Cha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn…

Chương 128

Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy ChínhTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn… Trương Mai thấy tình hình không đúng vội vàng mở miệng cắt đứt lời Trình Lệ: "Lưu Đoàn phu nhân, phu nhân xuống đây là múc nước hay là giặt đồ vậy?"Trình Văn Tú nhìn Tô Ngọc Kiều một cái mới trả lời: "Thừa lúc thời tiết tốt nên chúng tôi muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút.”“Đúng vậy, ánh nắng chiều hôm nay thật đẹp, vậy mọi người từ từ xem, chúng tôi cũng phải nhanh chóng trở về đây.”“Được, mọi người đi đường cẩn thận.”Trình Văn Tú kéo cháu gái ra một bên, nghiêng người nhường đường cho các cô đi. Tô Ngọc Kiều cảm thấy thái độ của Trương Mai không sao nói rõ được, Trình Lệ kia hình như đang soi mói cô cũng làm cho người ta khó hiểu, về phần người như Trình Văn Tú, cô thì thấy nhiều rồi.Mấy người họ đi qua hai cô cháu kia mấy mét, Tiểu Bảo ghé vào vai Tô Ngọc Kiều đột nhiên nói:"Mẹ, dì kia còn đang nhìn chúng ta kìa.”“Không cần để ý đến họ, nhất định là mẹ quá đẹp, Tiểu Bảo quá đáng yêu nên họ ghen tị thôi.” Tô Ngọc Kiều vỗ vỗ lưng con trai, thuận miệng nói.La Tiểu Quyên: Nghe xong lời này cô ấy có chút khó nói hết mà liếc mắt nhìn Tô Ngọc Kiều một cái.Trương Mai nhịn không được cười nói:"Ngọc Kiều à, lá gan của em thật đúng là lớn, em không sợ sẽ đắc tội phu nhân đoàn trưởng người đã giúp đỡ vài phần Lục phó đoàn trưởng nhà em sao?"Vừa rồi nhìn Tô Ngọc Kiều không biết vì sao lại đối đầu với Trình Văn Tú, thật đúng là dọa cô nhảy dựng, theo lý mà nói là cô vừa tới, giữa hai người hẳn là không có xích mích gì mới đúng.Tô Ngọc Kiều nghi hoặc: “Tại sao phải sợ, nếu Lục Kiêu thật sự không ứng phó được, anh ta nên sớm chuyển nghề thì tốt hơn.”Cho dù Tô Ngọc Kiều có thay đổi tính tình, cũng không thể ép buộc mình lui tới với người mình không thích, ông nội gả cô cho Lục Kiêu, chính là biết Lục Kiêu là một người có năng lực có tiềm lực, sau này có thể cho cô sống những ngày tốt lành, điều kiện hiện tại thiếu chút nữa cô còn có thể nhịn nhưng ép buộc cô đi làm chuyện xấu xa là điều không thể tưởng tượng được. Trương Mai do dự nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói:"Chắc là không sao, nghe người nhà tôi nói, tháng sau đoàn trưởng Lưu sẽ được điều đến tổng quân khu.”Về đến chỗ đất nhà cô, Trương Mai nhất định phải đút cho cô thêm chút mận, Tô Ngọc Kiều từ chối không được, đành phải thẳng thắn nói chuyện bản thân là đầu bếp mới học.“Ha ha, tôi vốn đoán được rồi, nhìn tay của Ngọc Kiều cô đây tôi liền biết, không giống như là một đôi tay quen làm việc nhà.”Tay Tô Ngọc Kiều trắng nõn mềm mại, đầu ngón tay thon dài phấn nộn, rất hợp với khí chất cả người cô, vừa nhìn đã biết là được nuông chiều ở nhà.Trương Mai liền nói: “Vậy được, chờ tôi nấu xong mứt hoa quả, tôi sẽ cho cô một chai để nếm thử.”