Cha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn…
Chương 96
Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy ChínhTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn… Không lâu sau trên bờ cỏ cạnh sông có thêm mấy đôi tôm sông và cá linh tinh tung tăng nhảy nhót. Bà Lục xong việc đến tìm người vui vẻ nói: “Ôi, cá trong sông này có nhiều quá.”Lục Phong Thu vác cuốc đến cũng cười nói: “Không tệ, mang về đi, đồ này nhắm rượu cũng ngon đấy.”Tô Ngọc Kiều ngượng đỏ mặt. Lục Kiêu đã bình tĩnh trở lại, cầm mũ rơm đựng mấy con tôm cá nhỏ nửa chết nửa sống mang về thật. Cuối cùng chỉ có người bạn ba tuổi Tiểu Bảo vui vẻ nói với ông nội là lần sau cậu bé còn muốn đến đây bắt cá nữa.Buổi tối thứ sáu Lục Quân được nghỉ về nhà nhìn thấy anh ba mà cậu thần tượng nhất lại ở nhà, vui đến nỗi nhảy chồm lên, chạy quanh Lục Kiêu hỏi liên tục, còn cầm xe tăng bằng gỗ mà anh làm cho Tiểu Bảo ngắm nghía thích thú không nỡ bỏ ra.“Anh, em không muốn đi học, em cũng muốn nhập ngũ.”Lộ Kiêu liếc cậu một cái, thay vì công kích sự tự tin của em trai mình, lại đề nghị:"Làm lính cũng cần phải có kiến thức, tốt nhất là em nên học xong cấp ba đi."Lúc đó anh đang học xong cấp ba nên quyết định đi lính để tích lũy kinh nghiệm vì không có chỉ tiêu vào học viện quân sự, sau này vì thành tích xuất sắc nên Lục Kiêu được cử vào học viện quân sự trong hai năm, sau khi trở về thì được trọng dụng. Lục Quân thật sự rất không thích đi học, chưa từ bỏ ý định hỏi:“Tốt nghiệp cấp hai không được à anh? Cẩu Đản trong thôn chúng ta còn chưa học xong tiểu học cũng có thể vào bộ đội được đấy thôi?”“Có thể, nhưng em muốn tiến xa hơn thì phải chờ tốt nghiệp cấp ba xong rồi đi.” Lục Kiêu cũng không nói sai.Lần này Lục Quân không hỏi nữa mà nghiêm lúc suy nghĩ đề nghị của anh ba. Ngày hôm sau Lục Quế Hoa nhận được tin cùng với chồng bỏ việc một ngày về nhà mẹ ruột gặp em trai, hai chị em nhiều năm không gặp tâm sự lúc lâu.Lục Quế Hoa vẫn nhanh nhẹn như lần trước, mái tóc ngắn đến tai được quấn gọn gàng trong một chiếc khăn, mặc một chiếc quần dài cùng áo màu xanh đậm, lúc nào đi đường cũng vội vội vàng vàng. Nhìn thấy em trai đã gần hai năm chưa gặp Lục Quế Hoa không nhịn được đỏ mắt.“Đã đen lại còn gầy.”Lục Kiêu gần đây đã quen với sự quan tâm của người thân, anh không nói gì, để cho chị hai kéo lại rồi nhìn mình, đến lúc cô muốn xoa đầu anh như hồi còn nhỏ thì anh đứng dậy né tránh.Nhà họ Lục nhiều người, trước đây vợ chồng Lục Phong Thu hằng ngày đều phải làm việc ngoài đồng từ sớm đến khuya để nuôi con cái. Ngoại trừ Lục Xuyên, hầu như tất cả những đứa con còn lại của nhà họ Lục đều lớn lên trên lưng Lục Quế Hoa. Tình cảm chị em sâu sắc nhưng bây giờ anh đã kết hôn, vợ con còn đứng ở bên cạnh nhìn đấy.Lục Kiêu cúi đầu ho nhẹ một tiếng, hướng mắt về Tô Ngọc Kiều quả nhiên thấy cô đang trộm che miệng nhịn cười.