"Chứ gì nữa, gặp báo ứng chứ sao, suốt ngày ở nhà không phải đánh chính là mắng, động một chút lại cầm cành liễu đánh, ngươi nhìn mấy đứa con của nàng ta, ngày nào mà không có bị thương? Hài tử mới mấy tuổi liền bắt đi ra đồng làm việc, thổi lửa nấu cơm, hài tử cũng còn không cao bằng bếp lò nữa kìa! Việc này thì thôi đi, ăn cũng không đủ no, bốn đứa bé đứa nào cũng vừa gầy vừa nhỏ, đứa lớn Thủy Liễu năm nay đã chín tuổi rồi, nhìn xem còn không cao bằng Mễ Hoa tám tuổi nhà ta, thật sự là chưa thấy qua mẹ kế nào lòng dạ đen tối như vậy!" "Đúng đấy, lúc trước còn không phải coi trọng trên Bạch Thạch Đường không có cha mẹ, lại có thể ở bên ngoài áp tiêu kiếm bạc, thừa dịp không chú ý ngã người xuống sông, lúc này mới bắt đền gả đi, lúc này lại bởi vì Bạch Thạch Đường ở bên ngoài bị cướp đường hại chết, trong nhà không có bạc tiêu liền suốt ngày lấy hài tử ra trút giận, cũng không nghĩ xem, gặp tình cảnh này cũng chính là nàng ta gieo nghiệt, đáng lắm!" "Đều nói ác nhân tự có trời thu…
Chương 264: Một món nợ hồ đồ
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà NôngTác giả: Trà NoãnTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng"Chứ gì nữa, gặp báo ứng chứ sao, suốt ngày ở nhà không phải đánh chính là mắng, động một chút lại cầm cành liễu đánh, ngươi nhìn mấy đứa con của nàng ta, ngày nào mà không có bị thương? Hài tử mới mấy tuổi liền bắt đi ra đồng làm việc, thổi lửa nấu cơm, hài tử cũng còn không cao bằng bếp lò nữa kìa! Việc này thì thôi đi, ăn cũng không đủ no, bốn đứa bé đứa nào cũng vừa gầy vừa nhỏ, đứa lớn Thủy Liễu năm nay đã chín tuổi rồi, nhìn xem còn không cao bằng Mễ Hoa tám tuổi nhà ta, thật sự là chưa thấy qua mẹ kế nào lòng dạ đen tối như vậy!" "Đúng đấy, lúc trước còn không phải coi trọng trên Bạch Thạch Đường không có cha mẹ, lại có thể ở bên ngoài áp tiêu kiếm bạc, thừa dịp không chú ý ngã người xuống sông, lúc này mới bắt đền gả đi, lúc này lại bởi vì Bạch Thạch Đường ở bên ngoài bị cướp đường hại chết, trong nhà không có bạc tiêu liền suốt ngày lấy hài tử ra trút giận, cũng không nghĩ xem, gặp tình cảnh này cũng chính là nàng ta gieo nghiệt, đáng lắm!" "Đều nói ác nhân tự có trời thu… Vì thế đã đi tìm Mã thị nhiều lần, cả mềm cả cứng đều làm, rất có tư thế nếu không đòi lại được củ từ về thì nhất định không chịu bỏ qua.Mã thị bị Trương thị làm ầm ĩ tới phiền, cũng không nói nhiều với Trương thị nữa, dứt khoát đi tìm Bạch Khang Nguyên để cho ông chủ trì công bằng.Bạch Khang Nguyên nghe xong câu chuyện cũng thấy rất nhức đầu.Sự việc này nói trái hay nói phải thì bên này có lý bên kia cũng có lý, một người nói việc mua bán đã xong, không có đạo lý phải trả lại đồ đã mua, nhưng một bên cũng nói tiền mua củ từ đắt, nhưng không có bất kì bằng chứng nào, chỉ nói là nhầm lẫn của nàng khiến mọi chuyện thành trò cười.Một bên còn thề với trời, nói nếu có nửa lời nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh chết, nói cái gì cũng phải lấy lại củ từ.Hai người tranh cãi không dứt, Bạch Khang Nguyên cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể lên tiếng.