“Vậy em cám ơn chị trước nha.”Nấu mứt hoa quả phải dùng rất nhiều đường, Tô Ngọc Kiều nhớ rõ Dương Mẫn cho cô một lọ mật ong, nghĩ lát nữa rót một nửa đưa cho Trương Mai dùng. Tiểu Bảo vừa về đến nhà liền đi khắp nơi tìm bình hoa, chỉ là nơi này nào có bình hoa, Tô Ngọc Kiều ở phòng bếp lấy ra nửa ống trúc mà Lục Kiêu vừa chặt đút, bên trong đựng chút nước tiền bảo cậu cắm hoa vào. Trong bình hoa ống trúc xanh biếc căm đủ loại hoa tươi đủ mọi màu sắc, đặt ở trên bàn gỗ phòng khách, nhìn cũng rất hợp.Xung quanh không có việc gì nữa, Tô Ngọc Kiều pha cho Tiểu Bảo một bình sữa để cho cậu tự mình ôm mà uống còn cô thì đi vào phòng bếp muốn nấu một nồi nước tắm.Hôm nay Lục Kiêu huấn luyện trở về hơi muộn, lúc này đã gần bảy giờ, chân trời chỉ còn lại một chút ráng đỏ giống như lửa thiêu qua, anh vừa đến gần khu nhà, nhìn về phía trước, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, ngay sau đó, chạy như điên về phía nhà.“Khụ khụ!"Tô Ngọc Kiều lệ rơi đầy mặt ôm mặt lao ra khỏi phòng bếp, cúi người ho mạnh một trận.Chỉ thấy trong cửa sổ phòng bếp phía sau cô, đang cuồn cuộn từng trận khói đen, tranh nhau xông ra bên ngoài, tình cảnh này giống như cháy nhà vậy!Tô Ngọc Kiều ho một hồi lâu, mới giơ cánh tay lên lau nước mắt cùng mồ hôi trên mặt, nhìn khói đen dần dần lan tràn đến trong sân, cô che miệng lại trốn xa một chút.Tiểu Bảo chạy đến bên chân cô, tò mò hỏi:"Mẹ, mẹ đốt nhà à?”

Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy ChínhTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn… Trương Mai thấy tình hình không đúng vội vàng mở miệng cắt đứt lời Trình Lệ: "Lưu Đoàn phu nhân, phu nhân xuống đây là múc nước hay là giặt đồ vậy?"Trình Văn Tú nhìn Tô Ngọc Kiều một cái mới trả lời: "Thừa lúc thời tiết tốt nên chúng tôi muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút.”“Đúng vậy, ánh nắng chiều hôm nay thật đẹp, vậy mọi người từ từ xem, chúng tôi cũng phải nhanh chóng trở về đây.”“Được, mọi người đi đường cẩn thận.”Trình Văn Tú kéo cháu gái ra một bên, nghiêng người nhường đường cho các cô đi. Tô Ngọc Kiều cảm thấy thái độ của Trương Mai không sao nói rõ được, Trình Lệ kia hình như đang soi mói cô cũng làm cho người ta khó hiểu, về phần người như Trình Văn Tú, cô thì thấy nhiều rồi.Mấy người họ đi qua hai cô cháu kia mấy mét, Tiểu Bảo ghé vào vai Tô Ngọc Kiều đột nhiên nói:"Mẹ, dì kia còn đang nhìn chúng ta kìa.”“Không cần để ý đến họ, nhất định là mẹ quá đẹp, Tiểu Bảo quá đáng yêu nên họ ghen tị thôi.” Tô Ngọc Kiều vỗ vỗ lưng con trai, thuận miệng nói.La Tiểu Quyên: Nghe xong lời này cô ấy có chút khó nói hết mà liếc mắt nhìn Tô Ngọc Kiều một cái.Trương Mai nhịn không được cười nói:"Ngọc Kiều à, lá gan của em thật đúng là lớn, em không sợ sẽ đắc tội phu nhân đoàn trưởng người đã giúp đỡ vài phần Lục phó đoàn trưởng nhà em sao?"Vừa rồi nhìn Tô Ngọc Kiều không biết vì sao lại đối đầu với Trình Văn Tú, thật đúng là dọa cô nhảy dựng, theo lý mà nói là cô vừa tới, giữa hai người hẳn là không có xích mích gì mới đúng.Tô Ngọc Kiều nghi hoặc: “Tại sao phải sợ, nếu Lục Kiêu thật sự không ứng phó được, anh ta nên sớm chuyển nghề thì tốt hơn.”Cho dù Tô Ngọc Kiều có thay đổi tính tình, cũng không thể ép buộc mình lui tới với người mình không thích, ông nội gả cô cho Lục Kiêu, chính là biết Lục Kiêu là một người có năng lực có tiềm lực, sau này có thể cho cô sống những ngày tốt lành, điều kiện hiện tại thiếu chút nữa cô còn có thể nhịn nhưng ép buộc cô đi làm chuyện xấu xa là điều không thể tưởng tượng được. Trương Mai do dự nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói:"Chắc là không sao, nghe người nhà tôi nói, tháng sau đoàn trưởng Lưu sẽ được điều đến tổng quân khu.”Về đến chỗ đất nhà cô, Trương Mai nhất định phải đút cho cô thêm chút mận, Tô Ngọc Kiều từ chối không được, đành phải thẳng thắn nói chuyện bản thân là đầu bếp mới học.