“……”Nếu để cho đám thanh niên vô liêm sỉ trong bộ đội nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì sau này sao có thể khiến chúng sợ anh được nữa.Lục Quế Hoa không biết suy nghĩ của anh, quay sang nói với bà Lục: “Thằng Kiêu thật sự đã gầy đi rất nhiều, cũng đen hơn nữa. Lần trước viết thư nói nó bị điều chuyển đến địa phương là ở trong núi, vì sao còn ở ngoài nắng đen như thế.”Lục Kiêu không thấy sao cả nhướng mày, đàn ông đen một chút thì làm sao.Tô Ngọc Kiều nghe thế gật đầu nói:“Đúng rồi, em cũng thấy đen hơn nhiều, không đẹp như khi chúng em mới kết hôn.”Thật ra Lục Kiêu đẹp trai nhất là khi mười bảy mười tám tuổi, lúc mới nhập ngũ không lâu, đấy mới thật sự là thanh niên đẹp trai, khi đó da anh vẫn trắng, vừa cao vừa đẹp.Lục Kiêu còn mới cảm thấy đen chút không có vấn đề gì...‘’Đúng rồi, thằng Kiêu khi mới vừa lên cấp ba, còn được chọn làm người chào chờ của trường, mỗi lần mẹ đi đưa đồ cho nó thấy rất nhiều cô bé nhìn trộm nó nữa.”Bà Lục lại cẩn thận nhìn con trai nói:“Mẹ thấy bây giờ cũng không thay đổi nhiều.”Tiếp tục bị mọi người nhìn nữa Lục Kiêu sẽ nổi da gà đầy người mất.Anh lập tức đứng dậy nói: “Con đi ra sau bổ củi.”
Không lâu sau trên bờ cỏ cạnh sông có thêm mấy đôi tôm sông và cá linh tinh tung tăng nhảy nhót. Bà Lục xong việc đến tìm người vui vẻ nói: “Ôi, cá trong sông này có nhiều quá.”
Lục Phong Thu vác cuốc đến cũng cười nói: “Không tệ, mang về đi, đồ này nhắm rượu cũng ngon đấy.”
Tô Ngọc Kiều ngượng đỏ mặt. Lục Kiêu đã bình tĩnh trở lại, cầm mũ rơm đựng mấy con tôm cá nhỏ nửa chết nửa sống mang về thật. Cuối cùng chỉ có người bạn ba tuổi Tiểu Bảo vui vẻ nói với ông nội là lần sau cậu bé còn muốn đến đây bắt cá nữa.
Buổi tối thứ sáu Lục Quân được nghỉ về nhà nhìn thấy anh ba mà cậu thần tượng nhất lại ở nhà, vui đến nỗi nhảy chồm lên, chạy quanh Lục Kiêu hỏi liên tục, còn cầm xe tăng bằng gỗ mà anh làm cho Tiểu Bảo ngắm nghía thích thú không nỡ bỏ ra.
“Anh, em không muốn đi học, em cũng muốn nhập ngũ.”
Lộ Kiêu liếc cậu một cái, thay vì công kích sự tự tin của em trai mình, lại đề nghị:
"Làm lính cũng cần phải có kiến thức, tốt nhất là em nên học xong cấp ba đi."
Lúc đó anh đang học xong cấp ba nên quyết định đi lính để tích lũy kinh nghiệm vì không có chỉ tiêu vào học viện quân sự, sau này vì thành tích xuất sắc nên Lục Kiêu được cử vào học viện quân sự trong hai năm, sau khi trở về thì được trọng dụng. Lục Quân thật sự rất không thích đi học, chưa từ bỏ ý định hỏi:
“Tốt nghiệp cấp hai không được à anh? Cẩu Đản trong thôn chúng ta còn chưa học xong tiểu học cũng có thể vào bộ đội được đấy thôi?”
“Có thể, nhưng em muốn tiến xa hơn thì phải chờ tốt nghiệp cấp ba xong rồi đi.” Lục Kiêu cũng không nói sai.
Lần này Lục Quân không hỏi nữa mà nghiêm lúc suy nghĩ đề nghị của anh ba. Ngày hôm sau Lục Quế Hoa nhận được tin cùng với chồng bỏ việc một ngày về nhà mẹ ruột gặp em trai, hai chị em nhiều năm không gặp tâm sự lúc lâu.
Lục Quế Hoa vẫn nhanh nhẹn như lần trước, mái tóc ngắn đến tai được quấn gọn gàng trong một chiếc khăn, mặc một chiếc quần dài cùng áo màu xanh đậm, lúc nào đi đường cũng vội vội vàng vàng. Nhìn thấy em trai đã gần hai năm chưa gặp Lục Quế Hoa không nhịn được đỏ mắt.