Để cho Mã thị trả lại một nửa củ từ, còn Trương thị trả mười đồng tiền cho Mã thị.Cứ như vậy, xem như mỗi người một nửa, chịu thiệt cũng chịu một nửa, mà chiếm tiện nghi cũng chỉ chiếm một nửa, hơn nữa coi như là nể mặt ổng mà giải quyết.Mã thị và Trương thị đối với cách giải quyết của Bạch Khang Nguyên đều có chút không hài lòng.Nhưng Bạch Khang Nguyên cũng lên tiếng nói, nếu là không phục nữa thì chuyện này ông mặc kệ, hai người tiếp tục cãi nhau đi.Nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy thì chuyện gì cũng không làm được, thật sự là rất phiền phức, Mã thị và Trương thị suy nghĩ một lúc lâu, liền cùng nhau đồng ý, dựa theo lời của Bạch Khang Nguyên, một bên trả lại nửa củ từ, một bên trả lại nửa tiền.Chuyện này coi như chấm dứt tại đây.Nhưng chuyện này ầm ĩ tới mức cả làng đều biết, đã trở thành câu chuyện phiếm sau mỗi bữa ăn của mọi người."Trương thị này cũng thật thú vị, mua củ từ với giá ba mươi đồng tiền, lại bán đi giá hai mươi đồng tiền, thật sự là không biết tính toán, ngày thường nhìn khôn khéo như vậy, chuyện gì cũng phải tính kế, thế mà giờ lại tính ra được một món nợ hồ đồ, thật sự là mất mặt.""Ta chỉ tò mò một sư việc, Trương thị bán củ từ cũng không hỏi Bạch Nhị Ngưu mua bao nhiêu tiền mà đã tùy tiện bán rồi vậy? Nếu là Bạch Nhị Ngưu đã mua rồi sao Trương thị còn bán đi thế?""Cái này thì ngươi không biết rồi, Bạch Nhị Ngưu muốn nịnh bợ Tô thị, bảo Trương thị mang tặng củ từ sang cho nhà Tô thị, mà quan hệ của Tô thị và Trương thị thì ngươi cũng không phải không biết, gần như đã là kẻ thù rồi, Trương thị chịu thấp đầu sao? Cho nên muốn lén lút bán đi, cầm đồ vật quay về nhà thì không giải thích được, bán rồi thì có thể tự mình cầm tiền giấu đi, không phải là một công được hai việc sao.""Không đúng, Bạch Nhị Ngưu nịnh bợ Tô thị làm gì, chẳng lẽ là thấy Tô thị làm đồ ăn ngon, việc buôn bán của cửa hàng trên trấn cũng tốt nên muốn dính chút quan hệ hay sao?""Vậy cũng không phải, nịnh bợ Tô thị là bởi vì Tô thị và Phùng thị có quan hệ tốt, nếu không Bạch Nhị Ngưu sao có thể đi buôn bán với Bạch Kim Bắc chứ, ta nghe nói là bởi vì lúc trước nhà Tô thị sửa tường sân, thì Bạch Nhị Ngưu cũng đi sớm về tối, thực sự bận rộn ân cần chăm sóc việc đó đấy.""Chậc chậc, Bạch Nhị Ngưu này đúng là thật sự khôn khéo…"Lời bàn tán dần dần truyền đến tai của Bạch Nhị Ngưu, tức giận đến mức hắn đi qua đi lại trong sân nhà.Bị mất tiền củ từ thì cũng chịu, nhưng bên ngoài còn bị người chỉ vào cột sống mà mắng, bị người khác coi thường, thật sự là buồn phiền.Hắn là người giỏi luồn cúi, cũng quen với việc này, nhưng loại chuyện này mọi người biết rõ trong lòng là được, bây giờ bị người khác lấy ra bên ngoài nói, nhất là càng ngày nói càng khó nghe, những lời như nịnh bợ quả phụ, lưng không đứng thẳng được đều nói ra rồi, thể diện của hắn thật sự không thể nhịn được.