“Ha ha, tôi vốn đoán được rồi, nhìn tay của Ngọc Kiều cô đây tôi liền biết, không giống như là một đôi tay quen làm việc nhà.”Tay Tô Ngọc Kiều trắng nõn mềm mại, đầu ngón tay thon dài phấn nộn, rất hợp với khí chất cả người cô, vừa nhìn đã biết là được nuông chiều ở nhà.Trương Mai liền nói: “Vậy được, chờ tôi nấu xong mứt hoa quả, tôi sẽ cho cô một chai để nếm thử.”“Vậy em cám ơn chị trước nha.”Nấu mứt hoa quả phải dùng rất nhiều đường, Tô Ngọc Kiều nhớ rõ Dương Mẫn cho cô một lọ mật ong, nghĩ lát nữa rót một nửa đưa cho Trương Mai dùng. Tiểu Bảo vừa về đến nhà liền đi khắp nơi tìm bình hoa, chỉ là nơi này nào có bình hoa, Tô Ngọc Kiều ở phòng bếp lấy ra nửa ống trúc mà Lục Kiêu vừa chặt đút, bên trong đựng chút nước tiền bảo cậu cắm hoa vào. Trong bình hoa ống trúc xanh biếc căm đủ loại hoa tươi đủ mọi màu sắc, đặt ở trên bàn gỗ phòng khách, nhìn cũng rất hợp.Xung quanh không có việc gì nữa, Tô Ngọc Kiều pha cho Tiểu Bảo một bình sữa để cho cậu tự mình ôm mà uống còn cô thì đi vào phòng bếp muốn nấu một nồi nước tắm.Hôm nay Lục Kiêu huấn luyện trở về hơi muộn, lúc này đã gần bảy giờ, chân trời chỉ còn lại một chút ráng đỏ giống như lửa thiêu qua, anh vừa đến gần khu nhà, nhìn về phía trước, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, ngay sau đó, chạy như điên về phía nhà.“Khụ khụ!"Tô Ngọc Kiều lệ rơi đầy mặt ôm mặt lao ra khỏi phòng bếp, cúi người ho mạnh một trận.Chỉ thấy trong cửa sổ phòng bếp phía sau cô, đang cuồn cuộn từng trận khói đen, tranh nhau xông ra bên ngoài, tình cảnh này giống như cháy nhà vậy!Tô Ngọc Kiều ho một hồi lâu, mới giơ cánh tay lên lau nước mắt cùng mồ hôi trên mặt, nhìn khói đen dần dần lan tràn đến trong sân, cô che miệng lại trốn xa một chút.Tiểu Bảo chạy đến bên chân cô, tò mò hỏi:"Mẹ, mẹ đốt nhà à?”

Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy ChínhTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn… Trương Mai thấy tình hình không đúng vội vàng mở miệng cắt đứt lời Trình Lệ: "Lưu Đoàn phu nhân, phu nhân xuống đây là múc nước hay là giặt đồ vậy?"Trình Văn Tú nhìn Tô Ngọc Kiều một cái mới trả lời: "Thừa lúc thời tiết tốt nên chúng tôi muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút.”“Đúng vậy, ánh nắng chiều hôm nay thật đẹp, vậy mọi người từ từ xem, chúng tôi cũng phải nhanh chóng trở về đây.”“Được, mọi người đi đường cẩn thận.”Trình Văn Tú kéo cháu gái ra một bên, nghiêng người nhường đường cho các cô đi. Tô Ngọc Kiều cảm thấy thái độ của Trương Mai không sao nói rõ được, Trình Lệ kia hình như đang soi mói cô cũng làm cho người ta khó hiểu, về phần người như Trình Văn Tú, cô thì thấy nhiều rồi.Mấy người họ đi qua hai cô cháu kia mấy mét, Tiểu Bảo ghé vào vai Tô Ngọc Kiều đột nhiên nói:"Mẹ, dì kia còn đang nhìn chúng ta kìa.”