“Đã đen lại còn gầy.”
Lục Kiêu gần đây đã quen với sự quan tâm của người thân, anh không nói gì, để cho chị hai kéo lại rồi nhìn mình, đến lúc cô muốn xoa đầu anh như hồi còn nhỏ thì anh đứng dậy né tránh.
Nhà họ Lục nhiều người, trước đây vợ chồng Lục Phong Thu hằng ngày đều phải làm việc ngoài đồng từ sớm đến khuya để nuôi con cái. Ngoại trừ Lục Xuyên, hầu như tất cả những đứa con còn lại của nhà họ Lục đều lớn lên trên lưng Lục Quế Hoa. Tình cảm chị em sâu sắc nhưng bây giờ anh đã kết hôn, vợ con còn đứng ở bên cạnh nhìn đấy.
Lục Kiêu cúi đầu ho nhẹ một tiếng, hướng mắt về Tô Ngọc Kiều quả nhiên thấy cô đang trộm che miệng nhịn cười.
“……”
Nếu để cho đám thanh niên vô liêm sỉ trong bộ đội nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì sau này sao có thể khiến chúng sợ anh được nữa.
Lục Quế Hoa không biết suy nghĩ của anh, quay sang nói với bà Lục: “Thằng Kiêu thật sự đã gầy đi rất nhiều, cũng đen hơn nữa. Lần trước viết thư nói nó bị điều chuyển đến địa phương là ở trong núi, vì sao còn ở ngoài nắng đen như thế.”
Lục Kiêu không thấy sao cả nhướng mày, đàn ông đen một chút thì làm sao.
Tô Ngọc Kiều nghe thế gật đầu nói:
“Đúng rồi, em cũng thấy đen hơn nhiều, không đẹp như khi chúng em mới kết hôn.”
Thật ra Lục Kiêu đẹp trai nhất là khi mười bảy mười tám tuổi, lúc mới nhập ngũ không lâu, đấy mới thật sự là thanh niên đẹp trai, khi đó da anh vẫn trắng, vừa cao vừa đẹp.
Lục Kiêu còn mới cảm thấy đen chút không có vấn đề gì...
‘’Đúng rồi, thằng Kiêu khi mới vừa lên cấp ba, còn được chọn làm người chào chờ của trường, mỗi lần mẹ đi đưa đồ cho nó thấy rất nhiều cô bé nhìn trộm nó nữa.”
Bà Lục lại cẩn thận nhìn con trai nói:
“Mẹ thấy bây giờ cũng không thay đổi nhiều.”
Tiếp tục bị mọi người nhìn nữa Lục Kiêu sẽ nổi da gà đầy người mất.
Anh lập tức đứng dậy nói: “Con đi ra sau bổ củi.”
Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy ChínhTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn… Không lâu sau trên bờ cỏ cạnh sông có thêm mấy đôi tôm sông và cá linh tinh tung tăng nhảy nhót. Bà Lục xong việc đến tìm người vui vẻ nói: “Ôi, cá trong sông này có nhiều quá.”Lục Phong Thu vác cuốc đến cũng cười nói: “Không tệ, mang về đi, đồ này nhắm rượu cũng ngon đấy.”Tô Ngọc Kiều ngượng đỏ mặt. Lục Kiêu đã bình tĩnh trở lại, cầm mũ rơm đựng mấy con tôm cá nhỏ nửa chết nửa sống mang về thật. Cuối cùng chỉ có người bạn ba tuổi Tiểu Bảo vui vẻ nói với ông nội là lần sau cậu bé còn muốn đến đây bắt cá nữa.Buổi tối thứ sáu Lục Quân được nghỉ về nhà nhìn thấy anh ba mà cậu thần tượng nhất lại ở nhà, vui đến nỗi nhảy chồm lên, chạy quanh Lục Kiêu hỏi liên tục, còn cầm xe tăng bằng gỗ mà anh làm cho Tiểu Bảo ngắm nghía thích thú không nỡ bỏ ra.