Vì thế đã đi tìm Mã thị nhiều lần, cả mềm cả cứng đều làm, rất có tư thế nếu không đòi lại được củ từ về thì nhất định không chịu bỏ qua.
Mã thị bị Trương thị làm ầm ĩ tới phiền, cũng không nói nhiều với Trương thị nữa, dứt khoát đi tìm Bạch Khang Nguyên để cho ông chủ trì công bằng.
Bạch Khang Nguyên nghe xong câu chuyện cũng thấy rất nhức đầu.
Sự việc này nói trái hay nói phải thì bên này có lý bên kia cũng có lý, một người nói việc mua bán đã xong, không có đạo lý phải trả lại đồ đã mua, nhưng một bên cũng nói tiền mua củ từ đắt, nhưng không có bất kì bằng chứng nào, chỉ nói là nhầm lẫn của nàng khiến mọi chuyện thành trò cười.
Một bên còn thề với trời, nói nếu có nửa lời nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh chết, nói cái gì cũng phải lấy lại củ từ.
Hai người tranh cãi không dứt, Bạch Khang Nguyên cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể lên tiếng.
Để cho Mã thị trả lại một nửa củ từ, còn Trương thị trả mười đồng tiền cho Mã thị.
Cứ như vậy, xem như mỗi người một nửa, chịu thiệt cũng chịu một nửa, mà chiếm tiện nghi cũng chỉ chiếm một nửa, hơn nữa coi như là nể mặt ổng mà giải quyết.
Mã thị và Trương thị đối với cách giải quyết của Bạch Khang Nguyên đều có chút không hài lòng.
Nhưng Bạch Khang Nguyên cũng lên tiếng nói, nếu là không phục nữa thì chuyện này ông mặc kệ, hai người tiếp tục cãi nhau đi.
Nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy thì chuyện gì cũng không làm được, thật sự là rất phiền phức, Mã thị và Trương thị suy nghĩ một lúc lâu, liền cùng nhau đồng ý, dựa theo lời của Bạch Khang Nguyên, một bên trả lại nửa củ từ, một bên trả lại nửa tiền.
Chuyện này coi như chấm dứt tại đây.
Nhưng chuyện này ầm ĩ tới mức cả làng đều biết, đã trở thành câu chuyện phiếm sau mỗi bữa ăn của mọi người.
"Trương thị này cũng thật thú vị, mua củ từ với giá ba mươi đồng tiền, lại bán đi giá hai mươi đồng tiền, thật sự là không biết tính toán, ngày thường nhìn khôn khéo như vậy, chuyện gì cũng phải tính kế, thế mà giờ lại tính ra được một món nợ hồ đồ, thật sự là mất mặt."
"Ta chỉ tò mò một sư việc, Trương thị bán củ từ cũng không hỏi Bạch Nhị Ngưu mua bao nhiêu tiền mà đã tùy tiện bán rồi vậy? Nếu là Bạch Nhị Ngưu đã mua rồi sao Trương thị còn bán đi thế?"
"Cái này thì ngươi không biết rồi, Bạch Nhị Ngưu muốn nịnh bợ Tô thị, bảo Trương thị mang tặng củ từ sang cho nhà Tô thị, mà quan hệ của Tô thị và Trương thị thì ngươi cũng không phải không biết, gần như đã là kẻ thù rồi, Trương thị chịu thấp đầu sao? Cho nên muốn lén lút bán đi, cầm đồ vật quay về nhà thì không giải thích được, bán rồi thì có thể tự mình cầm tiền giấu đi, không phải là một công được hai việc sao."
"Không đúng, Bạch Nhị Ngưu nịnh bợ Tô thị làm gì, chẳng lẽ là thấy Tô thị làm đồ ăn ngon, việc buôn bán của cửa hàng trên trấn cũng tốt nên muốn dính chút quan hệ hay sao?"
