ cải nhỏ ăn rất nhanh, ăn rất thơm ngon, Tô Mộc Lam cũng nhìn thấy, trong lòng vô cùng vui.Mắt thấy ngày mai lại là ngày đi chợ, Tô Mộc Lam liền bắt đầu làm việc.Cơm cháy, bắp rang bơ, thu dọn tương đối khoai lang sấy dẻo đang phơi, quan trọng nhất là, bây giờ nàng cần đi tìm một chút sữa dê làm món ăn mới.Nhưng ở đây không có sữa bò, cũng không có người chuyên môn bán sữa bò, cho dù vận số tốt, gặp được con bò sinh bê con, lại có thể vắt sữa cũng được, nhưng bò lúc này được mọi người xem trọng, bê con càng trở thành bảo bối, tuyệt đối để cho bê con ăn no, cũng sẽ không bán sữa bò.Suy nghĩ về điều đó, Tô Mộc Lam đành phải hỏi thăm ở trong thôn, nhà ai gần đây nhất bò sinh bê con, mà đồng ý bán sữa bò ra ngoài.Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Mộc Lam đành phải hỏi thăm trong thôn, nhà ai gần đây dê sinh dê con, mà đồng ý bán sữa dê ra ngoài.Hỏi tới hỏi lui, thật sự hỏi được, nhưng mà không phải ở thôn này, mà là ở Trương Gia thôn bên cạnh.Ở cổng Trương Gia thôn, có một người đàn ông chuyên cho dê ăn, bán dê kiếm sống, bán dê con, ngày lễ ngày Tết làm công việc bán thịt dê kiếm sống.Nuôi rất nhiều dê, dê mẹ lại chiếm đa số, dê con lần lượt sinh ra, có rất nhiều dê mẹ đang trong thời kì nuôi con bằng sữa, người ngoài đều biết điều này, có những đứa trẻ nhà người ta sinh ra mà sữa mẹ không đủ nuôi dưỡng, thường đến chỗ hắn xin ít sữa dê cho con uống.Thời gian trôi qua, Trương Môn Nghĩa không vì tình cảm mà cho nhiều sữa dê nữa, dứt khoát bắt đầu bán sữa dê, một xu một chén lớn, trả tiền thì bán, không muốn trả, vậy chỉ có thể bị từ chối đứng.Tô Mộc Lam nghe thấy chuyện này, đôi mày cau có của nàng giãn ra.Có bán là tốt rồi, một xu vẫn nằm trong phạm vi hợp lý, điều này tốt hơn nhiều so với việc xin ân tình.Đã biết chỗ bán sữa dê, Tô Mộc Lam không có chần chờ, gọi Bạch Lập Hạ đi cùng nàng đến Trương Gia thôn, tìm được Trương Môn Nghĩa ở cửa thôn, lấy ra một xu mua sữa dê.Trương Môn Nghĩa là mội hán tử trung niên gần ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, vẻ mặt kiêu ngạo râu quai nón, y phục hơi xuề xòa, nhìn có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng y phục trên người sạch sẽ, Tô Mộc Lam thậm chí chú ý đến, tay Trương Môn Nghĩa vô cùng sạch sẽ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.Nói trắng ra, nếu chỉ cần nhìn đôi tay này, như thế nào cũng không giống một người chăn dê nuôi dê thầm thường, hay thậm chí là người giết mổ dê.Nhưng mà cũng đủ để chứng minh Trương Môn Nghĩa là người yêu thích sạch sẽ, vậy sữa dê của hắn đương nhiên cũng vệ sinh sạch sẽ, chất lượng đáng tin cậy.