“Anh, em không muốn đi học, em cũng muốn nhập ngũ.”Lộ Kiêu liếc cậu một cái, thay vì công kích sự tự tin của em trai mình, lại đề nghị:"Làm lính cũng cần phải có kiến thức, tốt nhất là em nên học xong cấp ba đi."Lúc đó anh đang học xong cấp ba nên quyết định đi lính để tích lũy kinh nghiệm vì không có chỉ tiêu vào học viện quân sự, sau này vì thành tích xuất sắc nên Lục Kiêu được cử vào học viện quân sự trong hai năm, sau khi trở về thì được trọng dụng. Lục Quân thật sự rất không thích đi học, chưa từ bỏ ý định hỏi:“Tốt nghiệp cấp hai không được à anh? Cẩu Đản trong thôn chúng ta còn chưa học xong tiểu học cũng có thể vào bộ đội được đấy thôi?”“Có thể, nhưng em muốn tiến xa hơn thì phải chờ tốt nghiệp cấp ba xong rồi đi.” Lục Kiêu cũng không nói sai.Lần này Lục Quân không hỏi nữa mà nghiêm lúc suy nghĩ đề nghị của anh ba. Ngày hôm sau Lục Quế Hoa nhận được tin cùng với chồng bỏ việc một ngày về nhà mẹ ruột gặp em trai, hai chị em nhiều năm không gặp tâm sự lúc lâu.Lục Quế Hoa vẫn nhanh nhẹn như lần trước, mái tóc ngắn đến tai được quấn gọn gàng trong một chiếc khăn, mặc một chiếc quần dài cùng áo màu xanh đậm, lúc nào đi đường cũng vội vội vàng vàng. Nhìn thấy em trai đã gần hai năm chưa gặp Lục Quế Hoa không nhịn được đỏ mắt.“Đã đen lại còn gầy.”Lục Kiêu gần đây đã quen với sự quan tâm của người thân, anh không nói gì, để cho chị hai kéo lại rồi nhìn mình, đến lúc cô muốn xoa đầu anh như hồi còn nhỏ thì anh đứng dậy né tránh.Nhà họ Lục nhiều người, trước đây vợ chồng Lục Phong Thu hằng ngày đều phải làm việc ngoài đồng từ sớm đến khuya để nuôi con cái. Ngoại trừ Lục Xuyên, hầu như tất cả những đứa con còn lại của nhà họ Lục đều lớn lên trên lưng Lục Quế Hoa. Tình cảm chị em sâu sắc nhưng bây giờ anh đã kết hôn, vợ con còn đứng ở bên cạnh nhìn đấy.Lục Kiêu cúi đầu ho nhẹ một tiếng, hướng mắt về Tô Ngọc Kiều quả nhiên thấy cô đang trộm che miệng nhịn cười.“……”Nếu để cho đám thanh niên vô liêm sỉ trong bộ đội nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì sau này sao có thể khiến chúng sợ anh được nữa.Lục Quế Hoa không biết suy nghĩ của anh, quay sang nói với bà Lục: “Thằng Kiêu thật sự đã gầy đi rất nhiều, cũng đen hơn nữa. Lần trước viết thư nói nó bị điều chuyển đến địa phương là ở trong núi, vì sao còn ở ngoài nắng đen như thế.”Lục Kiêu không thấy sao cả nhướng mày, đàn ông đen một chút thì làm sao.Tô Ngọc Kiều nghe thế gật đầu nói:“Đúng rồi, em cũng thấy đen hơn nhiều, không đẹp như khi chúng em mới kết hôn.”Thật ra Lục Kiêu đẹp trai nhất là khi mười bảy mười tám tuổi, lúc mới nhập ngũ không lâu, đấy mới thật sự là thanh niên đẹp trai, khi đó da anh vẫn trắng, vừa cao vừa đẹp.Lục Kiêu còn mới cảm thấy đen chút không có vấn đề gì...‘’Đúng rồi, thằng Kiêu khi mới vừa lên cấp ba, còn được chọn làm người chào chờ của trường, mỗi lần mẹ đi đưa đồ cho nó thấy rất nhiều cô bé nhìn trộm nó nữa.”Bà Lục lại cẩn thận nhìn con trai nói:“Mẹ thấy bây giờ cũng không thay đổi nhiều.”Tiếp tục bị mọi người nhìn nữa Lục Kiêu sẽ nổi da gà đầy người mất.Anh lập tức đứng dậy nói: “Con đi ra sau bổ củi.”