“Không cần để ý đến họ, nhất định là mẹ quá đẹp, Tiểu Bảo quá đáng yêu nên họ ghen tị thôi.” Tô Ngọc Kiều vỗ vỗ lưng con trai, thuận miệng nói.La Tiểu Quyên: Nghe xong lời này cô ấy có chút khó nói hết mà liếc mắt nhìn Tô Ngọc Kiều một cái.Trương Mai nhịn không được cười nói:"Ngọc Kiều à, lá gan của em thật đúng là lớn, em không sợ sẽ đắc tội phu nhân đoàn trưởng người đã giúp đỡ vài phần Lục phó đoàn trưởng nhà em sao?"Vừa rồi nhìn Tô Ngọc Kiều không biết vì sao lại đối đầu với Trình Văn Tú, thật đúng là dọa cô nhảy dựng, theo lý mà nói là cô vừa tới, giữa hai người hẳn là không có xích mích gì mới đúng.Tô Ngọc Kiều nghi hoặc: “Tại sao phải sợ, nếu Lục Kiêu thật sự không ứng phó được, anh ta nên sớm chuyển nghề thì tốt hơn.”Cho dù Tô Ngọc Kiều có thay đổi tính tình, cũng không thể ép buộc mình lui tới với người mình không thích, ông nội gả cô cho Lục Kiêu, chính là biết Lục Kiêu là một người có năng lực có tiềm lực, sau này có thể cho cô sống những ngày tốt lành, điều kiện hiện tại thiếu chút nữa cô còn có thể nhịn nhưng ép buộc cô đi làm chuyện xấu xa là điều không thể tưởng tượng được. Trương Mai do dự nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói:"Chắc là không sao, nghe người nhà tôi nói, tháng sau đoàn trưởng Lưu sẽ được điều đến tổng quân khu.”Về đến chỗ đất nhà cô, Trương Mai nhất định phải đút cho cô thêm chút mận, Tô Ngọc Kiều từ chối không được, đành phải thẳng thắn nói chuyện bản thân là đầu bếp mới học.“Ha ha, tôi vốn đoán được rồi, nhìn tay của Ngọc Kiều cô đây tôi liền biết, không giống như là một đôi tay quen làm việc nhà.”Tay Tô Ngọc Kiều trắng nõn mềm mại, đầu ngón tay thon dài phấn nộn, rất hợp với khí chất cả người cô, vừa nhìn đã biết là được nuông chiều ở nhà.Trương Mai liền nói: “Vậy được, chờ tôi nấu xong mứt hoa quả, tôi sẽ cho cô một chai để nếm thử.”“Vậy em cám ơn chị trước nha.”Nấu mứt hoa quả phải dùng rất nhiều đường, Tô Ngọc Kiều nhớ rõ Dương Mẫn cho cô một lọ mật ong, nghĩ lát nữa rót một nửa đưa cho Trương Mai dùng. Tiểu Bảo vừa về đến nhà liền đi khắp nơi tìm bình hoa, chỉ là nơi này nào có bình hoa, Tô Ngọc Kiều ở phòng bếp lấy ra nửa ống trúc mà Lục Kiêu vừa chặt đút, bên trong đựng chút nước tiền bảo cậu cắm hoa vào. Trong bình hoa ống trúc xanh biếc căm đủ loại hoa tươi đủ mọi màu sắc, đặt ở trên bàn gỗ phòng khách, nhìn cũng rất hợp.Xung quanh không có việc gì nữa, Tô Ngọc Kiều pha cho Tiểu Bảo một bình sữa để cho cậu tự mình ôm mà uống còn cô thì đi vào phòng bếp muốn nấu một nồi nước tắm.Hôm nay Lục Kiêu huấn luyện trở về hơi muộn, lúc này đã gần bảy giờ, chân trời chỉ còn lại một chút ráng đỏ giống như lửa thiêu qua, anh vừa đến gần khu nhà, nhìn về phía trước, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, ngay sau đó, chạy như điên về phía nhà.“Khụ khụ!"Tô Ngọc Kiều lệ rơi đầy mặt ôm mặt lao ra khỏi phòng bếp, cúi người ho mạnh một trận.Chỉ thấy trong cửa sổ phòng bếp phía sau cô, đang cuồn cuộn từng trận khói đen, tranh nhau xông ra bên ngoài, tình cảnh này giống như cháy nhà vậy!Tô Ngọc Kiều ho một hồi lâu, mới giơ cánh tay lên lau nước mắt cùng mồ hôi trên mặt, nhìn khói đen dần dần lan tràn đến trong sân, cô che miệng lại trốn xa một chút.Tiểu Bảo chạy đến bên chân cô, tò mò hỏi:"Mẹ, mẹ đốt nhà à?”

Chương 128