"Vậy cũng không phải, nịnh bợ Tô thị là bởi vì Tô thị và Phùng thị có quan hệ tốt, nếu không Bạch Nhị Ngưu sao có thể đi buôn bán với Bạch Kim Bắc chứ, ta nghe nói là bởi vì lúc trước nhà Tô thị sửa tường sân, thì Bạch Nhị Ngưu cũng đi sớm về tối, thực sự bận rộn ân cần chăm sóc việc đó đấy."
"Chậc chậc, Bạch Nhị Ngưu này đúng là thật sự khôn khéo…"
Lời bàn tán dần dần truyền đến tai của Bạch Nhị Ngưu, tức giận đến mức hắn đi qua đi lại trong sân nhà.
Bị mất tiền củ từ thì cũng chịu, nhưng bên ngoài còn bị người chỉ vào cột sống mà mắng, bị người khác coi thường, thật sự là buồn phiền.
Hắn là người giỏi luồn cúi, cũng quen với việc này, nhưng loại chuyện này mọi người biết rõ trong lòng là được, bây giờ bị người khác lấy ra bên ngoài nói, nhất là càng ngày nói càng khó nghe, những lời như nịnh bợ quả phụ, lưng không đứng thẳng được đều nói ra rồi, thể diện của hắn thật sự không thể nhịn được.
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà NôngTác giả: Trà NoãnTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng"Chứ gì nữa, gặp báo ứng chứ sao, suốt ngày ở nhà không phải đánh chính là mắng, động một chút lại cầm cành liễu đánh, ngươi nhìn mấy đứa con của nàng ta, ngày nào mà không có bị thương? Hài tử mới mấy tuổi liền bắt đi ra đồng làm việc, thổi lửa nấu cơm, hài tử cũng còn không cao bằng bếp lò nữa kìa! Việc này thì thôi đi, ăn cũng không đủ no, bốn đứa bé đứa nào cũng vừa gầy vừa nhỏ, đứa lớn Thủy Liễu năm nay đã chín tuổi rồi, nhìn xem còn không cao bằng Mễ Hoa tám tuổi nhà ta, thật sự là chưa thấy qua mẹ kế nào lòng dạ đen tối như vậy!" "Đúng đấy, lúc trước còn không phải coi trọng trên Bạch Thạch Đường không có cha mẹ, lại có thể ở bên ngoài áp tiêu kiếm bạc, thừa dịp không chú ý ngã người xuống sông, lúc này mới bắt đền gả đi, lúc này lại bởi vì Bạch Thạch Đường ở bên ngoài bị cướp đường hại chết, trong nhà không có bạc tiêu liền suốt ngày lấy hài tử ra trút giận, cũng không nghĩ xem, gặp tình cảnh này cũng chính là nàng ta gieo nghiệt, đáng lắm!" "Đều nói ác nhân tự có trời thu… Vì thế đã đi tìm Mã thị nhiều lần, cả mềm cả cứng đều làm, rất có tư thế nếu không đòi lại được củ từ về thì nhất định không chịu bỏ qua.Mã thị bị Trương thị làm ầm ĩ tới phiền, cũng không nói nhiều với Trương thị nữa, dứt khoát đi tìm Bạch Khang Nguyên để cho ông chủ trì công bằng.Bạch Khang Nguyên nghe xong câu chuyện cũng thấy rất nhức đầu.Sự việc này nói trái hay nói phải thì bên này có lý bên kia cũng có lý, một người nói việc mua bán đã xong, không có đạo lý phải trả lại đồ đã mua, nhưng một bên cũng nói tiền mua củ từ đắt, nhưng không có bất kì bằng chứng nào, chỉ nói là nhầm lẫn của nàng khiến mọi chuyện thành trò cười.Một bên còn thề với trời, nói nếu có nửa lời nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh chết, nói cái gì cũng phải lấy lại củ từ.Hai người tranh cãi không dứt, Bạch Khang Nguyên cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể lên tiếng.Để cho Mã thị trả lại một nửa củ từ, còn Trương thị trả mười đồng tiền cho Mã thị.Cứ như vậy, xem như mỗi người một nửa, chịu thiệt cũng chịu một nửa, mà chiếm tiện nghi cũng chỉ chiếm một nửa, hơn nữa coi như là nể mặt ổng mà giải quyết.Mã thị và Trương thị đối với cách giải quyết của Bạch Khang Nguyên đều có chút không hài lòng.Nhưng Bạch Khang Nguyên cũng lên tiếng nói, nếu là không phục nữa thì chuyện này ông mặc kệ, hai người tiếp tục cãi nhau đi.Nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy thì chuyện gì cũng không làm được, thật sự là rất phiền phức, Mã thị và Trương thị suy nghĩ một lúc lâu, liền cùng nhau đồng ý, dựa theo lời của Bạch Khang Nguyên, một bên trả lại nửa củ từ, một bên trả lại nửa tiền.Chuyện này coi như chấm dứt tại đây.Nhưng chuyện này ầm ĩ tới mức cả làng đều biết, đã trở thành câu chuyện phiếm sau mỗi bữa ăn của mọi người."Trương thị này cũng thật thú vị, mua củ từ với giá ba mươi đồng tiền, lại bán đi giá hai mươi đồng tiền, thật sự là không biết tính toán, ngày thường nhìn khôn khéo như vậy, chuyện gì cũng phải tính kế, thế mà giờ lại tính ra được một món nợ hồ đồ, thật sự là mất mặt.""Ta chỉ tò mò một sư việc, Trương thị bán củ từ cũng không hỏi Bạch Nhị Ngưu mua bao nhiêu tiền mà đã tùy tiện bán rồi vậy? Nếu là Bạch Nhị Ngưu đã mua rồi sao Trương thị còn bán đi thế?""Cái này thì ngươi không biết rồi, Bạch Nhị Ngưu muốn nịnh bợ Tô thị, bảo Trương thị mang tặng củ từ sang cho nhà Tô thị, mà quan hệ của Tô thị và Trương thị thì ngươi cũng không phải không biết, gần như đã là kẻ thù rồi, Trương thị chịu thấp đầu sao? Cho nên muốn lén lút bán đi, cầm đồ vật quay về nhà thì không giải thích được, bán rồi thì có thể tự mình cầm tiền giấu đi, không phải là một công được hai việc sao.""Không đúng, Bạch Nhị Ngưu nịnh bợ Tô thị làm gì, chẳng lẽ là thấy Tô thị làm đồ ăn ngon, việc buôn bán của cửa hàng trên trấn cũng tốt nên muốn dính chút quan hệ hay sao?""Vậy cũng không phải, nịnh bợ Tô thị là bởi vì Tô thị và Phùng thị có quan hệ tốt, nếu không Bạch Nhị Ngưu sao có thể đi buôn bán với Bạch Kim Bắc chứ, ta nghe nói là bởi vì lúc trước nhà Tô thị sửa tường sân, thì Bạch Nhị Ngưu cũng đi sớm về tối, thực sự bận rộn ân cần chăm sóc việc đó đấy.""Chậc chậc, Bạch Nhị Ngưu này đúng là thật sự khôn khéo…"Lời bàn tán dần dần truyền đến tai của Bạch Nhị Ngưu, tức giận đến mức hắn đi qua đi lại trong sân nhà.Bị mất tiền củ từ thì cũng chịu, nhưng bên ngoài còn bị người chỉ vào cột sống mà mắng, bị người khác coi thường, thật sự là buồn phiền.Hắn là người giỏi luồn cúi, cũng quen với việc này, nhưng loại chuyện này mọi người biết rõ trong lòng là được, bây giờ bị người khác lấy ra bên ngoài nói, nhất là càng ngày nói càng khó nghe, những lời như nịnh bợ quả phụ, lưng không đứng thẳng được đều nói ra rồi, thể diện của hắn thật sự không thể nhịn được.